Hoa Kiều

Thư Quân dở khóc dở cười, vội vàng đi đến đỡ Vương Ấu Quân ngã đến hoa mắt dậy, Vương Ấu Quân đâu có dám đứng dậy, đẩy tay nàng ra, nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, chẳng buồn để ý đến búi tóc rối bù của mình, run rẩy thỉnh tội với Hoàng đế:

“Hoàng đế cữu cữu, không biết ngài đại giá quang lâm, ngoại sanh nữ thất nghi trước ngự...”

Đầu Vương Ấu Quân chúi xuống đất, nhịp tim đập như sấm, nàng ấy rất nhanh trí, vừa nhìn đã có thể đoán được đại khái tình hình, nàng ấy biết ngay không thể nào tự dưng Thái Thượng Hoàng lại bảo Thư Quân đến cung Lưu An mà, hoá ra người khởi xướng chính là Hoàng đế.

Đáng tiếc, nàng ấy phá hỏng chuyện tốt của Hoàng đế, chỉ sợ tối nay sẽ bị cữu cữu ăn tươi nuốt sống.

Trong lúc nhận tội, ánh mắt Vương Ấu Quân lén lút nhìn về phía Thư Quân, Thư Quân đứng cách nàng ấy không xa, đỡ dậy không được mà không đỡ dậy cũng không xong, đen mắt đen nhánh nhìn Hoàng đế, chờ đợi hắn ra lệnh.

Bùi Việt đang bóc vỏ nửa con cua, lấy ra một miếng gạch cua ra cho vào bát Thư Quân, giọng điệu thản nhiên:

“Nàng vừa mới ngâm suối nước nóng, không nên ăn nhiều đồ có tính hàn, tối nay ăn một ít cho đỡ thèm thôi.”

Ánh mắt Vương Ấu Quân hơi sững sờ, nàng ấy đã từng thấy rất nhiều nữ nhân muốn nhào lên người Bùi Việt, đây là lần đầu tiên nàng ấy nhìn thấy hắn đối xử dịu dàng chu đáo với một nữ nhân như vậy, Quân Quân đúng là tốt số thật.

Thấy Hoàng đế không chịu chú ý đến mình, nàng ấy nhìn về phía Thư Quân cầu cứu.

Khuôn mặt Thư Quân nóng ran, giọng điệu dịu dàng mềm mại cầu xin cho nàng ấy: “Bệ hạ, Ấu Quân tỷ tỷ không cố ý, ngài tha cho tỷ ấy lần này đi.”

Bùi Việt chậm rãi nhìn nàng, lại liếc nhìn Vương Ấu Quân, ánh mắt hắn chỉ dừng lại trên người Vương Ấu Quân trong thoáng chốc rồi thờ ơ nói: “Đứng dậy đi.” Sau đó lại nâng cằm với Thư Quân: “Nàng mau ăn đi.”

Thư Quân chỉ đành ngồi xuống, cả một bàn đầy đồ ăn như này, nàng với Hoàng đế không ăn hết được, nàng ra hiệu cho Vương Ấu Quân ngồi xuống ăn cùng.

Hoàng đế không nói gì, Vương Ấu Quân cũng đâu dám ngồi, nhưng nàng ấy lại rất thông minh, vội vàng vén ống tay áo lên xin chỉ thị của Hoàng đế: “Bệ hạ, hay là để thần nữ gắp thức ăn cho ngài nhé?”


Bùi Việt vẫn không nhìn nàng ấy, hắn chỉ về phía đối diện Thư Quân ra hiệu: “Ngươi cũng ngồi xuống đi.”

Vương Ấu Quân nghe lời ngồi xuống, lại nhìn bàn đầy thức ăn ngon, miệng tiết nước bọt.

Bữa ăn cực kỳ im lặng, Bùi Việt không nói câu nào nên không một ai dám nói gì.

Khoảng thời gian vui vẻ hai người ở bên nhau lại bị Vương Ấu Quân phá hỏng, tất nhiên tâm trạng của Bùi Việt sẽ khó chịu, nhưng hắn là người không dễ bộc lộ cảm xúc ra ngoài, cũng không thật sự chấp nhặt với một tiểu cô nương. Sau khi ăn cơm xong, hắn đăm chiêu nhìn Thư Quân:

“Trẫm trở về Kinh thành đây, nàng đi nghỉ sớm đi.”

Thư Quân nghe thấy hắn nói hắn phải về Kinh thành thì sững sờ.

Vậy có nghĩa là hắn đi từ Kinh thành đến, chỉ ăn với nàng một bữa cơm rồi lại trở về?

Trong lòng Thư Quân như làm vỡ bình ngũ vị, không biết cảm giác lúc này là gì.

Vương Ấu Quân không hiểu chuyện gì, cung kính đứng dậy tiễn Hoàng đế, tiện thể ngước mắt mong đợi một ân điển:

“Hoàng đế cữu cữu, thần nữ có thể ở lại cung Lưu An với Quân Quân không?”

Hoàng đế nhìn ngoại sanh nữ phá hỏng chuyện tốt của mình, không lập tức trả lời câu hỏi của nàng ấy, mãi cho đến khi đi ra ngoài điện nhìn thấy sương giá mùa thu giăng đầy trong viện, hắn mới chịu nói:

“Nhớ chăm sóc nàng ấy.”


Vương Ấu Quân nhếch môi cười, khuỵu gối hành lễ: “Thần nữ tuân chỉ.”

Ngước mắt thấy Thành Lâm đang âm u nhìn chằm chằm vào nàng ấy, nàng ấy lập tức bày ra vẻ mặt đắc ý.

Thành Lâm không thèm để ý đến nàng ấy, đi theo sau lưng Hoàng đế.

Vương Ấu Quân nhìn Hoàng đế đi xa, nhanh chóng quay trở lại nội điện, ra hiệu cho Thược Dược đứng ngoài canh, trong phòng ấm áp nên Vương Ấu Quân cởi ngoại sam bẩn thỉu ra, chỉ còn lại trung y màu vàng cam, thấy Thư Quân đang ngồi tựa người vào giường La Hán với vẻ mặt ngơ ngác, nàng ấy đến gần:

“Quân Nhi tốt của ta, muội thông đồng với Hoàng đế cữu cữu của ta từ bao giờ thế?”

Lúc này tim Vương Ấu Quân còn đang đập thình thình như trống, không một ai ngờ được vị Đế vương không gần nữ sắc kia lại vào khuê phòng của khuê mật của nàng ấy.

“Chẳng lẽ khi muội còn làm thư đồng trong cung, bệ hạ từng gặp muội, bị nhan sắc của muội thu hút cho nên mới thấy sắc nảy lòng tham?”

Vẻ mặt Thư Quân xấu hổ: “Không phải đâu, là muội mạo phạm ngài ấy.”

“Hả?” Vương Ấu Quân sửng sốt: “Đã có chuyện gì thế?”

Thư Quân thở dài thườn thượt, kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Vương Ấu Quân nghe xong toàn bộ câu chuyện thì chỉ vào mình: “Vậy có nghĩa là ta hại muội hả.”

Nếu không phải nàng ấy dẫn Thư Quân đến Trích Tinh các, Thư Quân cũng sẽ không gặp được Hoàng đế.


Thư Quân chán nản bĩu môi: “Không phải thế.” Nàng ôm cánh tay nàng ấy, năn nỉ: “Ấu Quân tỷ tỷ, tỷ mau nghĩ cách giúp muội đi, muội thật sự không muốn vào cung.”

Thư Quân cúi người đến gần, trên người tỏa ra một mùi thơm, kết hợp với đồi núi trập trùng lúc ẩn lúc hiện kia, Vương Ấu Quân cười tủm tỉm liếc nhìn nàng, mỉm cười trêu ghẹo nói: “Hai người vừa mới tắm suối nước nóng chung đấy à?”

Thư Quân xấu hổ đẩy nàng ấy ra: “Tỷ nói linh tinh gì thế!”

Vương Ấu Quân quan sát nàng, bộ y phục trên người Thư Quân đã tôn lên vóc dáng xinh đẹp của nàng một cách hoàn hảo: “Muội mặc như này mà cữu cữu vẫn không chạm vào muội, có thể thấy ngài ấy thật lòng với muội đấy.”

Thư Quân sững sờ: “Câu này có ý gì thế?”

Vương Ấu Quân nói: “Trong lòng ngài ấy có muội nên mới không nỡ chạm vào muội, nếu không ngài ấy đã viết một tờ chiếu thư nạp muội vào hoàng cung lâu rồi.”

Thư Quân giật mình, giọng điệu thản nhiên nói: “Không thể nào, ngài ấy chỉ không muốn cưỡng ép người khác thôi.” Bùi Việt có ý với nàng, chỉ là còn lâu mới đến mức không phải nàng thì không thể.

Vương Ấu Quân thấy giọng điệu trầm thấp của nàng, nàng ấy nắm lấy đôi bàn tay của nàng, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Dù có thể nào đi nữa thì cũng không được vào cung, bệ hạ có tốt đi chăng nữa, sau này ngài ấy vẫn sẽ cưới nữ tử khác. Chưa cần phải nói đến người khác, nếu để Tạ Vân biết được bệ hạ bóc cua cho muội ăn, chỉ sợ nàng ta sẽ cầm dao đến chém muội đấy.”

Thư Quân nhớ đến nam nhân lặn lội suốt đêm đến đây để dùng bữa với nàng, bỗng nhiên trong lòng thấy hơi khó chịu, nhưng vẫn rất kiên định gật đầu:

“Tỷ nói đúng, vậy bây giờ muội phải làm gì?”

“Để ta nghĩ đã.”

Vừa nãy Vương Ấu Quân sợ đến nỗi đổ mồ hôi lạnh, lúc này người nàng ấy thật rất mất tự nhiên, nàng ấy năn nỉ Thư Quân đi ngâm nước ấm với nàng ấy một lúc, hai cô nương cởi y phục bước xuống hồ nước. Khi nãy Thư Quân vừa mới bơi một vòng nên nàng quyết định ngồi yên dựa người một góc, Vương Ấu Quân bơi một lúc rồi bơi đến chỗ nàng, dựa vào cạnh nàng.

“Theo tỷ thấy, bệ hạ hùng tài vĩ lược, văn võ song toàn, còn rất tuấn tú nữa, hay là muội thử xem?”

Thư Quân tức giận gõ trán nàng ấy: “Đây là cách hay mà tỷ nghĩ được sau khi bơi một vòng đấy hả?”


Vương Ấu Quân mỉm cười: “Không đâu nha, suối nước nóng của cung Lưu An trong vắt, có tác dụng dưỡng nhan tăng tuổi thọ, ta đang nghĩ bao giờ ta mới được đến chỗ tốt như này lần thứ hai đây, nếu muội thành sủng phi của bệ hạ, thế chẳng phải ta muốn đến là đến được à?”

Thư Quân trợn mắt lườm nàng ấy.

Vương Ấu Quân xúi giục: “Muội có nghĩ đến chuyện đánh một tiếng trống vang trời xông ra khỏi vòng vây, trở thành cữu nương của ta không.”

Thư Quân hoàn toàn không muốn chú ý đến nàng ấy nữa, xoay người muốn ra khỏi hồ tắm, Vương Ấu Quân thấy nàng tức giận, vội vàng ôm lấy nàng: “Được rồi, được rồi, đừng tức giận mà, tại ta thấy khó giải quyết quá thôi mà?”

Thư Quân cau mày im lặng không nói gì, nàng cũng cảm thấy mình không thể làm gì được.

“Thôi, tối nay muội đã bày tỏ nói rõ lòng mình với bệ hạ rồi, bệ hạ là quân tử, chắc chắn ngài ấy sẽ suy nghĩ cẩn thận.” Trong lòng Thư Quân rối bời, nàng quyết định không nghĩ nữa.

Vương Ấu Quân nhìn gương mặt vừa xinh xắn vừa non nớt của nàng, trong lòng nghĩ Thư Quân vẫn chẳng hiểu gì về nam nhân.

Hai cô nương tuổi còn nhỏ, cũng không phải người lắm mưu nhiều kế gì, khó khăn lắm mới được ra ngoài chơi lại còn không có phụ mẫu quản thúc, bắt đầu không kiêng nể gì trêu chọc nhau, màn đêm yên tĩnh, mây trôi hững hờ, sau khi ăn bữa khuya xong, hai người cùng gối đầu lên dược chẩm chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, sương giá mùa thu lan toả, Thư Quân và Vương Ấu Quân còn đang nói mớ, một bức trạng thư của Tạ Vân được đưa đến trước mặt Thái Thượng Hoàng. Đêm qua nàng ta đã phái tai mắt đi nghe ngóng, cuối cùng nghe được tin người cung Lưu An chính là Thư Quân, chuyện này khiến Tạ Vân tức giận, Thư Quân có thân phận như nào mà dám tranh giành cung Lưu An với nàng ta. Tạ Vân là người có tính cách chỉ sự thiên hạ không loạn, nàng ta bịa ra một đống tội danh và lý do, nhất quyết muốn Thái Thượng Hoàng chuyển Thư Quân đi chỗ khác, chuyện này đã gây ra một vụ ồn ào nhốn nháo.

Đương nhiên người Thư gia không chịu nhận tội này, chỉ nói đêm qua tiểu công công truyền khẩu dụ của Thái Thượng Hoàng, người Thư gia không sai.

Đêm qua Thái Thượng Hoàng quá chén nói chuyện vui vẻ với mấy lão ca nên ngủ muộn, bị đánh thức vào sáng sớm khiến ông vẫn hơi ngơ ngác, ông chỉ vào bản thân rồi chỉ vào lão thái giám bên cạnh:

“Đêm qua trẫm sắp xếp cho tiểu cô nương vào cung Lưu An à?”

Lão thái giám đau đầu nhìn lão nhân gia, Thái Thượng Hoàng khi còn trẻ đã làm không ít chuyện xấu, cứ uống rượu say là lại không quản được cái miệng của mình, cho nên ông ấy cũng do dự, Thái Thượng Hoàng xua tay, chỉnh lại y quan của mình:

“Đưa người đến đây.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận