Hoá Kiếp Nhân Sinh


Ngồi lại ngay ngắn, nhìn về phía hai vị thần đang đứng chờ lệnh, Duệ Minh chầm chậm mở lời: “Các ngươi đã thấy rồi đấy, chuyến đi lần này ta bị thương vô cùng nghiêm trọng, tu vi bị ảnh hưởng không ít.

Đã vậy thời gian qua luôn phải gia trì phong ấn Tuệ Lâm ta nay cảm giác cơ thể này đã không chống trụ nổi nữa rồi.”
Những người ở đây đều hiểu rõ sự lao lực của đế quân bao năm qua, người không hề nhàn rồi như trần thế vẫn thường kháo nhau, đế quân ở ẩn, ngày ngày thưởng trà ngắm hoa, tiêu khiển bằng thú câu cá trong chính ao sen nhỏ của mình.

Ti Mệnh Tinh Quân biết Duệ Minh gọi hắn đến ắt có việc quan trọng giao phó, nghe hắn nói đến đây hắn cũng ngờ ngợ hiểu ra phần nào việc mình sắp phải làm nhưng vẫn cung kính hỏi lại: “Đế Quân ngài định thế nào?”
Không nhanh không chậm, Duệ Minh đáp: “Thiết nghĩ cứ gia trì phong ấn Tuệ Lâm cũng không phải là cách có ngày cô ta cũng sẽ thoát ra gây hoạ cho chúng sinh vì thế ta muốn đi trước một bước, chuẩn bị mọi thứ thật kỹ càng để khi cô ta thoát ra thì sẽ triệt để thu phục.”
“Triệt để thu phục” lời này ý tứ rất rõ ràng lần này Duệ Minh muốn đuổi giết đến cùng vị ma tôn tiền nhiệm của Ma tộc này, trừ hậu hoạ về sau cho hậu thế.

Nhưng… ai đủ khả năng làm việc này? Nếu Duệ Minh tu vi còn được như trước đây thì việc này đối với chàng không thành vấn đề.

Hiện tại thì…

Chí Dĩnh và Ti Mệnh Tinh quân bắt đầu ra chiều đâm chiêu lo lắng, lúc này Duệ Minh lại lên tiếng: “Đích thân ta sẽ làm việc này…”
Không để chàng nói hết câu cả hai đều sửng sốt, đồng thanh nói: “Sức khoẻ của người hiện tại…”
Nữa câu sau bị hai người nuốt lại không nói tiếp vì biết điều này đụng chạm đến tôn nghiêm của một tôn thần.

Duệ Minh không trách họ, nói: “Ta nghĩ mình cần tu bổ tu vi, cách ngắn nhất để ta có thể lấy lại tu vi chỉ có thể hạ phàm một chuyến lịch kiếp mà thôi.”
Cả hai cùng trấn kinh, lần nữa họ đồng thanh: “Lịch kiếp sao?”
“Đúng vậy.” - Duệ Minh chắc chắn trả lời.
Phải nói, thần tiên lịch kiếp khó hơn phàm nhân vượt khổ ải để phi thăng lên làm thần tiên rất nhiều.

Phàm nhân muốn lên hàng tiên nhân chỉ cần ăn ở đức độ, giữ mình tránh xa việc dữ, thành tâm hướng Phật, một lòng vì dân diệt ác.

Lập nhiều âm đức ắt khi qua đời sẽ được phi thăng lên làm thần tiên.

Ngược lại, tiên nhân muốn hạ phàm lịch kiếp chưa nói đến việc phải đi qua cửa luân hồi vượt qua bảy ải của quỷ môn quan, nguy khó ngàn trùng, không được tiên pháp hộ thể phải tự mình vượt qua.

Khi đến phàm giới nhất định phải trải đủ thất tình lục dục (Thất tình: Hỷ, nộ, ai, lạc, ái, ố, dục.

Lục dục: sắc dục, hình mạo dục, oai nghi dục, ngôn ngữ âm thanh dục, tế hoạt dục, nhân tướng dục.) Những thứ này nói thì nhẹ nhàng nhưng khi trải qua rồi mới biết được nó gian nan đến nhường nào.
Nhưng Duệ Minh nói đúng đây là cách nhanh nhất để chàng lấy lại đầy đủ tu vi của mình.

Một năm ở trần thế chỉ bằng một cái chớp mắt chốn thiên đình, một kiếp người có mấy mươi năm chỉ bằng hai ba ngày trên thiên cung mà thôi.

Đế quân ngài đã có tính toán như vậy ắt sẽ có an bài, hai người cũng thôi can gián vị tôn thần trước mặt mà đứng yên chờ nhận lệnh.

Cả hai cùng chăm chú nghe Duệ Minh dặn dò mọi chuyện khi chàng đi vắng, chuyện chàng hạ phàm là thiên cơ không được phép truyền ra ngoài vì dễ gây hoang mang trong tam giới.

Cả hai đều đồng thanh tuân lệnh rồi rời đi ai làm việc nấy.
Thư phòng lúc này chỉ còn lại mỗi mình chàng, chợt trong đầu lại hiện lên dáng vẻ đáng yêu của tiểu hồ ly khi ngủ.

Đôi mắt khép chặt bị che đi bởi hàng mi dài cong vút, sóng mũi cân đối, nhỏ xinh, đôi môi anh đào mọng nước chúm chím… tất cả như được khắc sâu trong tâm trí chàng.
Chưa một lần động trần tâm nhưng lần này chàng muốn thử một lần trải qua chuyện hồng trần.

Muốn yêu một người say đắm vì người đó mà đau lòng vì người đó mà hi sinh.

Tận sâu trong thần thức, chàng muốn đưa tiểu hồ ly kia theo cùng mình lịch kiếp, biến nàng trở thành tình kiếp của mình.

Cùng nàng trải qua những ngày tháng hạnh phúc ngắn ngủi nơi trần thế.


Những lời thế này chàng biết ngỏ cùng ai đây?
Mỉm cười chua chát, chàng cười chính mình, trên vai còn mang trọng trách gánh vác tứ hải bát hoang, trong lòng chỉ có thể chứa đựng chúng sinh trong tam giới, không thể có tư tình riêng.

Nếu biết tất cả người gặp gỡ mình đều là nghiệt duyên, cớ sao còn vướng tư tình?
…………..
Nhiều lần báo ân bị thất bại, cảm thấy tất cả những gì bản thân học từ người khác không có kết quả, Diệp Khanh to gan đến trước cửa Vân Hoà cung la hét muốn bái sư.

Nàng muốn nhận Duệ Minh làm sư phụ của mình, theo chàng học hỏi tiên thuật.

Nếu không đủ tố chất chỉ cần được ở cạnh chàng rót nước pha trà hay mài mực nàng cũng thấy vui rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận