Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!

Lại qua bảy ngày! Bởi vì vội vàng chữa bệnh cho Sở Huyễn Huyễn, Thủy Liên Y đã không còn quan tâm đến chuyện gì khác! Trong lòng nàng lúc này đều là con gái của mình!

Ngao Cẩn Phong được gọi là thần y cũng không phải hư danh, đan dược hắn cho quả thật rất thần kỳ. Sở Huyễn Huyễn từ mỗi ngày đều sốt chuyển thành hai ngày sốt một lần, rồi ba ngày một lần.

Mặc dù không tìm được bệnh căn, cũng không biết vì sao đứa bé thường xuyên phát sốt. Nhưng thấy bộ dạng quỷ quái của Sở Huyễn Huyễn, Thủy Liên Y tự cảm thấy may mắn, khuê nữ của mình không bị sốt ngu!

Sáng sớm, Ngao Cẩn Phong ôm Sở Huyễn Huyễn ra ngoài đi dạo! Thủy Liên Y thu thập xong đồ đạc ở trong phòng chờ bọn họ.

Bởi vì Ngao Cẩn Phong nói hôm nay muốn rời khỏi! Nàng cũng không biết định nghĩa rời đi trong miệng hắn có phải đi tìm Sở Mị Dạ hay không?

Đẩy cửa sổ ra, thấy Ngao Cẩn Phong ôm Sở Huyễn Huyễn phơi nắng ở dưới lầu! Mỹ nam tử áo trắng phiêu dật, ôm một đứa bé mới hai tháng, thật rất đáng yêu!

Thấy cảnh này, Thủy Liên Y không khỏi ảo tưởng, nếu Tiểu Dạ ôm khuê nữ của mình, thật là tốt biết bao!

Một nhà ba người không biết lúc nào mới có thể đoàn tụ!

Sau khi mọi thứ đã được thu thập ổn thỏa, Ngao Cẩn Phong mang theo Sở Huyễn Huyễn trở về phòng.

"Tiểu Y.... "

"Hả?" Thủy Liên Y hơi nghi ngờ, Ngao Cẩn Phong giống như muốn nói lại thôi. "Phong ca ca! Huynh muốn nói gì?"

"Muội thật muốn đi gặp Sở Mị Dạ?"

Thủy Liên Y hai mắt trừng lớn, "Phong ca ca! Ý của huynh là.... Muốn dẫn ta đi tìm Tiểu Dạ sao?"

Ngao Cẩn Phong thật bình tĩnh, "Nếu như muội không sợ Thương Tâm Quên Lãng phát tác, ta có thể đưa muội đi gặp hắn!"

"Tại sao huynh khẳng định ta gặp Tiểu Dạ rồi sẽ thương tâm? Sẽ quên mất hắn? Huynh không cảm thấy ý tưởng của mình vô cùng chủ quan sao?"

Ngao Cẩn Phong cười khẽ, "Tiểu Y! Người chủ quan chính là muội? Muội còn chưa gặp hắn, làm sao biết có thể thương tâm khổ sở hay không? Thuốc này ta chưa từng dùng, cũng không biết dược hiệu của nó rốt cuộc mãnh liệt đến mức nào! Nếu như muội không thương tâm vì người trong lòng, dược hiệu qua một năm tự nhiên sẽ mất đi hiệu lực! Nhưng muội lại cố tình muốn tới tìm Sở Mị Dạ!"

Hắn dừng một chút, "Mặc dù ta không xác định muội sẽ thương tâm, sẽ quên mất hắn! Nhưng nếu như muội không thương tâm, như vậy chứng minh trong cảm nhận của muội, hắn không phải người muội yêu nhất!"

"Tại sao huynh muốn làm như vậy?" Thủy Liên Y cực kỳ khó hiểu hành động của hắn.

Ngao Cẩn Phong không có nói cho nàng biết đáp án, "Tiểu Y! Thời gian đã đến! Ta dẫn muội đi tìm Sở Mị Dạ!"

Thủy Liên Y ôm lấy đứa bé, đi theo Ngao Cẩn Phong rời khỏi Duyệt Tường lâu.

Ngao Cẩn Phong dẫn nàng lên một chiếc xe ngựa, bộ dạng Thủy Liên Y càng bị ít người nhìn thấy càng tốt, nếu không sẽ mang đến rất nhiều phiền toái.

Xe ngựa dần dần rời đi, một nam tử cao lớn xuất hiện trên lầu chót của Duyệt Tường lâu! Sắc da nam tử màu đồng, mặt không chút thay đổi. Nhìn xe ngựa đi xa, khóe miệng nhẹ nhàng động.

"Kịch hay sắp bắt đầu diễn rồi! Không biết, cuối cùng bên thắng sẽ là ai!" Hắn tung người nhảy xuống lầu, cởi một tuấn mã màu đỏ thẫm.

"Giá....!" Tuấn mã nhanh chóng đuổi theo xe ngựa đi xa.

Thủy Liên Y ôm đứa bé ngồi ở trong xe, nghe được những thanh âm của dân chúng bên ngoài. Có mua thức ăn bán rau, đánh lộn đánh lạo, rỗi rãnh làm việc nhà! Xe ngựa tựa hồ trải qua khu náo nhiệt, chợ bán thức ăn, khu nhà dân!

"Phong ca ca! Chúng ta đi đâu?"

"Sắp đến rồi! Nếu như muội đổi ý, ta có thể lập tức dẫn muội rời khỏi Xích Thành!" thanh âm Ngao Cẩn Phong chưa hề thay đổi, Thủy Liên Y không biết trong lòng hắn nghĩ gì?!

Hắn giống như biết tất cả mọi chuyện, nhưng lại không muốn tố cáo cho nàng nghe! hắn muốn để cho nàng tự mình nhìn được nghe được, đây mới là mục đích cuối cùng của hắn.

Trong lòng nam nhân này nghĩ gì không ai có thể đoán được! Gương mặt bình tĩnh, biểu tình lạnh nhạt, thần thái không hỏi việc đời! Như thể hắn đối với bất cứ điều gì đều không quan tâm, cũng không để ý.

Ý tứ của hắn rất rõ ràng, nếu như nàng không sợ bản thân mình bởi vì thương tâm mà khiến dược hiệu trong cơ thể phát tác, như vậy nàng cứ tiếp tục đi về phía trước! Còn nếu như nàng không muốn bị thương tổn, như vậy lập tức quay đầu rời đi.

Mặc dù trong lòng Thủy Liên Y thấp thỏm, nhưng nàng tin vào cảm giác của mình! Sở Mị Dạ yêu nàng, vô cùng yêu nàng. Vì bảo vệ nàng, hắn giấu nàng trong sơn cốc! hắn yêu nàng như vậy, làm sao có thể thương tổn nàng đây?

"Phong ca ca! Ta tin tưởng Tiểu Dạ! Chúng ta tiếp tục đi! Ta muốn gặp hắn, nhất định muốn gặp hắn!"

Ngao Cẩn Phong ngồi ở ngoài xe, nhẹ nhàng thở dài một cái.

"Được! Nếu như muội thật sự quên hắn! Ta sẽ vẫn ở bên cạnh muội, tuyệt đối không rời xa muội!"

Thủy Liên Y thiếu chút nữa nổi điên, lời nói của nam nhân này giống như đang nguyền rủa nàng và Tiểu Dạ. Tình yêu giữa hai người có thể dễ dàng bị chia rẽ như vậy sao? Nếu như vậy, ai còn tin tưởng vào tình yêu? Ai còn tin tưởng thế gian còn có chân tình chân ái!

"Ta sẽ không quên hắn! Vĩnh viễn cũng sẽ không! Ta sẽ yêu hắn cả đời, hai đời, N đời!" Thủy Liên Y đang giận dỗi với Ngao Cẩn Phong.

Nàng nhất định phải cho hắn thấy, mình rốt cuộc có thể quên Sở Mị Dạ hay không!

Tốc độ xe ngựa rất nhanh, sau một hồi Ngao Cẩn Phong kiềm bốn con ngựa lại. Mở cửa xe ra, đỡ Thủy Liên Y xuống xe.

Sau khi Thủy Liên Y ôm đứa bé xuống xe, mới phát hiện xe ngựa dừng lại ở trong một hẻm nhỏ.

"Không phải huynh nói mang ta đi tìm Tiểu Dạ sao?! Tại sao lại tới đây?"

Ngao Cẩn Phong nắm tay nàng, "Muội muốn tìm Sở Mị Dạ, ta dẫn muội đi! Nhưng muội phải đáp ứng ta một điều kiện!"

"Điều kiện gì?" Nếu quả thật có thể gặp Tiểu Dạ, không cần biết điều kiện của hắn là gì, nàng đều đáp ứng!

"Khi nhìn thấy hắn, muội không được lên tiếng! Nếu như hắn không có phát hiện ra muội, muội sẽ phải rời đi với ta! Bất kể muội có quên hắn hay không, từ nay về sau không còn bất kỳ quan hệ gì với hắn!"

"Không được!" Thủy Liên Y cự tuyệt, "Ta vì cái gì phải đáp ứng điều kiện này của huynh? Đối với ta cũng không có điểm nào tốt! Ta cũng không biết huynh nghĩ gì, tại sao lại làm thế?!"

"Vậy ta không dẫn muội đi gặp hắn!"

"Ngao Cẩn Phong!"

"Muội quên gọi ta là Phong ca ca rồi sao?"

Nàng rối rắm chết rồi, nam nhân này lúc nào cũng bàn điều kiện!

"Được! Ta đáp ứng huynh, nhìn thấy hắn rồi không lên tiếng! Nhưng, điều kiện phải công bằng một chút! Không thể bởi vì hắn không phát hiện ra ta, ta liền phải rời đi với huynh!"

Đôi môi Ngao Cẩn Phong bỗng nhúc nhích, "Vậy muội thấy thế nào mới là công bằng?"

"Gặp được Tiểu Dạ, nếu như hắn không phát hiện ra ta, ta liền rời đi, như vậy quá không công bằng! Có lẽ mắt hắn cận thị? Có lẽ chỗ hắn đứng không tốt? Có lẽ hắn bị bệnh gì thì sao?!"

"Vậy muội muốn thế nào? Ta nghe theo muội!"

Con ngươi Thủy Liên Y lòng vòng, "Nếu như gặp hắn, ta thật sự bởi vì thương tâm khổ sở mà quên đi hắn! Như vậy ta hi vọng, huynh có thể dẫn ta rời đi chỗ này! Tìm một nơi an tĩnh để cho ta và nữ nhi vui vẻ sống qua ngày!"

"Được!" Ngao Cẩn Phong gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui