Trước đây khi chưa gặp Hàn Tiểu Anh, Lâm Hải Thiên hầu như là tuần nào cũng đều đều tăng ca, có khi đêm muộn mới trở về, còn có khi ngủ lại ở công ty.
Nhưng ai mà có hay, kể từ ngày có Hàn Tiểu Anh bên cạnh, hắn không những tan ca đúng giờ mà có khi còn sớm hơn tất cả các nhân viên trong công ty.
Thân là người đứng đầu tập đoàn Lâm Nguyên, ấy vậy mà lại chẳng hề làm gương cho mọi người tí nào.
Trách sao được, ai nói hắn còn bé xinh bé đẹp bé yêu ở nhà cơ chứ.
Trời đã tối, thiết nghĩ trong nhà không có bóng dáng vợ yêu nên Lâm Hải Thiên làm việc muộn hơn thường ngày rồi ra về.
Xuống đến hầm để xe, hắn nhận được tin nhắn tình yêu từ bé cưng của mình.
Bé yêu: [Anh tan làm chưa ạ? Em vừa mới đi thăm ba mẹ về.]
Lâm Hải Thiên nhịn không được đưa điện thoại lên hôn một cái chụt, hắn không quan tâm nếu có bị ai nhìn thấy dáng vẻ này hay không.
Chỉ cần có Hàn Tiểu Anh ở cạnh, hắn chẳng màng mặt mũi.
Nhắn tin qua lại nào có thoả mãn được sự nhớ thương của hắn dành cho bé cưng nhà mình.
Dứt lời, Lâm Hải Thiên nhấn số gọi điện qua, rất nhanh đầu bên kia đã nghe máy.
"Sao không gọi mà lại nhắn tin?" Lâm Hải Thiên ngồi vào trong xe, chầm chậm lái xe ra khỏi hầm xe.
"Em sợ anh vẫn còn tăng ca." Hàn Tiểu Anh uể oải, sau khi đi thăm ba mẹ hai bên rồi cùng Hàn Tiểu Trúc đi ăn, cậu không quay trở về nhà của cha Hàn mà thuê một nhà nghỉ gần đó ở lại qua đêm, dự định ngày mai sẽ về luôn.
Hàn Tiểu Trúc bất đắc dĩ chỉ đành nghe theo anh trai, buồn thiu quay trở về.
"Anh đang trên đường về sao?" Cậu loáng thoáng nghe được tiếng còi xe thông qua điện thoại.
"Ừm, bây giờ đang trên đường về nhà." Lâm Hải Thiên lái xe, dường như toàn bộ sự tập trung đều đổ dồn vào Hàn Tiểu Anh, giọng em ấy...!hình như là mệt rồi.
"Mới xa nhau một chiều mà anh nhớ bé quá, bé có nhớ anh không?"
"Vâng, Tiểu Anh cũng nhớ anh lắm." Những lần Lâm Hải Thiên làm nũng với cậu, cậu đều không cách nào từ chối được.
"Khi nào bé về vậy? Nào về anh ra đón bé." Lâm Hải Thiên tăng nhanh tốc độ xe, thật muốn mau chóng về nhà ăn bát cơm.
Hàn Tiểu Anh định nói ngày mai sẽ về, nhưng trong đầu loé lên ý nghĩ trêu chọc.
Cậu muốn làm Lâm Hải Thiên bất ngờ một chút, "Em chắc ngày kia mới về được."
"Òooooo." Lâm Hải Thiên có vẻ bất mãn với câu trả lời này của bé cưng, mới xa nhau có tí đã như cách ba thu rồi.
"Đêm nay, đêm mai không có vợ nằm cạnh anh làm sao ngủ đây."
Hắn nghe ra được người bên kia đang cười nên cũng bất giác cười theo.
Không ngờ, cảm giác được ở cùng bé cưng lại hạnh phúc đến như thế này.
"Sẽ nhanh thôi ạ." Hàn Tiểu Anh nằm xuống giường, ngáp ngắn ngáp dài.
Hôm nay đi nhiều nên cậu có hơi mệt, tắm xong liền cảm thấy buồn ngủ không thôi.
Lâm Hải Thiên nghe ra giọng nói mềm nhũn của Hàn Tiểu Anh, trong lòng muốn bé cưng mau chóng nghỉ ngơi nhưng lại không nỡ cúp máy.
Hắn nói thêm hai ba câu thì bỗng dưng đầu bên kia không còn tiếng động gì.
"Tiểu Anh?" Lâm Hải Thiên đậu xe vào tầng hầm, đóng cửa đi vào biệt thự.
"Tiểu Anh ơi? Vợ ơiii~" Lâm Hải Thiên nhỏ giọng, đoán có lẽ Hàn Tiểu Anh đã ngủ quên mất rồi.
Hắn nhìn màn hình hiển thị rồi cười đầy cưng chiều, im lặng liền có thể nghe rõ tiếng hít thở chậm chậm ở đầu bên kia.
Lâm Hải Thiên cứ như vậy, vừa làm nóng lại đồ ăn dì Mai nấu vừa nghe tiếng thở đều đều của Hàn Tiểu Anh.
Hắn nhẹ tay cầm đồ ăn cùng bát đũa ra bàn, sau đó mới lưu luyến nhẹ giọng.
"Vợ anh ngủ ngon nha." Lâm Hải Thiên hôn nhẹ vào màn hình điện thoại, sau đó tắt máy.
_____________
Ngày hôm sau, Lâm Hải Thiên nhận được điện thoại của ông nội Lâm.
Đại khái ông nội cũng đã rõ chuyện tình cảm của hắn và Hàn Tiểu Anh, còn có cả chuyện của hắn và Giang Quỳnh.
"Haizzz, vậy tối nay con qua luôn nhé." Ông nội Lâm cách điện thoại thở dài.
Tuy ông không mấy cỗ vũ chuyện con trai yêu con trai, nhưng Lâm Hải Thiên lại là cháu nội duy nhất của ông, được ông một tay nuôi lớn.
Nếu cứ cổ hũ lạc hậu mà cắt đứt đoạn tình cảm của cháu nội với người nó thương thì người làm ông đây làm sao mà vui nổi.
Huống chi đứa bé Hàn Tiểu Anh cũng rất được lòng ông.
Đứa nhỏ nhẹ nhàng, đáng yêu và vô cùng ngoan ngoãn.
Ông không có chút khó chịu hay là không thích đứa bé này cả.
Nếu hai đứa nó đã thương yêu nhau, ông cũng yên lòng.
Còn về chuyện hôn sự của Lâm Hải Thiên và con gái lớn nhà họ Giang từ lời nói vu vơ của người lớn trong nhà, ông sẽ tự mình giải quyết chuyện này.
Nếu cháu nội ông và Giang Quỳnh đã không có chút tình cảm gì với nhau, ông sẽ không để chúng nó khó xử.
"Vâng, tối con sẽ qua liền ạ." Lâm Hải Thiên đáp lời ông nội, sau đó cúp máy.
Ông nội Lâm không nói quá rõ về chuyện buổi tối mà Lâm Hải Thiên cũng không muốn đoán già đoán non.
Sau khi kết thúc cuộc họp hội đồng quản trị lúc 5 giờ chiều, hắn lên xe rồi đi đến địa điểm mà ông nội Lâm chỉ định.
Lúc Lâm Hải Thiên đến nơi thì tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, chỉ còn chờ hắn nữa mà thôi.
Nhìn một nhà ba người có mẹ Giang, Giang Quỳnh và Giang Nhiên, Lâm Hải Thiên thật sự có hơi không hiểu.
"Anh Hải Thiên." Giang Nhiên là người đầu tiên thấy Lâm Hải Thiên đi vào, cũng là người lớn giọng vẫy tay chào hắn, bên miệng vẫn không ngừng treo một nụ cười đầy tươi tắn.
"Ông nội." Lâm Hải Thiên không vội vã đáp lại, nhìn ông nội Lâm rồi chào, sau đó quay qua người trưởng bối vẫn đang híp mắt cười, "Cô Giang." Lâm Hải Thiên lịch sự cúi đầu, sau cùng thì mới gật đầu chào hỏi Giang Quỳnh và Giang Nhiên.
"Tiểu Thiên, mới ngày nào còn bé xíu mà giờ lớn lên đẹp trai ghê ha." Giang Ngọc cười, nói chuyển hướng từ ông nội Lâm sang Lâm Hải Thiên.
"Cô quá khen ạ." Lâm Hải Thiên nhàn nhạt liếc nhìn, Giang Ngọc là bạn thân của mẹ hắn, nếu không thì giờ hắn cũng sẽ không ngồi ở đây làm gì cả.
Nói chuyện xưa kia vốn là đề tài muôn thuở của các trưởng bối, những thế hệ trẻ đang ngồi đây như Lâm Hải Thiên, Giang Quỳnh hay Giang Nhiên đều ái ngại không có hứng thú, nhưng vẫn vì phép lịch sự tối thiểu mà bọn họ thi thoảng vẫn đáp lại dăm ba câu.
Ngồi trên bàn ăn, thực đơn vô cùng phong phú và đa dạng.
Lâm Hải Thiên cảm thấy món sườn xào chua ngọt của nhà hàng này khá ngon, hắn định bụng sẽ lên mạng học công thức chế biến món này cho bé cưng Hàn Tiểu Anh thưởng thức.
Không biết giờ bé đẹp của mình đang làm gì nhỉ? Không biết bé đã ăn cơm chưa, hay là đang ngủ? Lâm Hải Thiên thoáng suy nghĩ, bỗng chốc mỉm cười đầy dịu dàng.
Nói chuyện đâu vào đấy, tính ông nội Lâm không thích nhì nhằng kéo dài thời gian, ông suy nghĩ lựa lời rồi sau đó nói lên suy nghĩ của mình, "Vốn ngày hôm nay gọi mọi người tới đây là có một việc.
Như các cháu cùng cô Giang đây cũng đã biết, chuyện hôn sự giữa Tiểu Thiên và Tiểu Quỳnh đã định từ trước..."
"Ông nội." Lâm Hải Thiên nghe đến đây thì ngắt lời ông nội Lâm, thoáng chốc có hơi khó chịu mà nhăn mày buông đũa nhìn chằm chằm ông nội.
Hắn đến đây không phải để nghe chuyện này.
Với lại không phải cách đó không lâu hắn đã cùng Hàn Tiểu Anh nói rõ mọi chuyện với ông nội rồi hay sao? Chẳng phải khi ấy ông cùng bé cưng của hắn nói chuyện đến là vui vẻ hay sao? Thế tình huống bây giờ là gì?
Ông nội Lâm nhìn nét mặt không mấy vui của Lâm Hải Thiên, đoán chắc thằng cháu hiểu lầm ý của mình.
Ông không vội mà vỗ nhẹ lên tay của hắn, ý bảo hắn đừng sốt ruột.
"Tiểu Quỳnh, ông hỏi con một chuyện." Ông nội Lâm chuyển hướng sang bên Giang Quỳnh.
Cô nàng giật mình vì đột nhiên bị điểm danh, nhanh chóng đáp lời, "Dạ con nghe thưa ông."
"Con nghĩ sao về hôn sự mà trước đây chúng ta đã sắp đặt? Với cả...!con có thích Tiểu Thiên nhà ông không?"
Ông nội Lâm dừng một chút, quan sát biểu cảm có hơi lúng túng của Giang Quỳnh, nghi vấn trong lòng cũng coi như được giải đáp.
"Con cứ nói thật, đừng ngại ông."
Giang Quỳnh trên thương trường chẳng hề nể nang một ai, một nữ cường nhân như cô chẳng hề muốn câu nệ với người ta.
Nhưng giờ đây, trước câu hỏi của ông nội Lâm đang khiến cô khá khó xử, hết nhìn mẹ Giang lại nhìn ông nội Lâm, cô nhìn qua Lâm Hải Thiên nhưng hắn lại thản nhiên như chuyện chẳng hề liên quan đến mình.
Ông nội Lâm vô cùng kiên trì chờ đợi đáp án của Giang Quỳnh.
Cô thiết nghĩ, nếu nói thật thì ông nội và mẹ có đánh đầu cô không?
Giang Quỳnh hít một hơi thật sâu, sau đó nhẹ nhàng thở ra, "Thứ cho con không hiểu lễ nghĩa, thưa ông thưa mẹ, con đối với Hải Thiên mà nói chỉ là tình cảm bạn bè không hơn không kém."
Nghe được câu trả lời này, hầu như không một ai quá bất ngờ.
Giang Quỳnh đã từng tâm sự với mẹ Giang về chuyện này, cô nói hết nỗi lòng của mình cho bà nghe, mẹ Giang nghe xong cũng không trách móc hay hờn dỗi đứa con gái này.
Làm mẹ ai lại không muốn con mình được hạnh phúc, bà cũng đã muốn nhân cơ hội nào đó nói ra chuyện này, nhưng lại chỉ sợ gia đình bên Lâm Hải Thiên.
Giang Nhiên vẫn chăm chú ăn uống, không bị ảnh hưởng.
Ông nội Lâm nhận được câu trả lời, mỉm cười gật đầu.
"Nếu hai đứa đã không có ý với nhau, vậy thì chuyện hôn sự này coi như chưa từng được nhắc đến."
Ngoại trừ ông nội Lâm thì bốn người còn lại đều bất ngờ, trong đó có cả Lâm Hải Thiên.
"Ông nội...!ý của ông là...?" Giang Quỳnh có hơi không hiểu.
"Ừm, hai đứa cứ làm theo ý mình." Ông nội Lâm nhẹ giọng, sau đó tiếp tục nâng đũa.
Giang Quỳnh ngơ ngác quay đầu nhìn mẹ Giang, bà cười dịu dàng gật đầu với cô, tỏ ý rằng những điều cô đang nghĩ đến là sự thật.
"Ông nội, con...!xin lỗi và cảm ơn ông thật nhiều." Giang Quỳnh xúc động, nhanh chóng đứng dậy hành lễ với ông nội Lâm.
Bầu không khí căng thẳng nhanh chóng được tiếng cười nói lấp đầy, ai nấy cũng đều nhập tâm vào câu chuyện chung của mọi người.
Giang Nhiên cũng vui không kém, tạm thời không nhớ đến người kia mà đang tưởng tượng cảnh yêu đương giữa mình và Lâm Hải Thiên.
"Vậy Hải Thiên bây giờ...?" Giang Ngọc quay lại nói chuyện cùng Lâm Hải Thiên.
Mà hắn cũng có thể đoán ra được lời nói kia có ý nghĩa gì.
"Vâng, như những gì cô nghĩ ạ." Lâm Hải Thiên nhẹ nhàng, mỉm cười đáp lại.
"Chắc người kia của cháu xinh đẹp lắm." Nhìn vẻ mặt đầy dịu dàng của Lâm Hải Thiên, Giang Ngọc có thể đoán ra được mẫu người mà hắn thích là kiểu nhẹ nhàng, mềm mại.
Câu chuyện vui vẻ lại tiếp tục được diễn ra, ai nấy cũng đều cười, nói chuyện này chuyện kia.
Chỉ có Giang Nhiên ngơ ngác, hiểu như không hiểu mà ngồi ngẩn người ra đó, bỗng chốc lại nhớ đến cái người kia, người đã ở cùng Lâm Hải Thiên từ trước đến nay.
Sự vui vẻ trong lòng nhanh chóng tan biến mà thay vào đó là sự phẫn nộ cùng đố kị.
Giang Nhiên cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân, thu mình lại một góc.
Vì là phòng đặt riêng nên trong phòng ngoại trừ bốn người kia ra thì không còn ai khác.
