Thủ pháp của Hoắc Diễm cũng không phải tầm thường, thuật ngữ pháp chú hắn thuộc rất nhiều, Diệp Khanh bị hắn chỉ chú đến đầu đau nhức, cả cơ thể suy kiệt, không còn sức chiến đấu.
Kiếm pháp cũng cực kỳ nhanh nhẹn nhân lúc đối phương còn chưa kịp định thần lại sau khi bị chỉ chú, hắn đã phi thân đến hồng đoạt mạng tiêu yêu hồ.
Diệp Khanh cũng không phải đồ bỏ đi, nàng lộn một vòng trên đất, thành công tránh né thanh đoản đao trên tay Hoắc Diễm.
Mắt thấy Tuệ Lâm sắp thành công, nàng dùng hết tám phần công lực trong người mình hoá thành một quả cầu lửa quăng về phía Tuệ Lâm.
Dụng công quá nhiều, cơ thể còn đang mang trọng thương thoáng chốc Diệp Khanh sức lực suy yếu, ngã vật trên đất, khuôn mặt trắng rã như tờ giấy trắng, miệng phun ra máu tươi: “Pháp thuật phản vệ thật sự không thể xem thường.”
Nàng ta khi trước trãi qua một trận lôi kiếp, thân thể vốn tổn thương nghiêm trọng, vết thương dài và sâu do lôi hình để lại còn chưa kịp lành nàng đã chạy đến đây cứu người.
Quả thật là lấy trứng chọi đá.
Cũng may, sự hy sinh của nàng không hề vô ích, ngay lúc tiên căn của Duệ Minh bị rút ra khỏi xác phàm Kinh Dương, Tuệ Lâm bị quả cầu lửa của Diệp Khanh đánh trúng vào ngực, đau điếng ôm ngực ngừng đọc pháp chú khiến cho mọi công sức trước đó bị đổ sông đổ bể.
Ả ta đen mặt, nhìn về Diệp Khanh ánh mắt đầy thù hằn: “Khá lắm! Ngươi dám phá hỏng chuyện tốt của ta.”
Nói rồi quỷ chảo của ả ta hướng về phía Diệp Khanh, diệp Khanh giờ này chỉ còn chút hơi tàn không hề có chút sức kháng cự nào.
Trước mắt chỉ có thể trơ mắt nhìn quỷ chảo đánh về phía mình.
Lần này nàng chắc hẳn sẽ bị moi tim ăn sống bù lại tu vi đã mất của ả ta.
“Không!”
“Diệp Khanh!” - Duệ Minh đau lòng hét gọi tên nàng.
Xót xa nhìn người mình thương cận kề cái chết mà bản thân không thể làm gì.
Cảm giác bất lục bủa vây lấy chàng, trái tim chàng như bị ai bóp nghẹt, khó thở, tuyệt vọng.
Một hạt châu sa rơi xuống từ khoé mắt chàng, rồi hai hạt, ba hạt… liên tiếp những giọt châu nối tiếp nhau đua nhau rơi rớt trên khuôn mặt tuấn mỹ có phần hốc hác kia.
Là một chiến thần thượng cổ, bao lần vào sinh ra tử đối đầu với không ít hiểm nguy, nhìn biết bao người bên cạnh ngã xuống, chàng có đau lòng nhưng chưa từng rơi một giọt lệ nào.
Mà giờ đây nữ tử trước mặt này đã khiến chàng không kiềm chế được cảm xúc mà rơi lệ.
Đủ hiểu chàng đã yêu nàng sâu đậm đến mức nào.
Diệp Khanh nhìn về phía Duệ Minh thấy chàng rơi lệ vì mình, khẽ cười, vẫn nụ cười tỏa nắng ngày nào đốn tim ai đó, nàng vẫn xinh đẹp và kiều diễm như vậy.
Ngày trước nhìn nàng cười, chàng đều sẽ rất vui vẻ nhưng giờ đây thấy nụ cười trên môi nàng, lòng chàng càng thêm đau đớn bội phần.
La hét, vùng vẫy, chàng mong có thể thoát khỏi dây trói để thay nàng gánh kiếp nạn này nhưng không thể.
Dây trói do phép thuật tạo ra không dễ dàng bứt đứt dù cơ thể chàng có phi thường đến đâu cũng vậy.
Oành…oành…
Bịch!
Ở thời khắc sống còn, tưởng chừng mình sắp chết, hai bóng trắng phi thân đứng chắn trước mặt nàng, vô số chủy thủ (Kiếm ngắn, nhỏ như phi tiêu có ba ngạnh) sáng chói được đánh ra, tất cả đều nhắm hướng Tuệ Lâm cùng Hoắc Diễm.
Không khó để nhận ra người của Hồ Tộc, tộc Hồ nhà nàng rất thích mặc xiêm y trắng.
Thấy người đến là mẹ cùng tiểu thúc của mình nàng vô cùng vui vẻ, reo lên: “Mẫu thân, tiểu thúc.”
“Còn sức để gọi xem ra vẫn còn tốt lắm!” - Tiểu thúc Diệp Vân nhìn nàng mỉm cười trêu chọc làm cho không khí bớt căng thẳng.
“Về nhà ta sẽ trị tội con sau.” - Diệp Thanh nghiêm mặt nói.
Nhìn nữ nhi bà cưng chiều bị đánh ra nông nổi này lòng bà rất đau xót nhưng trước mắt vẫn không thể dịu dàng với nàng.
Khi phóng tiêu không biết là vô tình hay cố ý, một thanh tiêu bay đến cắt đứt sợi dây trói trên người Duệ Minh.
Thoát khỏi dây trói mặc kệ sự đau đớn của cơ thể chàng vộ phi thân về phía Diệp Khanh, kê đầu nàng nằm trên đùi mình.
Ánh mắt phúc tạp, lo lắng xen kẽ sự quan tâm, cũng có chút gì đó là giận dữ, phần nhiều vẫn là đau lòng: “Nha đầu ngốc, nàng sao rồi?”
“Thiếp không sao.” - Nàng nhẹ nhàng đáp kèm một nụ cười trên môi để chàng yên lòng.
Nàng đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt chàng, thật tốt khi chàng vẫn còn nguyên vẹn ở đây.
Mới mấy ngày không gặp mà nhìn chàng gầy đi nhiều quá, người thì đây vết thương khiến lòng nàng chợt thấy nhói.
Đầu vùi vào lồng ngực ấm áp của chàng tận hưởng hơi ấm xa cách bấy lâu.
Mới qua một ngày không gặp mà chàng cũng cảm thấy rất nhớ nữ nhân này, lưu luyến hít hà mùi hương thân thuộc trên cơ thể nàng.
Chàng gục đầu trên đỉnh đầu nàng không ngừng hôn hít để thỏa sự nhớ thương.
Trong lúc đôi uyên ương đang mặn nồng, tình chàng ý thiếp thì bên này những người còn lại không được tốt đẹp như vậy.
“Người của Hồ tộc các ngươi cũng dám động vào có phải không để đế cơ như ta vào mắt nữa không? Muốn tuyên chiến sao?” - Diệp Thanh đanh mặt chất vấn hai người vừa ngồi dậy kia..