Ở cuối xóm Hữu Tại nơi Bắc Thần Đông và Chu Tần Lạc sống có một căn nhà nhỏ, đó là nhà của ông Bạch.
Ông Bạch trước kia làm giáo viên dạy Ngữ Văn ở sơ trung trong làng này, được nhiều người trong làng ngưỡng mộ.
Sau này khi về hưu, ông chỉ quanh quẩn bên vườn hoa nhà mình, thỉnh thoảng hái vài bông đem đi bán, hôm nào ít ông gặp ai là cho luôn, không cần lấy tiền.
Người trong làng ai cũng đều rất kính trọng ông, nhiều người còn từng là học trò của ông, thi thoảng những dịp đặc biệt hay có món ngon đều mang đến biếu vài món.
Ông Bạch gắn bó với làng được ngót nghét gần 60 năm, từ lúc bắt đầu tốt nghiệp đại học rồi chuyển về đây dạy.
Bắc Thần Đông và Chu Tần Lạc sinh ra cũng là lúc ông về hưu nên không có cơ hội được học lớp của ông.
Tuy nhiên cả hai đứa đều rất thích sang đây chơi.
Ông Bạch tuổi đã cao nên việc trong nhà không thể lo liệu hết.
Nhà của Bắc Thần Đông với Chu Tần Lạc ngay gần đấy nên ngày nào cũng chạy sang giúp, dịp lễ hay gì cũng sang phụ giúp một tay.
Ông Bạch trước kia dạy Ngữ Văn nên biết rất nhiều câu chuyện.
Đám trẻ con trong làng cứ tối đến ăn cơm xong là lại chạy sang đây để nghe, Bắc Thần Đông là đứa to xác nhất trong đám ấy.
Chu Tần Lạc thì cảm thấy thích thú với vườn hoa nhà ông Bạch hơn.
Ông Bạch rất thích hoa, trong vườn có đủ các loài hoa khác nhau.
Chu Tần Lạc thích nhất là hoa hướng dương, lần nào tới cũng ngồi xổm trước cửa vườn mà ngắm.
"Mấy cái này có gì mà ông ngắm suốt vậy?"
"Ông đúng là đồ đầu đá, không biết cảm thụ."
Ông Bạch nhìn hai đứa cứ ngồi xổm mà chí chóe nhau cũng thấy buồn cười, liền mang hai cái ghế đến cho chúng nó.
"Ngồi lên ghế đây này, lại ngã ra đất bẩn hết quần áo bây giờ."
"Ông ơi, Bắc Thần Đông không biết cảm thụ hoa gì cả."
Bắc Thần Đông cốc vào đầu nó một cái.
"Ai cần ông mách chứ."
Ông Bạch cười cười.
"Không sao, không sao.
Thật ra lúc trước ông cũng không thích ngắm mấy cái này cho lắm, sau này mới bắt đầu để ý rồi mới thích thôi.
Nếu chịu khó tìm hiểu về ý nghĩa của chúng thì sẽ thấy rất thú vị.
Như hoa đào, theo quan niệm dân gian, hoa đào tượng trưng cho sự sinh sôi nảy nở, may mắn và trường thọ..."
Chu Tần Lạc gật gù, rồi lại đập bộp một cái vào lưng Bắc Thần Đông.
"Để nào sinh nhật tôi kiếm cành đào tặng ông."
"Cút."
Ông Bạch vẫn chậm rãi mà nói tiếp.
"Còn hoa hướng dương..., đó là một tình yêu thầm lặng từ phía sau..."
"Cháu biết cháu biết, là chuyện của Clytie với Apollo."
Bắc Thần Đông liền hưng phấn.
Chu Tần Lạc nhíu mày nghiêng đầu sang hỏi.
"Cái gì cơ? Cái gì li ti?"
"Là Clytie, Clytie với Apollo.
Tôi nhớ hôm trước có đọc được cái này.
Đại loại là Clytie là tiên nữ, có một lần gắp được thần mặt trời Apollo nên nhung nhớ người ta.
Clytie muốn được nói chuyện nhưng Apollo lại không nhìn người ta lấy một lần.
Thế là ngày nào Clytie cũng nhìn lên trời ngắm Apollo, sau đấy các vị thần thương xót nên biến Clytie thành một bông hoa, lúc nào cũng hướng về phía mặt trời, đấy là hoa hướng dương."
Chu Tần Lạc hai mắt mở to, cảm thán.
"Ồ, ông ơi là thật ạ?"
"Đúng vậy.
Nhưng mà, không chỉ là tình yêu thầm lặng đâu, nó còn có ý nghĩa...!là tình yêu không bao giờ thay đổi, tình yêu vĩnh cửu.
Chính vì vậy ông mới thích hoa hướng dương."
Chu Tần Lạc đột nhiên ngồi suy nghĩ.
Ông Bạch đã qua cái tầm tuổi xế chiều rồi nhưng vẫn không vợ, không con không cái.
Những người quen biết ông từ khi còn trẻ cũng nói rằng chưa từng thấy ông hẹn hò với một người phụ nữ nào.
Nó cứ suy nghĩ mãi trong đầu, không biết nên hỏi như nào.
"Ông ơi..., ngày trước, ông có...!ừm..."
Ông Bạch hình như đọc được suy nghĩ của nó, liền nhấp một ngụm trà trong cốc rồi tựa lưng vào ghế nhìn lên trời.
"Có, ai mà chẳng có một mối tình.
Lúc trước ông cũng thích một người, người đó cũng thích hoa hướng dương...!Vì vậy ông đã trồng rất nhiều hoa hướng dương ở đây..."
"Vậy...!người đó đâu rồi ạ?"
"Người ấy, đã trở thành một ngôi sao sáng trên trời rồi..."
Người ông Bạch thích là con trai.
Ngày ấy xã hội còn chưa tiến bộ như bây giờ, làm gì có chuyện hai đứa con trai yêu nhau được coi là bình thường.
Năm ấy ông Bạch chỉ vừa 23 tuổi, người con trai kia tròn 20.
Cả hai vừa gặp đã phải lòng nhau, bất chấp những định kiến ngày ấy mà ở bên nhau.
Nhưng rồi gia đình bên ấy biết chuyện, họ hoàn toàn không thể chấp nhận được chuyện này, làm mọi cách cấm túc cậu ấy ở trong nhà.
Gia đình ông Bạch cũng vậy, mẹ của ông khóc sướt mướt khi biết chuyện.
Ông Bạch không thể chấp nhận nổi, liền quyết định bỏ nhà rời đi.
Mãi đến mấy ngày sau, gia đình bên ấy tới tìm ông Bạch dập đầu xin lỗi, ông mới hay tin người ấy đã nằm ngủ mãi mãi không thể tỉnh được nữa.
Chàng thiếu niên hoa hướng hương mà năm đó ông Bạch yêu đã chọn cách rời bỏ tuổi xuân để đi tìm một hạnh phúc mới ở kiếp sau.
Có một bí mật mà chỉ Bắc Thần Đông với Chu Tần Lạc biết, ông Bạch chưa bao giờ cười hạnh phúc như thế, chỉ khi nhắc về người con trai ấy, nét mặt ông mới có thể hoàn toàn hạnh phúc..