Giang Nhiên ngồi đó, trong tay nắm chặt gói bột thuốc màu trắng mới nhận được từ bạn bè ở quán bar, suy đi nghĩ lại, sau đó nhân lúc mọi người xung quanh không để ý mới nhẹ nhàng đưa tay, cẩn thận bỏ một ít vào ly rượu của Lâm Hải Thiên rồi nhẹ thở ra một hơi.
Chẳng ai biết ở bên kia, một Giang Nhiên đang vô cùng căng thẳng, sợ hãi nhưng cũng không kém phần mừng thầm trong lòng.
Mọi người cùng nhau nâng ly uống rượu, Lâm Hải Thiên không do dự đưa ly lên miệng uống rồi lại cười nói vui vẻ cùng ông nội và mẹ Giang, Giang Quỳnh cũng không quên góp phần.
Qua 15 phút, Lâm Hải Thiên cảm thấy trong người bỗng chốc nóng bừng, hình như có hơi chóng mặt.
Cảm giác hình như không đúng lắm, Lâm Hải Thiên bỗng chốc đứng bật dậy khiến cho những người còn lại giật mình.
"Ông nội, con thấy không khoẻ lắm, xin phép mọi người con đi trước." Lâm Hải Thiên nói xong rồi cầm áo khoác nhanh chóng đi ra ngoài.
Thân nhiệt càng lúc càng tăng cao, hơi thở cũng gấp gáp, nặng nề, đầu óc cũng dần trở nên mơ hồ.
Lâm Hải Thiên bình tĩnh đi đến bãi đỗ xe, lúc hắn đang mở cửa chuẩn bị lên thì bàn tay bị ai đó chặn cửa.
"Anh Hải Thiên, anh ổn chứ?" Giang Nhiên vẻ mặt lo lắng nắm tay Lâm Hải Thiên, giọng nói đầy vẻ dịu dàng.
Lâm Hải Thiên nhịn xuống cảm giác bức bối kia, thở nặng nề đáp trả, "Tôi không sao." Nói rồi hắn đẩy tay Giang Nhiên ra ngồi vào trong xe.
Giang Nhiên lo lắng nhưng vẫn biết mình đang làm gì, cậu ta đẩy ngã Lâm Hải Thiên trong xe rồi ngồi lên người hắn, vùi cả người mình vào người Lâm Hải Thiên rồi thủ thỉ, "Anh...!anh Hải Thiên..."
Thuốc trong người càng lúc càng tăng mạnh, thứ cần giải toả mạnh mẽ muốn được thoát ra ngoài.
Lâm Hải Thiên không thể chịu được nữa, chỉ muốn ngay lập tức trở về cùng bé cưng của mình.
Hiện tượng bài xích với người khác ngoài bé cưng khiến Lâm Hải Thiên không khỏi khó chịu, cùng với đó lập tức hiểu ra điều gì, đẩy Giang Nhiên ra khỏi xe.
"Cậu cũng thật không biết điều, dám làm điều ghê tởm này với tôi?" Lâm Hải Thiên dường như muốn nổ tông, nhìn người trước mặt lại càng thấy bức bối trong người.
"Em...!em chỉ là quá thích anh." Giang Nhiên bỗng chốc hét lớn, nước mắt giàn dụa nhìn Lâm Hải Thiên đầy đau thương.
"Rõ ràng em thích anh, vậy tại sao anh không bao giờ chịu để ý đến em.
Em có gì không bằng cậu ta, cậu ta cũng chỉ là thử thấp hèn không hơn không kém."
"Cậu câm miệng cho tôi." Lâm Hải Thiên mặt đỏ bừng, hắn không cho phép người khác nói những điều không hay về bé cưng.
"Chuyện ngày hôm nay, tôi nhất định sẽ không để yên."
Lâm Hải Thiên nói xong, ngồi vào trong xe rồi nhanh chóng lái đi, một khắc hắn cũng không muốn nhìn thấy người kia.
Giang Nhiên như chẳng còn sức lực, ngồi thụp xuống nền đất lạnh lẽo mà nhỏ giọng khóc.
Cậu ta chỉ hận tại sao không thể chiếm được dù chỉ là một phần nhỏ tình cảm của Lâm Hải Thiên..