Hoa Kiều

Hôm qua vừa lập xuân, hôm nay đã có tiếng sét đánh mùa xuân, chân trời âm u, mưa phùn rả rích như phủ một tấm lụa tối tăm lên đất trời.

Thư Quân nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, gió lạnh cuốn theo hơi ẩm phả vào mặt khiến nàng thoáng rùng mình. Nàng khẽ ho mấy tiếng, ngước mắt nhìn ra bên ngoài, mưa bụi li ti như sợi vải dần dần dệt thành một tấm lưới chằng chịt bao phủ toàn bộ Kinh thành này, đồng thời cũng như sương mù bao phủ trong lòng nàng.

Hôm qua là ngày Tết Nguyên tiêu, trong lúc vô tình, nàng bắt quả tang vị hôn phu gặp gỡ một nữ tử khác. Tiếc rằng khi ấy tối lửa tắt đèn, nàng không thể thấy rõ dung mạo của nàng kia, càng không biết đó là người phương nào. Chẳng những vậy, bởi vì nàng truy đuổi quá gắt gao khiến vị hôn phu hoảng sợ mà ngã nhào xuống mặt đất, hình như đụng trúng thứ gì đó.

Tiếng thét chói tai ấy suýt nữa thì đâm rách mây đen, làm điếc tai người khác, chỉ cần nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, cả người Thư Quân sẽ run lên, mà vị hôn phu thì đau đớn đến nỗi hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ. May mà thị vệ của phủ Hoài Dương Vương phản ứng rất nhanh, mau chóng đỡ vị hôn phu lên xe ngựa đưa về Vương phủ.

Thư Quân cũng đuổi theo đến Vương phủ, lại bị ma ma của Vương phủ cản đường, ma ma cười tủm tỉm nói với nàng rằng, Thế tử không có gì đáng lo ngại, kêu nàng hãy về nhà nghỉ ngơi, chờ khi nào có tin tức thì sẽ báo với nàng, đồng thời ám chỉ nàng đừng tiết lộ chuyện này cho người khác.

Rõ ràng Vương phủ có ý muốn che giấu chuyện này, Thư Quân không tiện hỏi nhiều, bèn xoay người hồi phủ.

Sáng nay người của Vương phủ đến đây, nói là Vương phi mời nàng đi uống trà.

Cụm từ “uống trà” vốn rất bình thường, Thư Quân lại ngửi thấy mùi hỏi tội.


Cũng phải, chuyện tối qua cũng nên nói cho rõ ràng.

Nàng và vị hôn phu ở bên nhau một năm, ngoại trừ thi thoảng hắn ta muốn nắm tay nàng lại bị nàng từ chối, những cái khác coi như thỏa đáng. Mỗi khi nàng tặng quà ngày lễ cho hắn ta, hắn ta sẽ chọn một xe lễ vật tặng lại, chẳng những tặng cho nàng mà ngay cả huynh đệ tỷ muội trong nhà đều có. Mỗi lần như vậy, đường tỷ sẽ khen nàng may mắn, gặp được một vị hôn phu tốt như vậy.

Không ngờ, hắn ta cũng có ngày phản bội nàng.

Nàng vội vàng rửa mặt chải đầu một phen, vội vàng ăn mấy ngụm cháo rồi đến chính viện thỉnh an mẫu thân trước. Mẫu thân Tô thị vốn gầy yếu, quanh năm nằm trên giường bệnh, Thư Quân không nỡ khiến mẫu thân lo lắng nên tùy tiện kiếm cái cớ rồi ra ngoài.

Nha hoàn Thược Dược cũng đi theo nàng thấy Thế tử bị thương, chịu đựng cả đêm không dám lên tiếng, bây giờ cuối cùng cũng tìm được cơ hội, nàng ấy không khỏi lo lắng phàn nàn:

“Cô nương, Thế tử bị thương chỗ ấy, sao có thể không đáng lo ngại được. Nô tỳ sợ Vương phủ sẽ cố ý lừa gạt người để người khăng khăng một mực đi theo Thế tử. Cô nương, đó… Đó là chuyện cả đời, người nhất định không được hồ đồ. Hay là, nô tỳ đứng chờ ngoài Vương phủ, chờ lang trung ra ngoài rồi nô tỳ hỏi thăm xem sao?”

Thư Quân tựa vào vách xe, nhẹ nhàng xoa ấn đường, vô số suy nghĩ quay cuồng trong lòng. Ngoảnh đầu lại thấy Thược Dược nhíu mày, sắc mặt trắng bệch, cứ như trời sập xuống, nàng bèn rặn ra một nụ cười an ủi: “Vương phi làm việc nhanh nhẹn dứt khoát, bà ấy không mời Thái y trong cung mà lại mời lang trung, có thể thấy được muốn giấu kín chuyện này. Nếu ta đoán không nhầm thì trong thời gian ngắn, bà ấy sẽ không cho lang trung rời phủ, ngươi không nghe ngóng được gì đâu.”


“Thế thì chuyện Thế tử hẹn hò với người khác, lại giải quyết như thế nào? Vất vả lắm mới được một mối hôn sự…” Thược Dược khóc thút thít.

Thư Quân cũng hít một hơi, nhẹ nhàng nắm tay Thược Dược, vừa khuyên bảo nha hoàn vừa an ủi bản thân: “Nếu được thì đó là may mắn của ta, nếu mất thì đó là số mệnh của ta, chúng ta đừng chưa đánh đã sợ.”

Tính ra thì hôn sự này coi như nàng trèo cao, phụ thân của nàng chỉ là lục phẩm Ti nghiệp của Quốc Tử Giám, vốn dĩ không có khả năng kết thân với hậu duệ Hoàng thất như phủ Hoài Dương Vương. Chỉ vì ông ấy cực kỳ am hiểu đan thanh*, vốn có mỹ danh là Đan Thanh Diệu Thủ, được Hoài Dương Vương – người cũng yêu thích thi họa – coi là tri kỷ, thế là Vương gia làm chủ kết thân cho con cái hai nhà.

*Đan thanh: đan tức là đan sa (hay còn gọi là chu sa), thanh tức là thanh hoắc, vốn là hai loại khoáng chất có thể sản sinh ra thuốc màu đỏ và xanh. Hội họa cổ đại Trung Quốc thường dùng hai màu đỏ thắm và xanh đen, thế nên “đan thanh” đã trở thành cách gọi khác của một trường phái hội họa cổ điển.

Kể từ khi có được hôn sự này, địa vị của tam phòng cũng được nâng cao hơn hẳn. Ban đầu, tổ mẫu vẫn khinh thường tam phòng vì mẫu thân mãi mà chưa sinh được nhi tử, cho đến khi tam phòng kết thân với tông thất, tổ mẫu không dám dễ dàng sỉ nhục họ, các phòng khác cũng không dám tùy ý gây khó dễ cho tam phòng. Thư Quân cẩn thận giữ gìn hôn sự này, ngày lễ ngày Tết sẽ mang bánh trái và đồ thêu hiếu kính phu thê Hoài Dương Vương, lúc nào cũng ngoan ngoãn dịu dàng trước mặt vị hôn phu.

Nàng đã tròn mười sáu, dựa theo ước định, năm nay sẽ thành hôn, nào ngờ vào thời điểm mấu chốt lại xảy ra cơ sự này.

Trong lúc bối rối, xe ngựa đến Vương phủ giữa cơn mưa phùn mông lung.


Người tiếp đãi nàng lần này là quản gia của Vương phủ. Quản gia dẫn nàng vào chính viện của Thế tử gia, Thư Quân xách hộp đồ ăn ngồi trong sương phòng, thi thoảng lại đưa mắt nhìn chính phòng với vẻ quan tâm. Đôi mắt của nàng phủ đầy tơ máu, thân hình hơi gầy yếu, quản gia thấy rõ ràng, âm thầm thở dài một tiếng rồi im lặng rời đi.

Tiếng rên rỉ đứt quãng truyền đến từ chính viện, có thể tưởng tượng được người nọ đau đớn cỡ nào. Thư Quân ngồi trên ghế lót vải gấm im lặng không nói gì. Chuyện đêm qua chỉ là lời nói vô căn cứ, nàng nhất thời không thể lấy ra bằng chứng, không biết nên giải quyết như thế nào.

Lát sau, tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ bên ngoài, nàng vội vàng đứng dậy, rèm cửa thoáng chốc bị xốc lên, gió lạnh cuốn theo ánh mặt trời tràn vào phòng, một phụ nhân đeo đầy châu ngọc trên đầu nhanh chóng bước vào. Bà ta có gương mặt to bè, mí mắt sụp xuống, vốn đã có khí thế không giận mà uy, bây giờ ánh mắt lạnh lẽo như thể tràn đầy tàn nhẫn, càng khiến người ta sợ hãi.

Đó chính là Vương phi Hoài Dương Vương.

Hôn sự là do Hoài Dương Vương làm chủ quyết định, Vương phi Hoài Dương Vương không hài lòng chút nào. Từ trước đến nay, bà ta vốn ghét bỏ Thư Quân xuất thân không cao, chỉ có dung nhan tuyệt sắc, bình thường bà ta chẳng thèm nhìn Thư Quân bằng nửa con mắt.

Thư Quân kéo Thược Dược cúi đầu: “Xin thỉnh an Vương phi. Thế tử bị thương có nặng không ạ?”

