Hoa Hồng


Triệu Kim Mạn không nhớ vì sau mình biết được sinh nhật Phó Tư Duyên vào tháng 12 hình như là từ tạp chí thì phải?Phó Tư Duyên ít khi tổ chức sinh nhật, hoàn cảnh hồi nhỏ của anh không hạnh phúc như Triệu Kim Mạn.

Trước kia đến sinh nhật Triệu Kim Mạn, Triệu gia sẽ tổ chức tiệc lớn vì cô là tiểu công chúa, đứng giữa trung tâm để mọi người ngưỡng mộ.

Phó Tư Duyên lại khác, từ lúc đến Phó gia anh không có sinh nhật, cũng không quan tâm thứ đó.

Triệu Kim Mạn hỏi Chung Nghênh nên làm gì, cô ấy lập tức đã ra gợi ý, nói cô tặng Phó Tư Duyên một chiếc bánh kem dâu tây sau đó …Nội dung tiếp theo khiến Triệu Kim Mạn đỏ mặt.

Triệu Kim Mạn chưa từng vào bếp, cô lên baidu tìm công thức làm bánh nhưng năng lực của cô không giỏi lắm.

Vì thế khi Phó Tư Duyên đi làm về, thấy bóng dáng nhỏ bé bận rộn ở bếp.

Anh bước đến thấy phòng bếp lộn xộn không nhịn được bật cười, trên mặt Triệu Kim Mạn đều là bột bánh mì trắng xóa, mũi dính một ít, cằm cũng dính.


Cô mặc chiếc váy màu đỏ sậm ôm sát dáng người vừa giống tiểu hồ ly quyến rũ vừa có chút gì đó đáng yêu.

Phó Tư Duyên bật cười thành tiếng, anh dựa người vào cửa, “Mạn Mạn, em muốn phá hủy phòng bếp hả?”“Phó Tư Duyên.

” Triệu Kim Mạn buồn bực, Phó Tư Duyên không an ủi cô thì thôi còn chê cười cô.

Khuôn môi cô rất đẹp, căng mọng vừa phải Phó Tư Duyên thấy thế bước đến, véo chiếc cằm dính bột mì của cô rồi hôn xuống môi cô.

Anh bế Triệu Kim Mạn lên, cô ôm cổ anh vùi đầu xuống cổ anh cọ qua cọ lại, “Phó Tư Duyên, em định làm bánh sinh nhật cho anh.

”Triệu Kim Mạn tính toán kỹ càng, cô có dự cảm mình làm bánh kem không thành công nên đã mua trước một cái.

Nhiều năm trôi qua, Phó Tư Duyên hình như sắp quên sinh nhật của bản thân.


Một dòng nước ấm chảy qua tim.

Anh bế Triệu Kim Mạn đến ghế sofa, ôm cô, môi lưỡi lưu luyến chiếc cổ trắng hồng.

Nụ hôn của anh nóng bỏng, mút lấy da thịt, gặm nhấm xương quai xanh.

Hô hấp Triệu Kim Mạn gấp gáp, cô thở hổn hển, “Phó Tư Duyên, làm chuyện chính trước.

”Cô vẫn giống như thiếu nữ 17 tuổi trong trí nhớ của anh.

Triệu Kim Mạn ‘ưm’ một tiếng, thân thể mềm mại không sức lực, dưa dưa với anh trên ghế sofa.

Phó Tư Duyên lật váy cô lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn ngực mềm mại, nắm lấy nhũ thịt đè ép.

“Mạn Mạn, anh yêu em.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận