Sau khi đi chơi về, ba cậu đăng ký lớp học thêm ôn thi tốt nghiệp. Vì chưa vào học nên sẽ học 6 buổi trên một tuần, dạy vào lúc 7 giờ - 10 giờ sáng. Sau này vào học rồi sẽ học thêm lúc 5 giờ rưỡi - 8 giờ rưỡi tối. Năm nay là cuối cấp rồi và việc ôn thi đại học rất quan trọng, họ cũng không còn ham chơi nữa. Quốc Tuấn cũng xóa game và tập trung học hành hơn, Bá Kiên cũng hạn chế chơi game khuya, còn Hào chú trọng tổng hợp lại kiến thức để ôn luyện.
Chưa khai giảng nhưng tinh thần của mọi người đã tràn đầy nhiệt huyết, thường xuyên thức khuya để học bài. Tối muộn hôm ấy, Bá Kiên nhớ Hào quá mà nhắn tin cho cậu.
Nguyễn Bá Kiên: Mày ngủ chưa?
Trần Chí Hào: Vẫn chưa, còn đang học.
Nguyễn Bá Kiên: Giờ mà vẫn còn học? Ngủ sớm đi ngày mai khai giảng rồi, đừng thức khuya quá.
Trần Chí Hào: Biết rồi, mày cũng ngủ sớm đi, ngủ ngon!
Nguyễn Bá Kiên: Mày cũng ngủ ngon, saranghea~
Trần Chí Hào: *biểu tượng trái tim*
Nguyễn Bá Kiên: *ba trái tim*
*thả tim tin nhắn
Sáng hôm sau, Bá Kiên khoác trên vai chiếc cặp mới toanh, đạp xe đến nhà Hào. Hắn đưa cho cậu hộp sữa chuối, xoa đầu Hào rồi bảo cậu lên xe. Năm nay hắn lại cao lên rồi, trước chỉ nhỉnh hơn cậu một chút, vậy mà giờ hơn cậu hẳn cái đầu. Trường hôm nay đông đúc và náo nhiệt, nhiều bạn học chen chút để xem bảng xếp lớp. Bá Kiên len lỏi mãi mới vào được ben trong, hắn chắn giúp cho Chí Hào để cậu dễ dàng đi vào, cuối cùng hai người cũng xem được bản thông báo. Khi xem mi mắt của Kiên rũ xuống, có chút buồn vì hắn được phân sang lớp ban tự nhiên 12a6, còn Chí Hào học 12a7. Dù biết trước nhưng Bá Kiên vẫn man mác buồn trong lòng, vậy là hắn không được chung bàn với cậu nữa, không thể nhìn cậu ngủ gật trong giờ học nữa rồi. Hào khẽ chạm ngón tay út vào đầu ngón tay Kiên, mỉm cười dịu dàng an ủi hắn. Thấy vậy trong lòng hắn có chút ấm áp, tâm trạng cũng đỡ hơn nhiều. Sau đó hai người chia nhau ra để về lớp của mình.
Bá Kiên vừa bước vào đã nghe một giọng nói quen thuộc gọi tên hắn.
“Kiên, ở đây này”
Hắn ngoảnh lại nơi phát ra giọng nói, thì ra là tên Tuấn ngố tàu. Bá Kiên cười vui vẻ, khóe miệng sắp rộng đến mang tai, vui mừng vì còn gặp được thằng bạn thân ở đây. Hắn chạy đến bàn của Tuấn, hai người trở thành bạn cùng bàn.
“Hên quá có mày, không thì tao buồn chết mất”
Quốc Tuấn vừa cười vừa lung lay người Kiên, hắn cũng vui vẻ hùa theo y.
“Vậy là mình không cô đơn rồi”
Đang vui vẻ đoàn tụ thì đột nhiên Tuấn nhớ ra Chí Hào, lúc nãy gấp quá nên không kịp xem cậu học lớp nào. Y ngừng lung lay Kiên lại, nhanh miệng hỏi hắn.
“Ơ thế còn Hào học lớp nào?”
Kiên nghe Tuấn hỏi mà buồn rầu, quay người lại, để tay lên bàn, rũ mắt mà đáp.
“Hào học lớp 12a7, đau lòng quá”
Quốc Tuấn đặt tay lên vai hắn, gật đầu nhìn lên bảng rồi đưa mắt về phía hắn, chậm rãi nói.
“Vậy là yêu xa à?”
Kiên nghe Tuấn đùa cợt tức mình, đá y sang một bên.
“Tao đang rầu thúi ruột mày còn chọc tao nữa”
Tự nhiên Tuấn được một trận cười hả hê, nhưng thấy hắn đang buồn thật nên y tém lại mà an ủi hắn.
“Lớp Chí Hào ngay bên cạnh mà lo gì, ra chơi tao với mày chạy vèo qua chơi cũng được mà”
Bá Kiên nghe xong tươi tỉnh lên hẳn, dù gì sau này vẫn còn nhiều thời gian. Hai người hẹn nhau học chung một trường đại học, đến lúc đó hắn sẽ dành được nhiều thời gian cho Hào hơn. Nghĩ đến đây thôi hắn đã thấy hạnh phúc, hắn nhìn lên bục giảng, những viên phấn đang rơi trên bục giảng, hình ảnh mọi người vui đùa, cãi nhau ầm ĩ. Khung cảnh này sẽ in mãi trong tâm trí Kiên, thời gian được ở bên Chí Hào hắn đều vui vẻ, chỉ một năm học này thôi là hai người sẽ có nhiều khoảnh khắc bên nhau của sau này mà.
Bên Kiên có vẻ mọi chuyện đã ổn, nhưng Chí Hào lại một mình lạc lõng, không quen biết ai đi vào lớp. Cậu chợt thấy một bàn trống, bèn đi lại. Cùng lúc đó cũng có một bạn học đi đến, cả hai ngồi xuống và trở thành bạn cùng bàn của nhau. Ngồi im lặng được một lúc, anh bạn kia quay sang giới thiệu để kết bạn với cậu.
“Tớ tên Lê Hoàng Duy, năm nay chúng ta là bạn cùng bàn rồi”
Chí Hào rụt rè, gật đầu và giới thiệu tên cho người bạn mới này.
“Ừm, tớ tên Trần Chí Hào”
Cậu vừa nhìn vào mắt anh ấy, anh ấy đã phải thốt lên và tiến lại gần cậu.
“Mắt cậu đẹp quá!”
Cậu nghe xong mà ngại ngùng, chợt nhớ lại lần đầu gặp Bá Kiên cũng nói vậy với cậu, Hào cười nhẹ rồi nói.
“Cảm ơn cậu, cũng có người từng nói với tớ như vậy”
Dường như Duy cũng trúng tiếng sét từ cái nhìn đầu tiên, ánh mắt hút hồn ấy, đẹp đến độ anh đắm chìm vào nó. Anh đưa tay lên mái tóc cậu đang dính cánh hoa trên đầu, anh lấy xuống dịu giọng hỏi cậu.
“Là bạn gái cậu à?”
Vừa nghe xong Chí Hào đang tính trả lời là không phải, thì bên ngoài lớp có người gọi tên cậu.
“Trần Chí Hào”
Bá Kiên đứng ngay cửa mặt khó chịu, đưa mắt nhìn cậu. Thấy vậy cậu lon ton đi ra chỗ hắn, hai người nép vào chỗ khuất để người trong lớp không chú ý. Còn Duy trong này cứ ngoái đầu ra để nghe ngóng, nhưng anh không thể nhìn thấy gì cả, ngoại trừ dáng lưng to và rộng của Kiên.
Bá Kiên hắng giọng, tay từ túi quần rút ra một chiếc đồng hồ bảo cậu.
“Mày để quên đồng hồ ở chỗ tao”
Chí Hào gật đầu mấy cái, nhận lấy đồng hồ trên tay hắn đeo vào tay mình. Cậu đang định trở lại lớp thì hắn nắm cổ tay cậu lại, nghiêm túc hỏi.
“Thằng ngồi cạnh mày là ai vậy? Thấy thân thiết với nhau thế”
Chí Hào nhìn tới nhìn lui à một hơi dài đáp lại hắn.
“Bạn cùng bàn mới quen thôi”
Hắn vẫn mặt mày nhăn nhó, mím môi lại rồi bĩu môi buồn rầu.
Hào vươn tay lên đặt lên mái tóc mềm mượt của Kiên, xoa đầu hắn nhỏ giọng nói thầm.
“Đừng lo, tao chỉ thích mỗi mình mày thôi”
Bá Kiên cảm động sắp khóc, nũng nịu không chịu về lớp cứ đòi ôm cậu một cái. Nhưng cậu nhất quyết không cho, ở trường nếu tiếp xúc thân mật sẽ rất nguy hiểm. Mối quan hệ của họ vẫn chưa nói với ai, nhưng dường như Quốc Tuấn đã biết từ lâu. Y thấy hai người quan tâm, thân thiết với nhau lòng y tự nhận ra và im lặng mà dõi theo họ, Tuấn không cần họ mở miệng nói hay công khai với y là 'Tụi tao đang hẹn hò' hay 'Tụi tao là người yêu của nhau'. Tuấn cảm thấy họ không mắc nợ gì y cả, muốn nói hay không là chuyện của hai người, y tự hiểu là được rồi.
Vào học được mấy tuần, nhưng Kiên vẫn chưa tập trung được, hắn cứ mãi nghĩ về Chí Hào. Trong giờ học cứ thả hồn vía đi đâu, mắt nhìn ra cửa sổ, ngắm cây ngắm cảnh. Quốc Tuấn được Hào giao cho nhiệm vụ nhắc nhở Kiên tập trung vào bài giảng, nhận lệnh y thấy Kiên mơ mộng là sẽ vả lên đầu hắn cái đung. Bá Kiên liền tỉnh lại, quay sang trừng mắt nhìn Tuấn.
“Đau nha thằng trời đánh”
Tuấn nghiêng đầu xuống thấp cảnh cáo Bá Kiên.
“Thằng trâu điên kia mày có chú ý nghe giảng bài không thì bảo, tin tao mách Hào không?”
Hắn nghe xong liền bặm môi nhẫn nhịn, nếu để Hào biết hắn mơ màng không chú ý bài sẽ lại giận dỗi hắn cho xem.
Vừa nghe tiếng chuông ra chơi là hắn chạy ào ra ngoài, chỉnh lại áo quần, vuốt lại tóc rồi sang lớp 12a7 đợi Hào.
Thấy Hào đi ra hắn cười tươi tắn, nhưng đi bên cạnh cậu là Hoàng Duy. Hắn chỉ đành thu lại nụ cười, mặt lạnh nhìn Duy. Hai người đi đến, Hào dừng chân lại nói chuyện với Kiên.
“Tao với Duy lên văn phòng đăng ký ôn thi học sinh giỏi chút, mày đợi tao được không?”
Lúc này Duy vẫn ở bên cạnh nhìn hai người, Bá Kiên ho một tiếng rồi đáp lời Hào.
“Ừm, mày đi đi”
Dứt câu, đột nhiên có hai bạn rượt đuổi nhau chạy ngang đụng trúng Chí Hào, cậu ngã sang người Kiên. Nhân lúc này cậu nắm tay hắn rồi buông ra, Bá Kiên bất ngờ nhưng lại rung động trước hành động của cậu. Tim hắn đập rất nhanh, hắn cũng cảm thầy hồi hộp và tai ửng hồng lên. Hoàng Duy thấy cậu bị đụng trúng liền quay lại hỏi han.
“Mày có sao không?”
Chí Hào tách ra khỏi Kiên mỉm cười nói với Duy là mình không sao, nhưng Kiên bên đây lại không thoải mái trước thái độ của anh ấy. Cảm nhận được tên này có ý gì đó với Chí Hào, hắn chen giữa hai người rồi quay đầu lại chỗ Hào. Hắn nhìn tới nhìn lui, kiểm tra xem cậu có đau chỗ nào không. Sau khi cảm thấy yên tâm, Kiên để hai người đi lên văn phòng. Hắn đằng sau nhìn hai người cười nói vui vẻ với nhau, mà lòng hắn bực bội và khó chịu.
Có lẽ hắn biết ghen rồi.
Sau khi đăng ký xong, Hào và Duy về lớp vẫn thấy Kiên đứng ở cửa đợi. Chí Hào bèn bảo Duy vào lớp trước đi, anh đưa mắt nhìn cậu lưu luyến rồi vào lớp. Bá Kiên lúc này mới thoải mái hơn, đưa cây kẹo mút vừa nãy hắn đã mua tặng cho cậu. Cậu đưa tay nhận lấy, nhưng hắn lại nắm ngón tay cậu lại không buông. Chí Hào mới nhăn nhó, nhìn xung quanh đang nhiều người qua lại mà cảnh cáo hắn.
“Buông ra đi, một đống người kìa lỡ người ta nhìn thấy thì sao?”
Nhưng Bá Kiên cứng đầu không buông, cứ nắm tay cậu mãi. Đến khi Quốc Tuấn ở cửa lớp nhìn qua thấy được, chạy đến hù cho họ giật mình.
“Hù!”
Bá Kiên bất giác buông tay ra, quay ra đấm vào lưng Tuấn một cái.
“Biết giật mình không hả? Mày làm gì ở đây”
Quốc Tuấn bị đánh đau đáu, một tay ôm vai nghiêng người nhăn nhó chỉ trích Bá Kiên.
“Tụi mày định tò te tú tí đến bao giờ hả? Gần vào học rồi kia, d* đấm đau vãi”
Chí Hào nhìn vẻ mặt của Tuấn mà phì cười, y vừa nói xong chuông vào học cũng reo lên. Gặp nhau chưa được bao lâu Bá Kiên lại phải về lớp rồi, hắn nhìn cậu vào lớp ngồi xuống ghế rồi mới yên tâm về lớp của hắn.
Dù không còn học chung lớp, nhưng hai người họ vẫn quan tâm, nghĩ về đối phương, chỉ cần có thời gian là sẽ gặp nhau, nhìn vào mắt nhau thôi là họ đã ấm lòng rồi.