Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!

"Không....!" Thủy Liên Y thất thanh thét chói tai, trước mặt bỗng tối sầm thiếu chút nữa té xỉu!

Hai người đang chiến đấu bên cạnh nghe được tiếng kêu sợ hãi của Thủy Liên Y song song dừng tay.

"Tiểu Y!" Ngao Cẩn Phong một chưởng cực nhanh đẩy Vũ Văn Sâm ra, đỡ Thủy Liên Y đang lảo đảo!

"Phong ca ca! Huyễn Huyễn....!" Sắc mặt Thủy Liên Y tái nhợt, thanh âm nghẹn ngào, nàng cảm thấy ngực cực kỳ đau, khó thở, tựa hồ sắp gục ngã! Trong mắt một màn trắng xóa! Hình ảnh Ngao Cẩn Phong ở ngay trước mắt, nàng cũng sắp mơ hồ không rõ.

"Tiểu Y!" Thấy cả người Thủy Liên Y như nhũn ra té ở trong ngực của mình, khuôn mặt vốn lạnh nhạt của Ngao Cẩn Phong rốt cuộc động dung.

Ôm lấy Sở Huyễn Huyễn trong ngực Thủy Liên Y, Ngao Cẩn Phong từ trong ngực móc ra một viên thuốc bóp nát bỏ vào trong miệng đứa bé.

Ngón tay thả vào dưới mũi Sở Huyễn Huyễn thử dò xét, phát hiện còn có hơi thở yếu ớt.

"Tiểu Y! Chớ té xỉu, Huyễn Huyễn còn chưa có chết! Mau cứu trị sẽ không có việc gì! Chúng ta rời đi trước!" Ngao Cẩn Phong vì muốn Thủy Liên Y tỉnh táo, ở bên tai nàng, nói cho nàng biết Sở Huyễn Huyễn còn không có chết.

Thủy Liên Y cắn rách đôi môi,cảm giác đau đớn đánh ụp tới, máu chảy vào trong miệng nàng, tiêu cự từ từ trở lại. Khi thấy gương mặt khẩn trương của Ngao Cẩn Phong, tim nàng không biết vì sao rất đau.

"Phong ca ca! Nếu như Huyễn Huyễn xảy ra chuyện, ta liền đi theo nó!" nước mắt của Thủy Liên Y ào ào chảy ra.

"Không có việc gì! Nàng không có việc gì! Chúng ta đi!"

Sở Mị Dạ ở bên cạnh nhìn hình ảnh một nhà ba người quan tâm nhau, ánh mắt tối sầm lại!

Vũ Văn Thiển thậm chí không chút xấu hổ vì hành động của mình, ngược lại xông lên bổ thêm một kiếm.

Ngao Cẩn Phong cau chân mày lại, ngón tay búng một cái, thanh kiếm của Vũ Văn Thiển lập tức bị đánh bay trở lại!

Vũ Văn Thiển kêu lên một tiếng, mũi kiếm kia đâm thẳng về phía cổ họng của nàng.

Bóng đỏ chợt lóe lên, Sở Mị Dạ kéo nàng qua! Vũ Văn Thiển thuận thế té ở trong ngực Sở Mị Dạ!

Không hổ là Chiến Thần Sở Mặc quốc, dáng dấp anh tuấn, võ công lại cao cường. Nàng đáp ứng lời cầu hôn của hắn là lựa chọn chính xác!

Thủy Liên Y thấy Sở Mị Dạ động thân cứu Vũ Văn Thiển, nhìn thấy bọn họ thân mật dựa vào nhau! Lồng ngực trong nháy mắt như bị lưỡi dao sắc bén rạch ra!

Huyễn Huyễn là nữ nhi của hắn, nữ nhân kia dùng kiếm đâm vào thân thể Huyễn Huyễn. Nhưng Tiểu Dạ lại cứu nàng!

Vì sao lại biến thành như vậy? Tại sao Tiểu Dạ phải cưới Vũ Văn Thiển?

Thủy Liên Y được Ngao Cẩn Phong ôm đứng thẳng người lên, trên bộ mặt tuyệt mỹ lộ ra đau thương cực độ. Hai mắt long lanh của nàng nhìn chằm chằm Sở Mị Dạ.

"Chàng biết không? Nếu như Huyễn Huyễn chết rồi, ta cũng sẽ không sống một mình!" Nàng nhẹ giọng nói xong, "Nàng là bé gái, mới vừa được hai tháng, nàng gọi là Sở Huyễn Huyễn...!" Nước mắt chảy xuôi trên má, khi nàng thấy gương mặt của Sở Mị Dạ vẫn lãnh khốc như cũ, tâm liền tan nát, vội vàng xoay mặt đi!

Trong đầu càng ngày càng đần độn, cảm giác đau lòng khiến nàng cảm thấy tất cả không khí đều bị hút sạch trong nháy mắt! Khiến nàng khó thở! Tiểu Dạ không còn là Tiểu Dạ yêu nàng trước kia nữa rồi!

Khi hắn biết đứa bé gọi Sở Huyễn Huyễn, khi hắn biết đứa bé đã hai tháng, hắn nên biết đứa bé là của hắn, không phải sao?

Thủy Liên Y vừa khóc, vừa lộ ra nụ cười tự giễu. Vậy mà nàng còn tin tưởng Tiểu Dạ sẽ vĩnh viễn không quên nàng! Hôm nay nàng không còn tư cách nói ra điều như vậy!

Trí nhớ trong đầu quả thật giống như Ngao Cẩn Phong nói, biến mất từng chút! Từ khi nàng đi tới Duyệt Tường lâu ở Xích thành, lại trở về sơn cốc Uyên thành, sau đó là Tử Hương uyển ở Ân Xích Thành, sông Thâm Du, Mặc thành, hoàng cung, Túy Phượng viện.... quay ngược lại từng chút!

Khi nàng đi tới bên cạnh Ngao Cẩn Phong, trong đầu đã trống rỗng! Nàng không biết mình đang làm gì!

Đây là đâu? Tại sao nàng khóc? Thủy Liên Y gạt đi nước mắt trên mặt, che đầu hơi đau.

"Tiểu Y!" Ngao Cẩn Phong phát hiện nàng có cái gì không đúng, đỡ lấy nàng. "Chúng ta đi!"

"Đi?" Đột nhiên truyền đến tiếng la đắc ý, "Hôm nay xem ai trong các ngươi có thể đi ra ngoài!" Vũ Văn Sâm không biết đã điều động Ngự Lâm quân đến từ khi nào, vây chặt Vũ Văn phủ.

Khóe miệng Ngao Cẩn Phong có nụ cười khinh bỉ, nam nhân này cũng dám sử dụng Ngự Lâm quân để thỏa mãn ý đồ của mình!

"Bắt bọn họ lại!" Vũ Văn Sâm vừa nói, binh tướng liền ùa lên.

Xác thực ít khó địch nhiều, hảo hán không địch nổi số đông! Nếu Ngao Cẩn Phong liều mạng với họ thì sợ rằng mệt chết. Hơn nữa Sở Huyễn Huyễn phải được cứu chữa ngay lập tức, nếu không sinh mạng khó giữ được!

Còn Thủy Liên Y, đã rơi vào trạng thái mê man, hiện tại nếu ba người không rời đi Vũ Văn phủ, tỉ lệ nguy hiểm tuyệt đối cao.

Tròng mắt Ngao Cẩn Phong tối sầm lại, từ trong ngực móc ra một bọc đồ, dùng nội lực ném lên bầu trời!

Trong nháy mắt, một cỗ sương mù màu trắng bay lên không.

Khói trắng tung ra, tất cả mọi người đều té xuống.

Ngao Cẩn Phong ôm cả đứa bé và Thủy Liên Y, vận dụng khinh công phiêu dật rời khỏi.

Vũ Văn Sâm bịt kín lỗ mũi, vọt ra khỏi phủ đệ, ra lệnh cho Ngự Lâm quân bên ngoài tiếp tục truy đuổi!

Vũ Văn Thiển bị khói trắng bao phủ, cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm liền té bất tỉnh!

Sở Mị Dạ ngừng thở, cũng đuổi theo! Trong lòng hắn rung động, Sở Huyễn Huyễn, hai tháng! Cắn chặt răng, hắn không quên được vẻ mặt đau thương, dáng vẻ mất hết hy vọng của Thủy Liên Y!

Đó là con của hắn, nghĩ đến máu tươi trên mũi kiếm Vũ Văn Thiển, tim của hắn như rách ra!

Ngao Cẩn Phong mang theo Thủy Liên Y tìm tới xe ngựa, đặt Thủy Liên Y và Sở Huyễn Huyễn đang hôn mê vào trong xe, đánh xe rời đi.

Xe ngựa chạy về phía cửa Xích Thành, phía sau chính là Vũ Văn Sâm mang theo Ngự Lâm quân đuổi theo! Xe ngựa khẳng định không chạy nhanh bằng kỵ binh. Đến gần cửa Xích Thành, bọn họ bị đuổi kịp!

Ngao Cẩn Phong trừ võ công cao cường, hắn dùng độc càng thêm cao minh! Trừ phi hắn không muốn đả thương người, nếu hắn muốn người nào chết, người đó nhất định mất mạng!

Vũ Văn Sâm vô cùng độc ác, hắn ra lệnh đốt tên, bắn tên lửa về phía xe ngựa. Tên lửa xuất hiện trên xe ngựa, khiến ngựa kinh hoảng.

Ngao Cẩn Phong xông lên xe ôm lấy Sở Huyễn Huyễn, chưa kịp ôm Thủy Liên Y, sau lưng đã có hơn mười binh tướng thủ thành cầm thương dài đâm tới.

Ôm Sở Huyễn Huyễn tránh né thương dài, bốn con ngựa bị kinh sợ lại kéo theo chiếc xe cháy hừng hực xông ra cửa thành.

"Tiểu Y!" Ngao Cẩn Phong thoát khỏi sự bao vây công kích của những người này, đoạt lấy một con ngựa chuẩn bị đuổi theo Thủy Liên Y, lại thấy Sở Mị Dạ cởi ngựa đuổi theo.

Thấy Ngao Cẩn Phong chỉ ôm một đứa bé, Sở Mị Dạ cau mày. Tiểu Y đâu?

Ngao Cẩn Phong ngồi trên lưng ngựa, khinh thường nhìn về phía Sở Mị Dạ.

"Ngươi không xứng được Tiểu Y yêu! Từ nay về sau, nàng sẽ không bao giờ yêu ngươi nữa! Vĩnh viễn cũng sẽ không!" Trên gương mặt lạnh nhạt tuấn tú của Ngao Cẩn Phong lộ ra nụ cười đắc ý, giục ngựa đuổi theo ra khỏi thành!

Bắp thịt trên mặt Sở Mị Dạ co quắp, cắn đôi môi rồi cũng phi ngựa đuổi theo!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui