Chu Tần Lạc thi được 345 điểm, xếp hạng 2 trong lớp và hạng 3 toàn khối, đồng hạng với Khúc Uyên.
Bắc Thần Đông thi được 360 điểm, xếp hạng nhất toàn khối.
Khương Kiến Hoàng hoàn toàn không thể ý kiến gì với số điểm này.
Trường Nhất Trung cho học sinh nghỉ hè từ tháng 6.
Chu Tần Lạc vốn hào hứng lập cả một bảng kế hoạch đi chơi trong dịp hè với mấy đứa bạn, kết quả gần sát ngày đi thì cả hội đồng sủi kèo.
Hứa Dĩ Văn phải đi công tác với me.
Trình Lâm dạo này ngày nào cũng ra trông cửa hàng giúp ông ngoại đang ốm.
Lâm Phóng phải đi sinh hoạt hè, không trốn được.
Khúc Uyên thì đi du lịch với gia đình.
Đinh Giai Kỳ quyết định phải học bổ túc trước chương trình, đăng kí học thêm 3, 4 môn kín cả tuần.
Còn Trạch Tinh Húc, bạn trai cậu ta vừa mới thi Đại học xong.
Dương Hạo Thiên đỗ Nam Kinh, vừa biết điểm liền báo ngay cho nó.
Vẫn là chỉ có Bắc Thần Đông và Chu Tần Lạc không phải đi công tác với bố mẹ, không cần sinh hoạt hè, không được đi du lịch, không phải học thêm, cũng không có người yêu mà phải nằm ở nhà.
Bắc Thần Đông dựa lưng vào thành giường, tay lướt lướt điện thoại.
Chu Tần Lạc nằm gối đầu lên chân cậu, chân nó thì gác lên cửa sổ, tay bận rộn trả lời tin nhắn, lông mày thỉnh thoảng nhíu lại.
"Người có tình yêu sướng thật đấy."
"Ai? Tiểu Trạch?"
Chu Tần Lạc huơ huơ điện thoại trong tay lên, bên trên hiện ảnh Trạch Tinh Húc chụp cùng bạn trai.
"Chứ còn ai nữa, đây này.
Hầy, mình cũng bằng tuổi người ta mà sao lại không có nhỉ? Sang năm là 17 tuổi rồi, yêu được chưa ta?"
"Có ai chịu nổi cái tính của ông à? Á."
Chu Tần Lạc cấu vào chân bạn một cái, hung dữ nói.
"Yêu vào đương nhiên phải trường thành hơn rồi.
Không sao, cùng lắm nếu bị ế không ai chịu nổi tính tôi thì tôi sẽ cưới ông."
"...Lạc Lạc, bao lâu rồi ông chưa đi khám sức khỏe vậy?"
"Khám gì?"
"Thần kinh."
Chu Tần Lạc trừng mắt một cái, giơ tay đưa ngón giữa ra mà lè lưỡi.
Bắc Thần Đông một chút tức giận cũng không có, ngược lại thấy buồn cười liền ngứa đòn bịt mũi bạn lại.
Ngô Thiên Tuyết ở dưới nhà nghe tiếng động bên trên liền đứng ở cầu thang nói vọng lên.
"Lại đánh nhau nữa rồi đúng không? Xuống mua cho mẹ gói hạt nêm đi, cứ ở lì trong nhà mãi thôi."
"Đi đi rồi mua luôn cho bố bao thuốc."
Chu Thành ngồi đọc báo ở sofa cũng nói với theo.
Bắc Thần Đông và Chu Tần Lạc ngoan ngoãn cầm theo tiền đi tới cửa hàng tạp hóa nhà Trình Lâm.
"Ông chủ có bán hàng không vậy?"
Trình Lâm còn đang nằm chơi điện thoại nghe thấy giọng của Bắc Thần Đông liền ngồi bật dậy.
"Ây, ây có bán có bán, muốn mua gì nào?"
"Hạt nêm, một bao thuốc lá nữa.
Ớ, con mèo..."
Ánh mắt Chu Tần Lạc nhìn xuống dưới bàn.
Trình Lâm cũng nhìn theo rồi cúi xuống nhấc nó lên.
"À, mấy hôm nay ngày nào cũng đến đây, hình như là mèo hoang."
Chu Tần Lạc nhìn kĩ, liền nhận ra đây là con mèo mới lần trước nó thấy khi đánh nhau với mấy tên học sinh trong hẻm.
"Má, đáng yê vậy.
Trình Lâm, ông nuôi nổi nó không? Không thì nuôi tôi."
"Ông nghĩ tôi nuôi nổi không?"
Chu Tần Lạc nhìn theo hướng tay của Trình Lâm vào trong nhà, thấy 4, 5 con chó to nhốt trong lồng, cứ gầm gừ nhìn ra ngoài này.
Chu Tần Lạc giật mình một cái trốn sau lưng Bắc Thần Đông.
"Đệch, tôi sợ chó."
Trình Lâm gạt chân đóng cửa lại.
"Xích rồi, khổ lắm, thế có nuôi không?"
Bắc Thần Đông quay người ra sau.
"Hỏi cô Thiên Tuyết trước đã."
"Ờ nhỉ, phải hỏi mĩ nhân nhà tôi xem đã.
Bắc Thần Đông, ông phải giúp tôi quỳ gối năn nỉ đấy."
Chu Tần Lạc cùng Bắc Thần Đông ôm mèo về, vừa mở cửa đã thấy Ngô Thiên Tuyết đang tưới cây liền chạy đến.
"Mẹ, mẹ ơi, mẹ xem con tìm được gì này, là mèo đấy.
Mẹ nhớ hôm trước con đánh nhau không? Là bởi vì đám học sinh trường con bắt nạt con mèo này đấy.
Lúc nãy nhìn thấy nó chỗ Trình Lâm nó nhìn con thần giao cách cảm muốn con nuôi nó đấy.
Nó chỉ là mèo hoang thôi, trong xóm chắc chẳng ai nuôi đâu.
Mẹ ơi, hay là chúng ta nuôi nó đi, nhà mình cũng không có ai dị ứng hay gì, nuôi thêm một con mèo cho vui nhà vui cửa."
Ngô Thiên Tuyết nhăn mặt nhìn đứa con trai đang liến thoắng trước mặt.
"Nói nhiều quá, tóm gọn lại đi, muốn nuôi chứ gì?"
"Vâng."
Hai mắt Chu Tần Lạc sáng lên, gật đầu lia lịa, chân còn giẫm lên chân Bắc Thần Đông một cái.
"Ông bị điên à, sao giẫm chân tôi?"
Ngô Thiên Tuyết day day trán nhìn con mèo trong tay Chu Tần Lạc.
"Muốn làm gì thì làm, đừng có nhanh chán là được, không ai chăm nổi, nhà này chăm miệng của mày cũng khổ rồi."
Chu Tần Lạc ngoan ngoãn gật đầu thả con mèo xuống rồi dựa đầu vào vai mẹ mình giở trò xu nịnh.
"Chị Thiên Tuyết, chị quả là một người phụ nữ xinh đẹp nhân hậu nhất thế gian này.
Sau này tôi giàu nhất định sẽ xây cho chị một tòa lâu đài."
"Không cần, tôi chỉ cần anh mang về cho tôi gói hạt nêm với bao thuốc lá của bố anh là được rồi."
À nhỉ, Chu Tần Lạc và Bắc Thần Đông bị chuyện của con mèo làm quên béng mất, liền quay lại cửa hàng để mua.
Trên đường về, Chu Tần Lạc đột nhiên ngẫm nghĩ.
"Đúng rồi, phải đặt tên chứ nhỉ?"
"Ông muốn đặt là gì?"
"Để tôi nghĩ thử.
Chu Cầu, Chu Niên, Chu..."
"Chu Dương."
"Ố, cũng được ấy nhỉ.
"Dương" trong hướng dương, "dương" trong ánh dương.
Vậy mỗi lần nhìn nhỏ bốn chân này liền cảm thấy vui vẻ.
Đệch, Bắc Thần Đông, ông có khiếu đặt tên thật đấy."
"Tôi chưa thấy ai khen kiểu này bao giờ.".