Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!

Vũ Văn Sâm lôi kéo muội muội, hiện tại hắn đã bị khí lạnh tản ra quanh người Sở Mị Dạ hù sợ! Hồi tưởng lại nửa năm trước, mình còn làm việc bất chính với nữ nhân này, không biết Sở Mị Dạ có nhân cơ hội trả thù hắn hay không?

Lúc này, ở trong lòng Vũ Văn Thiển vô cùng phức tạp, nàng biết mình không đấu lại Sở Mị Dạ, cho dù là chết nàng cũng sẽ không thể làm thương tổn đến một sợi tóc của hắn. Nhưng muốn nàng vì vậy mà thua trận, cụp đuôi rời đi giống như chó hoang, nàng không làm được!

Dùng mắt liếc Thủy Liên Y một cái, nữ nhân này có vẻ mờ mịt, còn có chút thương cảm. Không bằng cứ xuống tay từ nữ nhân này.

"Sở Mị Dạ! Chàng đã đối với ta như thế, như vậy ta sống cũng không có ý nghĩa gì!" Vũ Văn Thiển vô cùng bi thương móc ra môt cây chủy thủ từ trong lòng ngực, chậm rãi đặt ở trên cổ mình.

"Ngươi muốn làm gì?" Thủy Liên Y kêu lên.

Ánh mắt Vũ Văn Thiển nhìn chăm chú vào mặt Sở Mị Dạ, mặc dù bị khát máu và sát khí trên mặt hắn hù dọa, nhưng vẫn gắng gượng nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Muốn chết?" Sở Mị Dạ mặt không biến sắc.

"Thay vì bị chàng bỏ làm cho cả phủ Thừa Tướng mất thể diện, không bằng ta chết ở trước mặt chàng!" trong giọng của Vũ Văn Thiển không có mọt chút dao động.

"Tốt!" giọng Sở Mị Dạ không có bất kỳ tình cảm nào, lời nói ra chỉ có máu lạnh và lạnh nhạt.

Vũ Văn Thiển cắn môi, Sở Mị Dạ ngươi thật sự tàn nhẫn cũng rất vô tình.

"Không cần!" Thấy nàng muốn dùng chủy thủ cắt cổ, Thủy Liên Y lên tiếng ngăn cản."Nếu hôn nhân của hai người đã không cách nào duy trì nữa. Ly hôn cũng không đáng sợ, không đến nỗi vì thế mà vứt bỏ tính mệnh!"

"Ly hôn?" Vũ Văn Thiển không hiểu ý của nàng, nhưng lại càng thêm tức giận vì sự khuyên giải của Thủy Liên Y. "Không cần ngươi giả mèo khóc chuột, làm bộ từ bi!"

Ách! Thủy Liên Y cũng giận, nàng cho tới bây giờ cũng không phải là một nữ nhân mặc cho người khác khi dễ, chẳng qua là nàng tội nghiệp cho Vũ Văn Thiển.

"Ngươi chết có ai khóc vì ngươi? Ngươi chết có ai sẽ vui vẻ cười to? Nếu như ngươi cảm thấy chết là có thể xong hết mọi chuyện, như vậy cứ chết đi!" Thủy Liên Y chống nạnh rống Vũ Văn Thiển.

Vũ Văn Thiển cắn môi, "Tốt! Vậy ta chết đây!" Nàng giơ chủy thủ lên không cắt cổ nhưng lại đâm về phía lồng ngực mình.

"Tiểu Thiển!" Vũ Văn Sâm sợ tới mức ngây người, quên cả ngăn cản nàng.

Sở Mị Dạ lạnh lùng nhìn Vũ Văn Thiển, hắn không tin nàng dám tự vẫn.

"Ngươi thật khờ!" Thủy Liên Y tránh thoát khỏi ngực Sở Mị Dạ nhào về phía Vũ Văn Thiển, bắt lấy cánh tay của nàng không để cho nàng tự vẫn.

"Tiểu Y!" Sở Mị Dạ sợ hết hồn, thấy Thủy Liên Y và Vũ Văn Thiển quấn lấy nhau.

Thủy Liên Y bắt lấy cánh tay Vũ Văn Thiển, liền phát hiện nàng căn bản cũng không có ý muốn tự vẫn. Trong lúc nàng đang kinh ngạc thì khóe miệng Vũ Văn Thiển lộ ra tươi cười đắc ý, vô cùng âm hiểm.

"Ngươi....." Thủy Liên Y phát hiện cánh tay mình bị nàng bắt lấy.

"Tiện nhân! Sở Vương ta không đụng được, nhưng giết chết ngươi cũng không tồi!" Vũ Văn Thiển hung ác giơ chủy thủ lên đâm về phía Thủy Liên Y.

"Tiểu Y!" thân hình Sở Mị Dạ nhào tới cực nhanh.

Vũ Văn Thiển dốc hết toàn lực, trong nháy mắt chủy thủ xẹt qua mặt của Thủy Liên Y.

"Cái gì?" Thủy Liên Y vì né tránh chủy thủ của nàng mà ngửa ra sau, ngã xuống.

"Đi tìm chết!" Vũ Văn Thiển dùng sức đẩy nàng.

Trên bờ đê sông Thâm Du, Thủy Liên Y bị nàng đẩy ngã té xuống bờ đê.

"Tiểu Y.....!" Sở Mị Dạ trừng lớn cặp mắt, phi thân nhào tới.

Vũ Văn Thiển bắt đầu điên cuồng cười to, tiện nhân này chết! Nàng ta rốt cuộc chết!

"Tiểu Thiển! Chúng ta đi mau!" Vũ Văn Sâm thấy tình thế không ổn, kéo Vũ Văn Thiển bỏ chạy. Bây giờ Sở Mị Dạ vì cứu người mà bỏ quên bọn họ. Nếu không nhanh rời đi, chắc chắn sẽ nguy hiểm tính mạng.

Thủy Liên Y rơi xuống bờ đê, thân thể theo sườn dốc lăn xuống sông Thâm Du. Trên sườn dốc lồi lõm có tảng đá lớn nhỏ không bằng nhau, trong quá trình nàng lăn xuống không ngừng va chạm cái ót nàng.

Lăn xuống với tốc độ cực nhanh theo quán tính, sau một cái đụng cuối cùng nàng liền mất đi tri giác, trực tiếp tiến vào sông Thâm Du!

"Tiểu Y!" Sở Mị Dạ gầm thét nhảy vào trong sông, tìm kiếm thân thể Thủy Liên Y trong đêm tối.

Sự chấp nhất của hắn được ông trời thấy, rốt cuộc mò thấy cánh tay Thủy Liên Y trong dòng sông tối đen.

Sở Mị Dạ nâng thân thể của nàng từ trong nước lên bờ.

"Tiểu Y! Tiểu Y!" Đặt ngang nàng ở trên bờ, đè ngực của nàng, để cho nàng khạc ra từng ngụm, từng ngụm nước sông.

Thủy Liên Y phun ra nước sông, nhưng thân thể vẫn mềm như đậu hũ, cả người nằm phịch ở nơi đó không thể nhúc nhích.

"Tiểu Y!" Sở Mị Dạ sắp bị nàng hù chết, ôm Thủy Liên Y vào trong ngực.

Hắn lại để Tiểu Y xảy ra chuyện trước mắt hắn, lại để cho nàng bị người mưu hại trước mắt hắn.

Bàn tay chạm vào cái ót Thủy Liên Y, dính nhơn nhớt, nhờ ánh trăng, hắn nhìn thấy máu tươi đầy tay, không nhịn được hít vào một hơi, cả người đều run rẩy.

Lúc này hắn làm sao còn có thời gian trông nom huynh muội Vũ Văn đã chạy mất, Sở Mị Dạ ôm lấy Thủy Liên Y xông về trại lính, nổi điên hô to.

"Người đâu! Người đâu! Mau đến Xích Thành tìm Ngao Cẩn Phong! Tìm Ngao Cẩn Phong! Có ai không!"

Sở Mị Dạ rít gào ở trại lính thiếu chút nữa mang tới khủng hoảng, tất cả tướng sĩ cho tới bây giờ chưa từng thấy Sở Vương mất khống chế như thế!

Khi bên ngoài trại lính đồng thời xuất hiện ba nam nhân, Sở Mị Dạ đang ngồi ở trước giường thủ hộ Thủy Liên Y.

"Tiểu Y!"

"Thủy Thủy!"

Khi vén rèm lều lớn lên, Ngao Cẩn Phong và Ân Thần Tinh cùng nhau lên tiếng. Sơ Dương đi theo phía sau, khuôn mặt mang mặt nạ không nhìn ra bất kỳ biểu tình gì.

"Sở Mị Dạ đáng chết!" Hai nam nhân này xông lại níu y phục của hắn hận không thể giết chết hắn, ăn thịt hắn.

Sơ Dương kéo bọn họ ra.

"Cứu Tiểu Y trước!"

Gương mặt tuyệt mỹ của Ngao Cẩn Phong nhìn qua Thủy Liên Y rồi liền trở nên tái nhợt.

"Sở Mị Dạ!" Hắn cắn răng nghiến lợi.

"Như thế nào?" Ân Thần Tinh nóng nảy bắt lấy tay áo của hắn.

Lúc này Sở Mị Dạ thật vô dụng, "Tiểu Y như thế nào? Nàng như thế nào?"

"Các ngươi đều đi ra ngoài!" Ngao Cẩn Phong hạ lệnh đuổi khách.

Mặc dù cũng rất quan tâm, cũng đều không muốn rời đi, nhưng vì Thủy Liên Y, ba người bọn hắn đều rời khỏi lều lớn.

Mặt Ngao Cẩn Phong run rẩy hai cái, từ trong lòng ngực móc ra ngân châm, ghim kim cho Thủy Liên Y.

Hai ngày hai đêm, Thủy Liên Y vẫn hôn mê không tỉnh lại. Nàng gặp chuyện không may trước mắt Sở Mị Dạ, cho nên hắn thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Gương mặt tuấn tú trắng nõn của Ân Thần Tinh sợ tới mức xanh mét, lời nói đối với Sở Mị Dạ cũng hết sức lạnh nhạt.

Ngao Cẩn Phong càng thêm châm chọc hắn, cả nữ nhân mình yêu cũng không bảo vệ tốt, căn bản không xứng ở bên cạnh Thủy Liên Y!

Sơ Dương mặc dù không nói lời nào, nhưng cả ngày ngồi ở bên ngoài lều dùng lá cây thổi bài hát khiến lòng người càng thêm xuống thấp, tâm tình hỏng bét đó cũng không cách nào nói nên lời.

Sở Mị Dạ cực hận mình, hắn không cách nào tha thứ cho sơ sót của mình, không cách nào tha thứ bởi vì mình mà Thủy Liên Y gặp tai hoạ lớn như thế.

Ngao Cẩn Phong nói, ba ngày sau, nếu như Thủy Liên Y không tỉnh lại, như vậy sẽ rất nguy hiểm. Tất cả mọi người âm thầm van xin trời cao, cho Thủy Liên Y tỉnh lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui