Hoa Kiều

Giọng nói này rất giống Thất gia.

Sao có thể?

Phản ứng đầu tiên của Thư Quân là mình nghe nhầm.

Những người phía trước đã lục tục đứng lên, chỉ mình nàng vẫn còn quỳ.

Vương phi Lâm Xuyên Vương thấy nàng ngốc nghếch như vậy thì trong lòng bỗng sinh ra chán ghét, chắc là trưởng tẩu lén nhét cho bà ta tức phụ mà mình không thích, khắp Kinh thành có nhiều danh môn quý nữ như vậy, sao nhi tử lại cứ thích nàng?

Vương phi Lâm Xuyên Vương quay đi, mắt không thấy tâm không phiền.

Bùi Ngạn Sinh thấy Thư Quân không nhúc nhích, cúi xuống muốn đỡ nàng, lặng lẽ nói: “Quân muội muội, bệ hạ nói bình thân rồi, muội mau đứng lên.”

“Ừ...” Trong đầu Thư Quân ù ù, toàn bộ ý thức đều đã bị tiếng nói chuyện phía trước hấp dẫn, lại có một giọng nói mơ hồ xuyên qua âm thanh huyên náo truyền tới, mang theo vẻ nho nhã thu hút.

Tim Thư Quân bắt đầu không khống chế được mà đập mạnh, nàng chống hai tay lên gối từ từ đứng thẳng người dậy.

Đám người trước mặt đông đúc nhốn nháo, Thư Quân đứng trong đám người cũng không bắt mắt, nàng ngước mắt nhìn về phía âm thanh vang lên...

Giữa đèn đuốc sáng trưng, một gương mặt vô cùng anh tuấn đập vào mắt nàng, ánh đèn rực rỡ bị gió lay động, giống như ánh sáng phản chiếu trên mặt nước hắt lên góc nghiêng gương mặt hắn, hắn như đắm chìm trong thời gian, đẹp đến mức không với tới.

Nhìn từ xa, nàng cũng không thể xác nhận được, nhưng mỗi một ánh mắt, mỗi một khoảnh khắc, gương mặt đó lại xếp chồng lên gương mặt sâu trong ký ức của nàng, gương mặt khiến người ta kinh ngạc tán thán trong đêm đầu gặp mặt ấy.

“Lạch cạch” một tiếng, chiếc vòng vàng vừa dày vừa nặng trong tay nàng rơi xuống đất, đầu gối Thư Quân như nhũn ra, mất hết sức lực ngã xuống đất.

Những ánh mắt xa lạ ở xung quanh lập tức nhìn về phía nàng, những bóng người từ trước, sau, trái, phải vây quanh nàng, cho nàng một không gian để thở, Thư Quân há to miệng thở hổn hển, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

Không thể nào, làm sao có thể?


Sao Thất gia có thể trở thành Hoàng đế?

Hoàng đế chẳng phải uy nghiêm oai hùng giống như thần linh khiến người ta không thể ngước mắt lên nhìn hay sao?

Nhất định là nàng nhầm rồi.

Nỗi sợ hãi và hoảng hốt vô biên gần như nhấn chìm nàng.

Lâm Xuyên Vương và Vương phi thấy Thư Quân lỡ tay làm rơi vỡ chiếc vòng vàng kia, vẻ mặt ngay lập tức thay đổi, sắc mặt Vương phi lại tái mét.

"Sao ngươi lại bất cẩn như vậy?" Thấy đám tẩu tử ở xung quanh đều đang cười nhạo bà ta, Vương phi Lâm Xuyên Vương giận đến mức hai má giật giật.

Bùi Ngạn Sinh cũng bị sự thất thố của Thư Quân làm cho bối rối, nhìn thấy vẻ mặt phụ mẫu đầy giận dữ, y chợt nảy ra một ý, nhanh chóng nhặt chiếc vòng vàng kia nhét vào tay áo, cười hì hì nói: "Vỡ là bình an, vỡ là bình an, mẫu thân đừng để tâm."

Vương Ấu Quân ở gần đó vội vàng vạch đám người tiến lên đỡ Thư Quân dậy, vừa nở nụ cười áy náy với phu phụ Lâm Xuyên Vương vừa thấp giọng nhắc nhở bên tai Thư Quân: "Muội sao thế? Đây là hoàng cung đó, bên trên còn có Thái Thượng hoàng và bệ hạ, muội thông minh lên một chút cho ta!"

Ánh mắt Thư Quân chầm chậm nhìn sang, mờ mịt nhìn Vương Ấu Quân, giọng nói run run: "Người ngồi phía trên thật sự là bệ hạ sao?"

Vương Ấu Quân tức giận nhìn nàng: "Nhìn thấy bệ hạ mà sợ đến như vậy? Đừng nói linh tinh nữa, mau nhận lỗi với bà mẫu tương lai của muội đi."

Bả vai Thư Quân không tự chủ được khẽ run lên, nàng âm thầm nhéo cổ tay mình, ép mình tỉnh táo lại.

Không thể tự loạn trận cước được.

Nàng cụp mắt xuống, bước đến trước mặt phu phụ Lâm Xuyên Vương, thấp giọng thỉnh tội.

Trong hoàn cảnh như này, phu phụ Lâm Xuyên Vương không có lòng dạ nào so đo với nàng, chỉ bất lực khoát tay tỏ vẻ bất mãn.


Bùi Ngạn Sinh đứng bên cạnh cẩn thận an ủi nàng, Thư Quân cứ như một con cá gỗ không nghe lọt lấy một chữ.

Nếu người đó thực sự là Thất gia thì tội danh nàng phải gánh cũng không nhẹ.

Chỉ là nàng chưa từng trải qua chuyện kinh hãi thế tục như vậy, đầu óc hỗn loạn, hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào, đôi mắt hoảng hốt lo sợ ngấn nước, cứ như giây tiếp theo sẽ òa khóc tới nơi.

Dù sao động tĩnh bên này cũng không nhỏ, bị Thái Thượng hoàng ở bên kia chú ý tới.

Lão nhân gia nhìn sang bên này, cất giọng nói: "Ngạn Ca Nhi, dẫn đứa bé kia tới để tổ phụ nhìn một cái."

Sống lưng Thư Quân lập tức lạnh toát, cả người căng thẳng, vô thức liếc mắt nhìn về phía đó, lại thấy người nọ đang nghiêng người nói gì đó với nội thị bên cạnh.

Làm sao đây, làm sao đây?

Đã đến nước này rồi, hôn sự đã không còn quan trọng, quan trọng là nàng phải làm sao để có thể bình an vô sự thoát thân?

Hai tay nàng nắm chặt váy, bàng hoàng bất lực.

Đợi đã, có khi nào hắn đã quên nàng rồi không?

Cũng đã qua nửa năm rồi, hậu cung của hắn ba nghìn giai lệ, người nào người nấy ai nhìn cũng yêu, sao có thể nhớ được nàng là ai?

Thư Quân hít sâu một hơi, kìm trái tim đang hốt hoảng của mình xuống, dường như muốn truyền niềm tin cho mình, nàng gật đầu thật mạnh, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc với Bùi Ngạn Sinh.

"Thế tử..."

"Đừng sợ, đi theo ta." Bùi Ngạn Sinh đi trước dẫn đường.


Gần như tất cả tầm mắt đều nhìn về phía bọn họ.

Ánh đèn lóe lên trong mắt nàng, nỗi sợ hãi cũng theo đó lan ra khắp tứ chi, Thư Quân chết lặng cất bước đi theo sau.

Gần hơn, gần hơn nữa.

Khóe mắt nàng liếc thấy tầm mắt người nọ chậm rãi di chuyển sang phía bên này.

Tim Thư Quân suýt nữa thì vọt lên cổ họng, nàng nín thở không dám thở mạnh, rất sợ kinh động tới hắn, lại cúi đầu xuống, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

Giây tiếp theo, ánh mắt kia nhẹ nhàng dời đi.

Tâm trạng Thư Quân theo đó mà phập phồng dao động, giống như một người sắp chết đuối tìm được một tia hy vọng, nàng thở phào nhẹ nhõm.

Cứ như vậy, nàng đi theo sau Bùi Ngạn Sinh đến bên cạnh Thái Thượng hoàng.

Thái Thượng hoàng ngồi ở Tử Kim Bàn Long tọa phía tây, cung nhân đặt ở đó một chiếc giường La Hán chân cao bằng gỗ tử đàn, lão nhân gia mặc bối tử đối khâm dày thêu chữ thọ, ngồi xếp bằng thoải mái, ánh mắt dừng lại trên người Thư Quân mang theo vẻ ôn hòa.

"Thỉnh an hoàng tổ phụ." Bùi Ngạn Sinh quỳ xuống trước, sau đó quay sang kéo vạt áo Thư Quân.

Lúc này Thư Quân có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén kia đang nhìn chằm chằm vào nàng một cách rõ ràng, nàng sợ hãi quỳ xuống, rất muốn mở miệng thỉnh an nhưng cổ họng đặc quánh như hồ, làm thế nào cũng không phát ra được âm thanh nào, nàng chỉ đành quỳ rạp xuống đất không ngước mặt lên.

Thái Thượng hoàng nhìn tiểu cô nương quỳ phục ở bên cạnh, nàng mặc một bộ trường bối đối khâm thông tụ màu đỏ tươi, giống như một con bướm rực rỡ nằm bò trên mặt đất, chỉ cần nhìn bóng lưng cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ dịu dàng xinh đẹp của nàng.

"Ngẩng đầu lên cho ta nhìn nào."

Thư Quân khựng lại, từ từ ngẩng mặt lên, hàng lông mi dài khẽ cụp xuống, để mặc Thái Thượng hoàng quan sát. Khóe mắt nàng liếc thấy vạt áo màu minh hoàng bị ánh đèn phản chiếu cực kỳ chói mắt, gương mặt góc cạnh rõ ràng kia dường như đang nhìn về phía này, lại dường như chẳng buồn để ý. Dù vậy, hắn vẫn giống như một nguồn sáng, thiêu đốt gò má nàng nóng đến mức muốn bốc khói.

Thái Thượng hoàng ngạc nhiên trước dung mạo xinh đẹp của nàng, xoa đầu Bùi Ngạn Sinh.

"Đứa nhỏ này, con có phúc thật đấy, tìm ở đâu ra tức phụ xinh đẹp như vậy."


Dứt lời lại nghe thấy Lưu Khuê hầu hạ bên cạnh Hoàng đế khẽ ho một tiếng, Thái Thượng hoàng nghi hoặc nhìn ông ấy.

Bùi Ngạn Sinh gãi đầu, vui đến cười không ngừng, lúc này lại thông minh, nịnh nọt nói:

"Tôn nhi là nhờ phúc của tổ phụ."

Thái Thượng hoàng càng vui vẻ hơn.

Đổi thành người khác giờ phút này chắc chắn sẽ xấu hổ không thôi nhưng Thư Quân lại gần như không nhúc nhích, trên mặt cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Thái Thượng hoàng cũng không giận, chỉ về phía Bùi Việt: "Thánh chỉ ban hôn tổ phụ đã đưa cho Hoàng thúc của con, mau, dẫn cô nương nhà người ta đi dập đầu với Hoàng thúc đi."

Mắt Bùi Ngạn Sinh sáng lên, vui mừng không kể xiết nói: "Tôn nhi đa tạ tổ phụ ân điển."

Y lập tức định kéo Thư Quân đứng dậy, mà lần này Thư Quân phản ứng nhanh hơn y, vội vàng đứng dậy lùi về phía sau một bước.

Bùi Ngạn Sinh cười tủm tỉm dẫn nàng đi tới bên cạnh Hoàng đế.

"Quân muội muội, mau dập đầu với Hoàng thúc." Giọng vô cùng dịu dàng thân mật.

Cũng không biết là đã sợ hãi quá mức hay bình sứt chẳng cần giữ gìn, trên mặt Thư Quân lại không có bất kỳ gợn sóng nào, máy móc đi tới bên cạnh Bùi Ngạn Sinh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vạt áo màu minh hoàng tượng trưng cho thân phận Đế vương, cố nặn ra một nụ cười vui vẻ.

"Thỉnh an Hoàng thúc."

Lúc hai tay chạm vào mặt đất lạnh như băng, Thư Quân mới thoáng lấy lại ý thức.

Không đúng, sao nàng lại gọi hắn là Hoàng thúc, không phải nên gọi là bệ hạ sao? Nàng còn chưa gả cho Bùi Ngạn Sinh mà. Thư Quân hận không thể tát mình một cái, tuyệt vọng dập đầu trên đất.

Bùi Ngạn Sinh dường như rất hài lòng với biểu hiện của Thư Quân, vui vẻ quỳ xuống, trong mắt đầy chờ mong nhìn về nam tử mặt mũi sắc bén ngồi đằng sau long án.

"Hoàng thúc, tôn nhi thích Tam cô nương Thư gia, xin Hoàng thúc ban hôn."

Bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng của Bùi Việt ấn chặt vào thánh chỉ, phát ra một tiếng kêu vang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận