Bắc Thần Đông và Chu Tần Lạc đều là những cái tên sáng giá trong mắt các thầy cô, nhưng đối với Khương Kiến Hoàng thì lại khác.
Đây chính xác là hai cái tên "cá biệt" khiến ông phải đau đầu.
Cả hai đứa đều học giỏi nhưng thành tích lắm lúc thì như tàu lượn.
Chu Tần Lạc vốn dĩ vẫn yên định trong top 5 của lớp cũng như của khối, bỗng dưng nổi hứng muốn chọc giận thầy mà vụt phát đáp cánh xuống top 10.
Bắc Thần Đông còn thèm đánh hơn, kì thi đầu tháng vẫn còn đứng thứ 2, ai ngờ cuối tháng đã đứng cùng hạng với đứa bạn thân kia của mình.
"Khương Ba Mắt liệu có đánh chúng ta không?"
"Đánh thì hơi quá, có khi sẽ nhồi thêm một đống bài tập, trước đó kiểu gì cũng bị ăn chửi."
Cái biệt danh Khương Ba Mắt này là do lớp trưởng Hứa Dĩ Văn của bọn họ đặt khi chứng kiến thầy chủ nhiệm có thể vừa viết bài trên bảng quay lưng với lớp nhưng vẫn bắt được Lâm Phóng cùng Đinh Giai Kỳ đang chơi caro bên dưới.
Khương Kiến Hoàng khi mới nhận lớp nhìn thành tích của Bắc Thần Đông và Chu Tần Lạc vốn rất yên tâm, trải qua mấy lần thành tích tàu lượn của bọn họ cuối cùng thật sự bị chọc tức, liền cốc cho mỗi đứa một phát vào đầu:
"Hai người các em có phải thèm đánh lắm đúng không? Sắp được ăn Tết nên bắt đầu muốn chọc tức tôi rồi?"
Bắc Thần Đông ôm đầu cười khì khì:
"Thầy Khương, em chỉ là sơ suất, Chu Tần Lạc mới là người thiếu đánh."
"Ông bị điên à, liên quan gì đến tôi?"
"Đã như vậy thì lớp học thêm buổi tối hai người các em tốt nhất đến đầy đủ cho tôi, bằng không tôi gọi phụ huynh của các em đến."
Chu Tần Lạc thở dài nằm bò ra bàn, không có một chút hưởng ứng:
"Thầy ơi, bọn em có học sinh Thanh Hoa dạy học ở nhà rồi mà..."
"Lão Tần, ông quên là chị Hiểu Di chuyển ra kí túc xá rồi à?"
Đấy là lí do khiến Bắc Thần Đông và Chu Tần Lạc phải từ bỏ máy chơi game của mình để lết xác tới lớp học thêm buổi tối.
Nói là đi học thêm khổ cực vậy thôi chứ với đầu óc của Bắc Thần Đông và Chu Tần Lạc thì cũng chẳng khác gì đi chơi.
"Lạc Lạc, câu 70 ông khoanh bao nhiêu vậy?"
"38.
Câu 51 là gì vậy?"
"Không biết đúng không nữa, chắc là góc nhọn."
Hứa Dĩ Văn ngồi phía sau thực sự cảm thấy hai tên này không phải người.
Khương Kiến Hoàng chỉ vừa mới phát bài được 15 phút, bọn họ còn chưa làm xong 10 câu đầu đã thấy hai tên kia hỏi nhau tận câu 70 rồi.
"Đệch, Chu Tần Lạc, hai người các ông có phải thần không vậy?"
"Này chỉ là kiến thức cơ bản, sao làm khó được chúng tôi?"
Chu Tần Lạc không phải kiểu người có thể ngồi yên, sau khi khoanh xong 4 tờ bài tập liền bắt đầu nhiều chuyện:
"Thầy Khương, nghỉ Tết này có thể không cho bài tập không ạ?"
"Mơ đẹp quá."
Nhất Trung của bọn họ chỉ cho học sinh nghỉ Tết có 8 ngày, khối 12 còn thảm hơn, ăn xong 5 ngày Tết đã phải cắp sách đến trường.
Nhà họ Chu và nhà họ Bắc đều có kế hoạch về quê, kết quả lại vướng lịch trực ở chỗ làm, chỉ đành để hai đứa con trai một mình ăn Tết ở nhà.
Chu Hiểu Di cũng được nghỉ mấy ngày Tết, tất nhiên phải đạm nhận trọng trách trông nom hai đứa em trai này.
Bắc Thần Đông lười biếng gạt hết tập phiếu bài tập sang một bên rồi nằm úp mặt lên bàn:
"Lạc Lạc, năm nay ở trên cầu có pháo hoa, ông đi xem không?"
"Đứng ở đầu xóm xem là được, lên tận cầu làm gì? Đông chết.
Với lại trời lạnh phát sợ, tôi còn chẳng biết mình có thức được không."
"Ông yên tâm, chị Hiểu Di kiểu gì cũng dựng ông dậy cho bằng được."
Bây giờ đang là cuối tháng 1, chỉ còn 1 tuần nữa là nghỉ Tết, vậy mà bên ngoài trời vẫn mưa như trút, không thể hiểu nổi thời tiết kiểu gì.
Chu Tần Lạc ngồi trong phòng học co ro cả người lại vì lạnh, dựa cả người vào Bắc Thần Đông mà nhăn mặt.
Lúc tối đi học trời còn chưa mưa, Chu Tần Lạc tự tin mình đã là đàn ông con trai không cần sợ lạnh, vẫn quần đùi áo cộc đi học.
Bắc Thần Đông nhìn đứa bạn mình tự hỏi cậu ta có phải bị ngu rồi không?
Bắc Thần Đông quá quen với cái việc "tuổi còn nhỏ nhưng đã chăm con" này, bất đắc dĩ phải cởi áo khoác ra rồi trùm kín cả người Chu Tần Lạc.
Áo của Bắc Thần Đông thật sự rất lớn.
Chu Tần Lạc nhiều lần thắc mắc rốt cuộc cơm nhà họ Bắc có thứ thuốc thần kì nào mà Bắc Thần Đông có thể to lớn như thế, 1m8 ở tuổi 16!?
Bắc Thần Đông và Chu Tần Lạc bị "giày vò" ở lớp học thêm 1 tuần cuối cùng cũng có thể thở.
Buổi học cuối trước khi nghỉ Tết, lớp 10A1 bọn họ nhìn Khương Kiến Hoàng đi vào lớp tay trống không vẫn còn nghĩ có thể thoát khỏi đống bài tập Tết, ai ngờ Hứa Dĩ Văn đi vào sau tay khệ nệ ôm chồng phiếu, phía sau còn có lớp phó học tập Khúc Uyên cũng cầm theo một tập tương tự.
Đám học sinh trong "A" lên đồng loạt hoàn toàn không một chút hưởng ứng.
Khúc Uyên trở về chỗ ngồi, quay về phía bàn Bắc Thần Đông và Chu Tần Lạc, khều khều hai người bọn họ nói nhỏ:
"Đệt, hai ông chết chắc rồi.
Đống bài tập Hứa Dĩ Văn cầm là của cả lớp, còn đống Khương Ba Mắt bắt tôi cầm là Toán nâng cao của riêng hai ông đấy."
Chu Tần Lạc ngủ từ đầu tiết còn chưa kịp hiểu gì.
Khương Kiến Hoàng bên trên cầm thước gõ cạch cạch vào bàn:
"Các em sẽ có 8 ngày nghỉ tết, chơi 3 ngày thôi, còn 5 ngày liệu mà khai bút đi.
Đây chỉ là bài tập cơ bản, chủ yếu để các em không bị quên kiến thức, tất nhiên là bài tập cho cả lớp ngoại trừ Bắc Thần Đông và Chu Tần Lạc."
"Thầy Khương, thầy phân biệt đối xử..."
Bắc Thần Đông vươn người than vãn.
"Tôi chỉ phân biệt đối xử với hai người các em.
Tốt hơn hết là mấy người các em lo liệu mà làm bài tập, sau Tết tôi sẽ cho kiểm tra.
Người nào dưới 50 điểm tôi sẽ giao cho thầy thể dục bắt các em chạy quanh sân vừa chạy vừa đọc bài."
Lại là tiếng "A" ngân dài.
Khương Kiến Hoàng không thèm quan tâm đám học trò của mình.
"Dù sao thì tôi cũng dạy các em được hơn nửa năm rồi, cũng phải cảm ơn cái bảng điểm thành tích của các em nên tất nhiên sẽ không đối xử quá bạc đãi được.
Lớp trưởng lên đây.
Hứa Dĩ Văn nghiêng người chạy lên bục giảng, hai mắt vừa nhìn thấy thứ trong tay Khương Kiến Hoàng mắt đã phát sáng lên.
"Lộc tới, lộc tới."
"Còn định để sau Tết sẽ phát cho các em, nhưng nghỉ Tết lâu như vậy đưa thì muộn luôn rồi."
Hứa Dĩ Văn cầm tập lì xì trong tay khua khua trước cả lớp rồi đi phát cho từng người.
Bắc Thần Đông cầm lì xì trên tay huơ huơ trước mắt rồi ra vẻ thần thần bí bí mở ra.
"Khỏi phải làm quá, tôi bỏ 10 đồng, cả lớp như nhau không phải đòi hỏi."
"Thầy Khương, em với Bắc Thần Đông phải làm nhiều bài tập hơn bọn họ, phải 100 mới đủ."
Khương Kiến Hoàng chẳng thèm đáp, tiện tay cầm viên phấn ném vào người Chu Tần Lạc, tay đẩy gọng kính.
Chu Tần Lạc lách nhẹ người mà cười khanh khách..