Đôi mắt phượng của Vương phi Hoài Dương Vương híp lại, ý lạnh dâng lên, khẽ mắng một tiếng: “Sao ngươi còn có mặt mũi hỏi câu này? Nếu không phải ngươi đòi hái đèn thì sao Thành Nhi lại bị ngã từ trên cây xuống?”

Thư Quân ngây người, mắt hạnh tròn xoe: “Vương phi hiểu nhầm rồi, thần nữ chưa bao giờ kêu Thế tử gia đi hái đèn…”

“Ngươi còn dám ngụy biện hả?” Vương phi hoàn toàn không cho nàng cơ hội lên tiếng, cặp lông mày mảnh của bà ta nhíu chặt lại như dây thừng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi dám nói Thành Nhi bị thương không liên quan gì đến ngươi không?”


Chỗ bị thương của nhi tử chưa lành lặn, e rằng sẽ ảnh hưởng tới con cháu, dù thế nào đi nữa, hôn sự này cũng không thể xảy ra biến cố. Bà ta lại nhìn tiểu cô nương xinh đẹp trước mặt, môi hồng răng trắng, dáng vẻ yểu điệu, trông nét mặt hồn nhiên, ngây thơ, chỉ cần trách cứ nàng mấy câu thì nàng sẽ không còn biết đông tây nam bắc gì, khăng khăng nghe lời.

Thư Quân tức giận đến nỗi bật cười, nàng từng thấy kẻ càn quấy nhưng chưa bao giờ thấy kẻ nào càn quấy đến mức này. Tuy rằng tính cách của nàng mềm mại nhưng lại không phải là kẻ ngốc, không có bất cứ bằng chứng, nàng nói gì cũng uổng phí, đến lúc đó không tìm được sai lầm của vị hôn phu, ngược lại rước thêm phiền phức cho mình.

Thư Quân giữ bình tĩnh, kìm nén phẫn uất trong lòng, đôi mắt đỏ hoe, khẽ hỏi: “Vương phi trách cứ, thần nữ không dám cãi lời. Nhưng thần nữ thật lòng lo lắng cho Thế tử gia, thương thế của ngài ấy sao rồi?”

Nói đến đây, sống mũi của Thư Quân dần dần tích tụ cảm giác cay cay, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

Thấy nàng như vậy, Vương phi chỉ cho rằng mình đã đe dọa được nàng, âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bà ta đang suy nghĩ nên tìm từ như thế nào thì bỗng một tiếng kêu đau như cào xé ruột gan phát ra từ chính phòng, Vương phi sốt ruột đến nỗi bỏ mặc Thư Quân ở đây, vội vàng quay về chính phòng.

Nghe thấy tiếng kêu ấy thật sự kinh hồn bạt vía, Thư Quân đánh bạo đi theo bà ta. Khi đứng trước cửa nhìn vào trong phòng, nàng mới biết vị hôn phu muốn đi vệ sinh, đau đến nỗi cả người run rẩy, vầng trán trắng bệch. Vương phi Hoài Dương Vương gọi tiểu tư đỡ hắn ta đi vào buồng trong, Thư Quân tất nhiên là không dám đi theo, nhìn thoáng qua chiếc giường mà vị hôn phu vừa nằm bị ướt sũng, sắc mặt nàng cứng đờ.

Mặc dù xấu hổ nhưng Thư Quân vẫn còn chút thông minh, tranh thủ lúc phòng bên vắng người, nàng nhanh chóng rảo bước tiến vào, đầu tiên là nhìn lướt qua bàn của vị hôn phu, không phát hiện thứ gì khác thường, sau đó nàng nhìn xung quanh một vòng, thấy một góc vải màu xanh đen lộ ra dưới tấm đệm bị xê dịch đôi chút. Thư Quân sinh lòng nghi ngờ, lập tức nhẹ nhàng vén nó lên thì thấy một chiếc túi thơm thêu chỉ vàng màu xanh thẫm. Vị hôn phu đeo túi thơm không có gì lạ, điều kỳ lạ là túi thơm này không phải nàng tặng cho hắn ta, hơn nữa trên góc túi còn thêu một cành đậu đỏ*, đậu đỏ tượng trưng cho tương tư. Nhìn đường chỉ may kín kẽ, nàng chỉ cảm thấy vô cùng quen thuộc.

*Đậu đỏ (红豆): hay còn có tên gọi khác là đậu tương tư, tượng trưng cho tình cảm đôi lứa theo văn hóa Trung Hoa. Đậu tương tư không phải là đậu đỏ dùng để nấu chè ở Việt Nam, loại đậu này có một lượng độc tố nhỏ, chỉ dùng để làm đồ trang sức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận