Hoa Kiều

Làn gió đêm cuối thu lạnh lẽo mang theo chút băng giá, nhưng lại chẳng thể xóa tan đi cái nóng bừng trên hai gò má của Thư Quân.

Đây đã là lần thứ tám nàng dùng xà phòng chà xát lên tay, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn và mềm mại của nàng đã trở nên ửng đỏ.

Lúc này, Vương Ấu Quân đang mặc một lớp y phục rất mỏng và ngâm mình trong hồ nước ấm áp, gần như không còn màng đến hình tượng gì mà ghé vào mép hồ, cười khúc khích không ngừng được.

"Đúng là muội muội tốt của tỷ, dáng vẻ hùng hổ này của muội quả là đang đòi mạng người ta mà."

“Cũng không biết việc bệ hạ chạm vào muội rốt cuộc là may mắn hay xui xẻo đây?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Thư Quân đã căng thẳng đến tột độ, tựa như con vịt đã bị luộc chín. Đôi môi đỏ mọng run lên mấy lần, muốn cố gắng cãi lại cho chính mình, nhưng lại không tìm được từ ngữ thích hợp, cho nên nàng xấu hổ và tức giận tới nỗi suýt chút nữa đã bật khóc.

Ban đầu nàng không hề để ý chút gì, chỉ cho đến khi Bùi Việt kêu lên một tiếng đau đớn, tách từng ngón tay của nàng ra rồi mang theo nàng nhảy ra ngoài cửa sổ. Tiếp đó, hắn lại ôm chặt nàng đạp gió chầm chậm đi về phía cung Lưu An. Khi ấy, nàng vẫn còn đang lơ mơ liếc nhìn bên thắt lưng của hắn, Bùi Việt chắc là đã phát hiện ra nàng đang nghi hoặc về vấn đề gì nên vẻ mặt không hề thay đổi mà lên tiếng đáp:

“Đừng tìm nữa, đó là cây đao ngắn treo bên thắt lưng của ta.”

Hơi thở không đều hòa vào gió núi khuấy động bên tai của nàng.

Đương nhiên Thư Quân cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ bảo rằng cây đao ngắn kia vậy mà lại có lúc sẽ nóng lên, cứng như thế thì chắc chắn có thể chém sắt dễ dàng như thể chém bùn.

Có lẽ Bùi Việt vẫn còn đang khó chịu với nàng, cho nên sau khi hắn ném nàng vào mảnh sân tối om của cung Lưu An, hắn đã lập tức rời đi mà chẳng thèm quay đầu lại.

Thư Quân cũng không để ý, trong đầu óc giờ chỉ tràn ngập tiếng thở gấp của Thư Chi và Bùi Giang Thành, toàn thân nàng cảm thấy khó chịu khôn nguôi. Nàng nhấc váy chạy thẳng vào trong điện, đến được phòng trong thì lập tức cởi bỏ chiếc áo ngoài của mình ra và chỉ chừa lại một vạt y phục màu trắng phía trong. Sau đó, nàng nhảy thẳng vào ao nước ấm, nếu như không gột rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài thì sợ là đêm nay nàng đừng mong ngủ được ngon giấc.

Khi đó, Vương Ấu Quân đã ngâm mình được một lúc, hỏi nàng tại sao lại quay về với dáng vẻ vội vội vàng vàng như vậy, đôi má cũng đỏ ửng tựa như quả đào.

Thư Quân ở bên cạnh, vừa tắm rửa vừa giải thích lại cặn kẽ chuyện này, còn buột miệng nói ra: “Trước đây ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy bệ hạ đeo một thanh đao nào ở thắt lưng, thậm chí còn giấu nó trong y phục nữa chứ.”

Vương Ấu Quân sẽ không chậm chạp như Thư Quân, nàng ấy đã dần dần nhận ra có điểm gì đó không đúng: "Cữu cữu của ta chưa từng treo đao trên người bao giờ, hay là muội nhìn nhầm rồi?"

Thư Quân chẳng cần nghĩ ngợi đã lập tức trả lời: "Muội không có nhìn thấy, nhưng mà đã nắm chặt nó rồi..."

Dứt lời, cả hai người đều ý thức được có gì đó không hợp lý, Thư Quân cũng không phải là hoàn toàn ngây thơ không biết gì, dù sao thì chuyện Bùi Giang Thành vật lộn vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt nàng. Bây giờ nàng lại liên tưởng đến tình cảnh lúc đó, nàng mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Trong chớp mắt, nàng buồn bực nhúng cái đầu nhỏ của mình xuống ao nước ấm, ước gì bản thân có thể dìm chết chính mình.

Chẳng trách lúc rời đi sắc mặt của Bùi Việt lại xanh xao đến vậy, khi ấy nàng còn đang lẩm bẩm trong lòng bảo quả nhiên gần vua như gần cọp, thì ra nguyên nhân chính là như vậy.

Thư Quân đã bật khóc vì hành động ngu ngốc của mình, khóc xong lại bắt đầu rửa xà phòng, như thể mỗi lần rửa tay là có thể loại bỏ một lớp xấu hổ trên người.

Thấy nàng ngơ ngác sững sờ, đã khóc không ra nước mắt, Vương Ấu Quân ân cần khuyên nhủ: "Được rồi, đừng rửa nữa. Cho dù muội có rửa đi rửa lại đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể gột sạch tội lỗi mà muội đã gây ra đâu. Nếu như muội thật sự cảm thấy xấu hổ tới vậy thì cứ dứt khoát gả cho cữu cữu của ta đi, làm như thế mới không phụ lòng người ta bị muội phí hoài."

Khi Thư Quân nghe được hai từ "phí hoài" này, trong đầu óc của nàng không kìm được mà hiện lên cái cảnh Bùi Việt tách từng ngón tay của nàng ra. Lúc đó, nàng đã sợ hãi tới tột độ rồi, đến mức nắm góc áo của hắn mà lôi lôi, không chịu buông tay. Càng suy nghĩ về điều đó, nàng lại càng cảm thấy chẳng còn mặt mũi để gặp người khác nữa.

“Bệ hạ không bóp chết muội ngay tại chỗ, cũng xem như là có đức tính của người quân tử rồi.”

"Không không, phải là cữu cữu của ta không sủng hạnh muội ngay tại chỗ, chính là khả năng kiềm chế của ngài ấy đã đạt đến đỉnh cao rồi."

Thư Quân liếc mắt nhìn Vương Ấu Quân, vừa xấu hổ vừa giận dữ trở về phòng.

Đêm đến, thổi hết đèn đi, nàng vẫn mặc y phục và nằm xuống. Lúc bấy giờ, khi xung quanh đều đã chìm vào yên tĩnh, cái xúc cảm mà nàng đã cố gắng hết sức đè nén xuống dường như lại hiện lên, thậm chí lòng bàn tay của nàng cũng bắt đầu nóng bừng.

Thư Quân thật sự rất muốn coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng mà nàng lại không nhịn được mà hồi tưởng về nó.

Rõ ràng là nàng đã cách hắn khá xa, làm sao mà có thể bắt lấy được thứ đó chứ? Chẳng lẽ bởi vì Thất gia là thiên tử, ông trời ưu ái hắn nên khắp người đều mang thiên phú dị bẩm ư?

Thư Quân trùm chăn kín cả người.

Ngày hôm sau, nếu như không phải là Vương Ấu Quân lôi nàng ra khỏi giường, nàng vẫn sẽ còn ngại ngùng không dám gặp người khác. Sau khi ăn bữa sáng xong, Vương Ấu Quân sai người hầu khiêng rương hòm hành lý của hai người họ ra xe ngựa, còn Thư Quân thì đến Tây uyển thỉnh an Đại phu nhân Phương thị trước, đồng thời nói với Đại phu nhân là bản thân sắp sửa trở về cùng với Vương Ấu Quân. Mà Đại phu nhân thì cho rằng nàng đã lọt vào mắt xanh của Thái Thượng Hoàng rồi nên cũng chẳng để ý tới nàng nữa.

Đi được nửa đường, nàng vén rèm lên quan sát xung quanh mấy lần, xác nhận Bùi Việt đã rời hành cung từ rất sớm thì trái tim vừa nãy còn đang đập thình thịch của nàng mới chịu bình tĩnh lại.

Sau này nàng biết phải nhìn mặt hắn như thế nào bây giờ?

Sau chuyến đi lần này, phụ thân và nữ nhi trở về với hai vẻ mặt khác nhau, Thư Lan Phong thì vui mừng và thỏa mãn, còn Thư Quân lại có vẻ uể oải, trông như là đang có điều gì vướng bận trong lòng. Tô thị kìm nén không nhắc tới, chờ đến khi nữ nhi đã trở về phòng vào buổi tối, trượng phu đã tắm rửa sạch sẽ và lên giường đi ngủ rồi, bà ấy mới rúc vào lòng tướng công và bắt đầu hỏi han:

"Đã có chuyện gì xảy ra với Quân Nhi vậy? Ta thấy trông nó không được ổn lắm?"

Thư Lan Phong vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng được xem như là một nửa thầy của đệ tử kế thừa Nho học, quay người lại hỏi: "Sao lại vậy? Chẳng phải là con bé vẫn rất ổn hay sao?"

“Nàng đừng suy nghĩ nhiều quá, nha đầu kia đúng là hơi ngốc thật nhưng kẻ ngốc có cái phúc của kẻ ngốc. Lúc còn ở trong Tây Sơn hành cung, nó vậy mà lại được vào ở trong cung Lưu An, tắm nước ấm suốt nửa tuần. Nàng nhìn thần sắc của con bé đi, xinh đẹp biết bao nhiêu, ai nhìn cũng phải ngưỡng mộ ta nuôi dưỡng được nữ nhi tốt."

Tô thị mỉm cười nói: "Không thấy là ta cảm thấy con bé trông tệ hay gì, ý ta là con bé đang lo lắng, suy nghĩ về điều gì đó."

Thư Lan Phong sửng sốt một chút, liếc nhìn thê tử, từ trước đến nay phu thê hai người vẫn vô cùng ăn ý, rất nhanh đã hiểu ra, Thư Lan Phong ôm cằm suy tư:

"Ta thật sự cũng không phát hiện ra có chuyện gì, cùng lắm chính là vào ngày tuyển chọn... À, ta nhớ ra rồi." Thư Lan Phong bắt đầu không ngừng khen ngợi người học trò đến từ Nhạc Châu kia:

"Tên của thằng bé là Trần Văn Châu. Sau khi được lựa chọn trở thành đệ tử kế thừa của Thái phó, thằng bé vẫn không quên ân nghĩa nâng đỡ của ta, còn đến hành lễ với ta và đã tình cờ gặp mặt Quân Nhi. Lúc ấy, thằng bé còn hỏi ta về con bé. Hay là trong kỳ thi, nữ nhi được chứng kiến tài năng và học vấn của thằng bé, chẳng lẽ đã nảy sinh lòng mến mộ nó rồi sao?”

Tô thị bật cười: "Chắc hẳn là vậy rồi."

Các cô nương trẻ tuổi tụ tập lại với nhau một chỗ, không bàn luận về y phục hay đồ trang sức thì cũng chính là xem xem nhi tử nhà ai anh tuấn, khi còn trẻ không phải bà ấy cũng giống như vậy hay sao? Tô thị cũng không hề cảm thấy buồn bực gì, trái lại hỏi: “Vậy Trần công tử kia thật sự đã hỏi về Quân Nhi nhà ta sao?”

Thư Lan Phong vuốt râu thể hiện ra dáng vẻ lão trượng điềm tĩnh, đáp: “Ngược lại, đứa nhỏ này khá chững chạc, nó chỉ hỏi một câu ‘Đó là hòn ngọc quý nâng niu trong tay của thầy sao’, sau đó cũng không nhiều lời hỏi thêm gì nữa. Chỉ có điều, ta nhìn ra thằng bé cũng nó có chút suy nghĩ gì đó. Nữ nhi của ta ngày thường vẫn luôn là hoa nhường nguyệt thẹn, chuyện nhà nhà tìm đến cầu hôn chẳng phải là rất bình thường hay sao?”

Tô thị không thể nhìn nổi dáng vẻ khoe khoang như vậy của ông ấy, sẵng giọng nói: "Đừng quên vết xe đổ lần trước của chàng."

Nụ cười trên khuôn mặt của Thư Lan Phong lập tức trở nên cứng đờ. Ông ấy như thể bị tạt cho một chậu nước lạnh vào người, lúc đầu là có chút thất vọng, nhưng sau đó sắc mặt chợt trở nên nghiêm túc.

"Nàng cứ yên tâm, ta sẽ không dễ dàng đồng ý hôn sự một lần nữa đâu."

Tô thị thở dài: “Chàng đừng trách ta phá hỏng sự vui mừng của chàng. Nữ nhi của chúng ta cũng giống như là đã thành thân rồi về lại nhà hai lần rồi vậy, khó có thể đảm bảo đối phương sẽ không coi thường con bé bởi vì chuyện này, cho nên chúng ta nhất định phải cẩn thận. Theo ta thấy thì, đệ tử kế thừa Nho học này sẽ là nhân vật có tiếng tăm trong tương lai, chúng ta e là không với tới được.”

Trên thực tế, xuất thân của Trần Văn Châu rất đỗi tầm bình thường, Thư gia muốn kết thành thông gia với hắn ta thì dư sức. Tuy nhiên, trong lòng Tô thị vẫn còn tồn tại nỗi sợ hãi, không muốn lại lần nữa dính líu tới một nam nhân quá ưu tú hoặc xuất thân từ gia đình giàu có và quyền lực, bà ấy chỉ mong muốn nữ nhi của mình có thể gả cho một gia đình bình thường và sống một cuộc sống an ổn.

Thư Lan Phong cũng không đồng ý ngay lập tức: “Mọi chuyện vẫn chưa vào đâu cả, để sau hẵng nói.”

Trời đã trở lạnh, cho nên Tô thị không thích ra ngoài, thậm chí cho dù chỉ là cửa sân thì bà ấy cũng không dám ra. Chỉ cần là một cơn gió lạnh ngoài kia thổi vào trên người bà ấy là cũng sẽ có thể khiến bà ấy nhức đầu và ho khan không ngừng.

Thư Quân tới chăm sóc bà ấy từ sáng sớm tinh mơ, trông thấy bà ấy lại ho, bèn sốt ruột hỏi:

“Mẫu thân đã uống thuốc mà phụ thân cầm về chưa?”

Tô thị mệt mỏi dựa người vào gối mềm, sắc mặt cũng dịu dàng hơn hẳn: “Ta đã uống rồi, thuốc có hiệu quả rất tốt. Hai ngày nay ta đã cảm thấy có tinh thần hơn trước, khẩu vị cũng cải thiện. Uống một ngày một viên, giờ vẫn còn lại ba viên, sau khi uống xong thì có thể mua thêm ở đâu?”

Trước đây, Thư Lan Phong không có giải thích rõ ràng nguyên nhân cho bà ấy biết, khi đó Tô thị cũng không đặc biệt quan tâm tới chuyện đó. Có điều hiện tại thuốc có tác dụng rõ rệt, tự nhiên là bà ấy sẽ nhớ tới để hỏi han.

Trên khuôn mặt của Thư Quân lập tức có hơi ngượng ngùng, úp úp mở mở nói: "Mẫu thân cứ dùng thuốc đi đã, con sẽ đi tìm Ấu Quân tỷ tỷ tìm cách xem sao."

Tô thị vừa nghe thấy vậy là biết phải đi xin ân huệ của người khác, vậy nên vội vàng lắc đầu: “Thôi bỏ đi, bệnh tình của ta như thế này là đã tệ từ gốc rễ rồi, có uống bao nhiêu viên thuốc đi chăng nữa thì cũng không đỡ được bao nhiêu đâu. Nếu như để con phải đi cầu xin người ta giúp đỡ bởi vì chuyện này, vậy thì ta thà không uống còn hơn."

Thư Quân khẽ giật mình, sự khổ sở giấu kín trong lòng dần dần trào dâng, nàng thật sự không muốn phải cầu xin người khác, phải biết rằng một khi nàng bước một bước đó thì đồng nghĩa với việc nàng sẽ không còn đường nào để rút lui nữa. Thư Quân chậm rãi đi từng bước về gian phòng của mình, chống cằm ngồi thần thờ bên khung cửa sổ.

Bây giờ đã là tuần cuối cùng của tháng chín, lá phong trong sân đỏ rực, cây quế thì vẫn còn xanh tươi, những cành cây đủ loại chất đống một chỗ, cũng vẫn có thể được xem là một khung cảnh mùa thu đẹp đẽ.

Trong lòng Thư Quân đang lo lắng không thôi, nếu như cứ vậy mà bỏ mặc không để ý đến mẫu thân nữa thì nàng ăn không ngon ngủ không yên. Nhưng nếu như bảo nàng cầm thẻ bài đến cầu xin Bùi Việt thì lòng kiêu ngạo từ tận trong xương cốt của nàng sẽ không cho phép, có lẽ là do nàng vẫn chưa thể nào xem hắn như phu quân được, không có cách nào yên tâm thoải mái đi nhờ hắn giúp đỡ, hoặc là quá xấu hổ để có thể làm thiếp. Nếu như muốn nàng đi cầu xin một cách hèn mọn, dùng phương thức này để đổi lấy lợi ích thì nàng không tài nào làm được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui