Người vừa đi khỏi, cái mặt Kinh Dương đã sưng lên, hậm hực ngồi phịch xuống ghế, tức giận “hừ” một tiếng.
Tố Cẩm nhìn theo bóng lưng người đi, mãi đến khi cánh cửa đóng lại một lúc sau cô mới chú ý đến người ở lại.
Từ từ tiến đến ngồi bên cạnh chàng, đưa tay mảnh mai của mình nắm lấy bàn tay chai sần của quân vương.
“Chàng giận sao?”
Im lặng!
“Thôi nào… Cái này đâu phải lỗi của thiếp.
Không trách hắn được, dù gì hắn ta và Tố Cẩm thật sự từng có với nhau những hồi ức đẹp…”
“Nhưng nàng là của ta.” - Chàng lớn tiếng tuyên bố chủ quyền.
Một quân vương cao ngạo xem thường tất cả lại có lúc ghen tuông thành ra thế này thật khiến người ta mở mang tầm mắt.
“Chàng quên thiếp chỉ là mượn xác nhập hồn sao?” - Nàng lay lay bàn tay chàng, cố gắng dỗ dành năm tử trước mặt.
Chợt, Kinh Dương nảy ra một ý tưởng lớn, hai mắt sáng lên: “Cho ta nhìn thấy dáng vẻ thật sự của nàng được không?”
“Chuyện này…” - Nàng có chút không biết làm sao.
Hay nói thế nào cho người trước mặt có thể hiểu.
Thật ra, Tố Cẩm vương phi khi mất xác đã bị Ti Mệnh Tinh Quân đánh tráo, chôn cất sau núi Tùng Lân.
Nàng chính là dùng thuật tu chỉnh thay đổi ký ức của mọi người có quan hệ với Tố Cẩm để thay thế vị trí của nàng ta.
Nói vậy, tức là nàng hiện tại trong mắt mọi người chính là Tố Cẩm nhưng thực chất chính là Diệp Khanh chuyển thế.
Chống cằm nhìn bộ dáng khó xử của nàng, chàng cất tiếng hỏi: “Thật ra nàng còn bao nhiêu chuyện không thể nói với ta?” - Kinh Dương chính là đang làm khó vương phi trước mặt.
Không phải chàng chưa từng nhìn qua bộ dạng Diệp Khanh khi là người, nàng chính là nàng của hiện tại.
Đêm ấy, khi tiểu hồ ly biến hóa thành mỹ nhân xinh đẹp háo sắc có dụng tâm với mình, chàng đã mở mắt.
Dáng vẻ xinh đẹp của nàng làm chàng thổn thức đứng hình mất năm giây, lại tò mò xem nữ nhân này muốn làm gì, bằng không chàng đã một cước đá nàng ra xa.
Nhìn người trước mặt một cách chân thành, Tố Cẩm trước mặt nói: “Hãy tin ta, ta trước nay làm tất cả đều muốn tốt cho chàng.
Dù cho cả thiên hạ này phản bội chàng riêng ta sẽ không bao giờ như thế với chàng.
Tin tưởng ta được không?”
Nhìn nàng căng thẳng như vậy, thật khiến nam tử này không đành lòng, ôm nàng vào lòng, để nàng có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim mình, chàng ôn nhu mở miệng: “Ta tin nàng.
Thật ra, ngày đầu khi nàng huyễn hóa thành người ta đã bị nhan sắc này rung động, lần đầu tiên gặp nàng ta đã biết nàng chính là Tiểu Hồng của ta.”
Ngừng một chút, chàng nói tiếp: “Thuật tu chỉnh của nàng cũng không qua mắt được ta, người thường có thể không nhìn ra nhưng trong người ta chảy hai dòng máu của người và thần vốn không bị ảnh hưởng bởi thuật phép che mắt của nàng.
Dáng vẻ của nữ tử tên Tố Cẩm kia khi được ta đưa lên bờ ta vẫn nhớ rất rõ.
Nàng ta tuy xinh đẹp nhưng không có sự ngây ngơ như nàng.”
“Ngây thơ sao?” - Trong đầu Diệp Khanh bất giác lập lại hai từ này, hỏi lại.
Nếu chàng biết nhiệm vụ của nàng kiếp này chính là lấy lòng chàng, hạ độc lấy mạng chàng, cướp nước của chàng vậy chàng còn dám nói nàng ngây thơ không? Số phận thật biết trêu đùa người khác.
“Ti Mệnh Tinh quân ngươi lại có thể viết ra tình kiếp oái ăm như vậy.” - Lòng nàng ai oán, thầm chửi rủa tên Ti Mệnh.
***
Động Kinh Tuyền.
Trên trác kỷ (Bộ bàn ghế dựa giữa chính điện) Tuệ Lâm dùng một tia nguyên thần của mình hoá thành hình người xiên y đen tuyền, từ thân liên tục xuất ra âm khí quẩn quanh trong không khí.
Miệng ả ta liếm mép, vẻ mặt thỏa mãn vì được hưởng máu tươi.
“Chuyện ta giao cho ngươi làm đến đâu rồi?”
“Tất cả đều trong kế hoạch của chúng ta thưa chủ nhân.
Xác phàm của đế quân chuyển thế đang trên đường đến đất Bạch Hạc chinh phục Xương Cuồng, ta sẽ nhân cơ hội đó huỷ đi nguyên thần của hắn để hắn không thể quay về tiên thể.
Khi ấy sẽ không còn ai có thể gia ấn chủ nhân được nữa.”
‘Tốt lắm! Sau khi ta thoát ra khỏi phong ấn sẽ không quên công lao của ngươi.”
“Đa tạ chủ nhân.”
“Nhớ là phải bắt sống hắn đến đây cho ta, ăn thịt và uống máu xác phàm của Duệ Minh sẽ khiến ta gia tăng công lực việc thoát khỏi phong ấn chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Khi đó sẽ không ai có thể cản ta trở thành bá chủ tam giới nữa.” - Haha ả ta nghĩ đến viễn cảnh tươi đẹp của tương lai vui vẻ cười lớn.
“Tuân lệnh chủ nhân.”
Trước khi xuống phàm lịch kiếp, Duệ Minh đã gia trì kết giới giam giữ Tuệ Lâm trong trăm năm, lại thêm phong ấn khí tức hồng khí ở ma giới khiến ả ta không thể rời thể xác quá lâu nếu không sẽ hồn phi phách tán, vạn kiếp bất phục.
Sau khi hưởng thụ bữa ăn thịnh soạn từ tên thuộc hạ trung thành của mình là Hoắc Diễm ả ta vội vàng rời đi.
Hoắc Diễm từ dưới đất đứng lên, trên môi cong lên nụ cười âm độc: “Duệ Minh ơi là Duệ Minh tiếc cho ngươi một đời anh minh lại chọn nhầm ma tôn.
Tất cả chỉ nên oán ngươi ngày trước không xem trọng ta.”
Ngày đó, lúc ma tôn bị phong ấn thật ra hắn cùng Thúc Lịch Hoả ngang tài ngang sức nhưng người Duệ Minh chọn trở thành ma tôn chí cao, nắm giữa ma giới lại là Thúc Lịch Hoả không phải hắn.
Hắn từ đó ghi hận trong lòng không bằng lòng bản thân chỉ là một ma quân nhỏ nhoi, hắn âm mưu muốn lật đổ ma tôn đương nhiệm.
Thúc Lịch Hoả lại có sự hậu thuẫn vững chắc của thần quân, người chủ trì lại chính là Duệ Minh.
Hắn nhiều trò dở trò ly gián khơi lên cuộc chiến thần ma nhưng ma tôn hiện lại chỉ muốn an ổn chăm lo cho con dân của mình không muốn chiến tranh diễn ra.
Nên bao nhiêu năm qua vẫn đều đặn tiến cống lễ vật cho Thiên đình.
Điều này càng khiến hắn không thuận mắt, chỉ có thể âm thầm mở kết giới tìm cách giải thoát cho Tuệ Lâm mượn sức mạnh của ả ta thỏa mãn mưu cầu của chính mình..