Mấy đứa liền kéo nhau đến nhà Khúc Uyên.
Nhà của nhỏ là hình ống, mấy đứa vòng ra sau nhà nhìn thấy cửa sổ phòng nó vẫn sáng liền khẽ gọi.
"Khúc Uyên, Khúc Uyên."
Khúc Uyên ngồi trên phòng nghe thấy tiếng liền mở cửa sổ cúi xuống nhìn, thấy mấy đứa bạn ở dưới tâm trạng liền vui vẻ.
"Mấy người các người đi xem pháo hoa về rồi đấy à?"
"Đừng nói nhiều, nhìn xem bọn tôi mang gì cho bà nè."
Đinh Giai Kỳ lấy trong túi của Trình Lâm ra một cây pháo rồi đốt lên.
Khúc Uyên mắt miệng đều mở to ra nhìn.
Hứa Dĩ Văn thúc giục.
"Không biết lúc nãy bà ước đi nhưng mà giờ cứ ước thêm đi cho chắc, bọn tôi đặc biệt để dành cho bà đấy."
Khúc Uyên chắp hai tay lên ngực ra vẻ cảm động rồi lại đan tay lại phía trước, nói nhỏ.
"Mong năm mới sẽ học thật giỏi cùng các bạn của mình."
Phía dưới mỗi đứa cầm một cây pháo hoa huơ huơ lên trên.
Khúc Uyên đột nhiên cảm thấy cái chân đau của mình không còn đau nữa rồi, hai mắt chăm chú nhìn mấy cây pháo trên tay mấy đứa bạn mình mà cười khúc khích.
Loanh quanh ở nhà Khúc Uyên một lúc, cả đám lại tách nhau ra để đi chơi.
Chu Tần Lạc kéo theo Bắc Thần Đông đi xem từng cửa hàng một, cứ ngó vào rồi lại ngó ra.
"Muốn ăn hạt dẻ không?"
Bắc Thần Đông chỉ tay về phía trước, nơi bày một sạp những bọc hạt dẻ nướng.
Chu Tần Lạc hai mắt long lanh, ngước người lên phía trước gật gật đầu.
Bà chủ nhìn thấy hai người đi đến liền vui vẻ.
"Cậu bé, mua hạt dẻ đi, hạt dẻ vừa mới nướng xong còn nóng lắm."
"Vâng, cho cháu hai túi.
Hạt dẻ nướng này lúc nào cũng bán phải không ạ?"
"Phải, phải, lúc nào cũng bán, cứ ra đây lúc nào cũng có."
"Trước đây hình như chưa thấy bác?"
"Dưới quê làm ăn khó khăn quá nên lên đây để kiếm vốn, mấy hôm nay Tết cũng kiếm được kha khá.
Xong rồi, 20 đồng."
Chu Tần Lạc nhận lấy hai túi hạt dẻ, đợi Bắc Thần Đông trả tiền xong liền đưa cậu ta một gói.
Hai người vừa đi vừa bóc ăn, Chu Tần Lạc ôm khư khư gói hạt dẻ trong tay, khó khăn bóc.
Bắc Thần Đông quay sang thấy bạn mình nhăn hết cả mặt chỉ để bóc hạt dẻ liền cầm luôn bọc túi trong tay nó.
"Đưa tôi cầm cho, ông ăn thì lấy.
Để ông vừa ăn vừa cầm chắc chưa được viên nào đã rớt hết xuống đường mất."
"Muốn chết à?"
Bắc Thần Đông kéo bạn đến một cái ghế đá ngồi, phía trước là cầu, ở bên dưới còn có một chỗ cho thuê mô tô.
Đám thanh niên thường tụ tập ở đây vào buổi tối rồi thuê mô tô phóng trên cầu.
"Bắc Thần Đông, tôi muốn đi cái đó."
"Bây giờ mà đi không bị công an bắt thì cũng bị thân sinh phụ mẫu đè ra đánh chết."
"Không nói là được, họ sẽ không biết."
"Sợ là ông còn không trèo lên nổi.
Ngoan, khi nào đủ tuổi tôi đèo ông quanh thành phố."
"Thích chết à?"
"Sao ông cứ hỏi mãi thế, tôi còn chưa bước ra đời đã hỏi tôi muốn chết hay không.
Vừa mới năm mới đã bắt tôi phải trả lời mấy câu gì thế không biết."
Chu Tần Lạc gật gật đầu bĩu môi, tay vẫn bận bịu bóc hạt dẻ bỏ vào mồm.
Hình như nó nhớ ra cái gì đó, liền thò tay vào trong túi áo lấy ra một cái vòng tay đá.
"Này, cho ông đấy, quà năm mới."
Bắc Thần Đông nhìn chằm chằm vào mặt Chu Tần Lạc làm nó nghệch ra.
Chu Tần Lạc nhíu mày.
"Làm gì mà nhìn tôi, cầm đi..."
Nó nhìn xuống bàn tay đang giơ ra của Bắc Thần Đông, vậy mà lại là một chiếc vòng đá màu đen y hệt.
"Đệch, Chu Tần Lạc, ông đi guốc trong bụng tôi à? Tôi còn tưởng tượng ông sẽ xúc động đến khóc vì nhận được quà này của tôi đấy."
"Có mà ông theo dõi tôi thì đúng hơn."
"Đeo đi."
Bắc Thần Đông giơ tay còn lại ra lắc lắc.
Chu Tần Lạc nhét hạt dẻ vào miệng, phủi phủi tay rồi đeo vào cho bạn, sau đấy cũng đưa tay về phía trước.
Bắc Thần Đông nâng tay bạn lên rồi cẩn thận đeo vào, sau đấy kéo ống tay áo bạn xuống.
"Quà năm mới của tôi, không có lì xì đâu."
Chu Tần Lạc hừ một cái rồi thò tay vào bọc hạt dẻ trong tay Bắc Thần Đông lấy một hạt ăn tiếp.
Hạt dẻ vừa mới nướng xong nên vẫn còn nóng.
Ngọt quá!
Ấm nữa!.