Hoa Kiều

Đầu xuân, nụ hoa đã âm thầm nảy mầm, mấy đóa hoa xanh nhạt được ánh đèn chiếu sáng nấp trên đầu cành, theo cơn gió thổi qua, mùi thơm thoang thoảng như bay đến lầu các.

Ánh đèn lúc sáng lúc tối, gương mặt tuấn tú kia được từng tia sáng chiếu rọi, khiến người ta kìm lòng không đậu muốn ngắm nghía cho rõ ràng. Đôi môi mềm mại dán chặt lên môi hắn, hàm răng nhẹ nhàng cắn nghiền, đầu lưỡi đụng chạm như muốn phá tan cửa ải để xâm chiếm lãnh thổ quân địch, thế mà người kia vẫn lù lù bất động. Nàng mở mắt ra, đôi mắt trong veo như thu thủy, ánh sáng êm dịu chiếu sáng đôi mắt của nàng, càng khiến nàng trông diễm lệ quyến rũ như yêu ma.

Dáng vẻ kiều diễm như tràn ra từ khóe mắt của nàng, khiến Bùi Việt ngẩn người trong giây lát. Khả năng tự kiềm chế của hắn không giống người thường, hắn chỉ khựng lại trong chốc lát rồi quay mặt đi, đôi môi anh đào kia vẫn cứ ngơ ngác nhào lên, đụng trúng yết hầu của hắn, chiếc lưỡi ướt át nhẹ nhàng lướt qua yết hầu. Bùi Việt cố gắng kìm nén da thịt run rẩy, ép mình hít sâu một hơi rồi vội vàng thả Thư Quân xuống.

Chỉ tiếc rằng cô nương đối diện rõ ràng đã say rượu, vòng eo mềm mại như dải lụa, bàn tay của hắn vừa rút ra thì thân thể của nàng đã ngã bịch xuống mặt đất. Bất đắc dĩ, Bùi Việt đành phải tiếp tục đỡ nàng, chỉ có điều lần này hắn không chạm vào eo nàng mà kéo vai nàng đỡ đến bên cạnh cột trụ hành lang.

Thư Quân say khướt tựa vào cột trụ, ánh mắt chứa đầy tủi thân và mờ mịt.

Sao tiểu mỹ nhân này không cho nàng hôn chứ…

Bùi Việt cố ý đứng cách nàng mấy bước, âm thầm hít sâu một hơi, kìm nén cảm giác khô nóng bốc lên trong lòng, nhức đầu nhìn Thư Quân.

Hắn chỉ cứu một người thôi, kết quả lại gặp phải một chuyện phiền phức.

Làm sao bây giờ?


Xét theo ánh mắt thế tục mà nói, họ đã tiếp xúc thân mật với nhau, tiểu cô nương này lại mới bị từ hôn, nếu hắn giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì thì ai biết có làm hại một sinh mạng hay không, dù thế nào đi nữa, hắn cũng phải chịu trách nhiệm với nàng. Thôi vậy, dù sao thì Thái Thượng Hoàng với đám triều thần kia đang giục gay gắt, đêm nay hắn nạp nàng vào cung, cũng coi như một công đôi việc.

Bùi Việt sửa soạn lại cổ áo bị Thư Quân làm nhàu, nghiêm túc hỏi nàng: “Phụ thân cô nương là người phương nào? Nhà ở đâu?”

Thân thể thướt tha của Thư Quân tựa vào cột hành lang, gương mặt xinh đẹp tựa lên mu bàn tay, để lộ đường cong yểu điệu, cứ như mỹ nhân ngư bị đánh dạt vào bờ. Ánh đèn cung đình lục giác chiếu xuống từ đỉnh đầu, mỹ nhân càng xinh đẹp như pho tượng điêu khắc bằng ngọc, quả thực đúng như câu thơ “người đẹp điểm trang, sen kém hồng; gió qua Thủy điện, ngọc hương nồng”*.

*Trích trong bài thơ Tây cung thu oán.

Ngay cả một người không ham muốn nữ sắc như Bùi Việt cũng không thể không thừa nhận rằng, dung nhan của cô nương này có thể gọi là nghiêng nước nghiêng thành, nhan sắc nhường này đặt trong hoàng cung mỹ nhân như mây cũng không hề kém sắc.

Đôi mắt nhập nhèm của nàng liễm diễm sóng sánh, khẽ oán trách: “Vừa rồi ta hỏi chàng, sao chàng không trả lời?”

Bùi Việt nhíu mày, khẽ thở dài một tiếng, đành phải nhận mệnh trả lời: “Trẫm họ Bùi… Mẫu thân mất sớm, phụ thân vẫn còn, trong nhà có bảy huynh đệ, ta là con trai út của phụ thân…”

Thư Quân đang mơ màng nên không nghe được hắn tự xưng “trẫm”, trong lòng chỉ nhớ hắn có bảy người huynh đệ, gia đình bình thường có nhiều nhi tử thì sẽ đưa ra ngoài ở rể nhà người khác…


Thư Quân ưỡn thẳng lưng, hào hứng nói: “Bảy huynh đệ, chắc chắn gia đình sẽ có gánh nặng, chàng có từng nghĩ đến chuyện tiết kiệm tiền cưới vợ cho gia đình không…”

Gió đêm thổi qua y phục của nàng khiến thân thể yểu điệu của nàng lộ rõ trước mặt hắn. Bùi Việt nhìn sang chỗ khác, không biết nên trả lời như thế nào, song khóe mắt lại liếc thấy bóng dáng yếu ớt kia lại ngã về phía mình. Lần này Bùi Việt không trốn tránh, dù sao hắn đã quyết định sẽ nạp nàng làm phi, không cần phải tị hiềm, bèn đỡ lấy bàn tay trắng muốt của nàng.

Thư Quân muốn bày tỏ tiếng lòng với hắn, ghé lại gần mới thấy đôi môi của hắn bị trầy da, có vết máu dính trên môi. Đôi mắt Thư Quân tròn xoe, lấy một chiếc khăn tay từ ống tay áo, đoạn nhón chân lên muốn lau giúp hắn. Bùi Việt không biết nàng định làm gì, bèn rút khăn tay thêu trong tay nàng ra rồi lướt qua khóe miệng của mình, lúc này mới nhận ra chỗ đó đã bị nàng cắn trầy da.

Cô nương này… Ngày mai sao hắn thượng triều được đây…

Máu tươi dính trên chiếc khăn trắng như tuyết, Bùi Việt bóp chặt chiếc khăn trong tay, đang do dự có nên trả lại cho nàng hay không thì bỗng thấy Thư Quân ôm bụng dưới, cong người như con tôm, vẻ mặt trông rất đau đớn: “Công tử… Chàng chờ ta một chút, ta đi một lát rồi quay về…”

Đây là đau bụng muốn đi vệ sinh…

Thư Quân quay đầu đỡ cột trụ hành lang, men theo mái hiên hành lang, nghiêng ngả lảo đảo đi xuống dưới. Bùi Việt bất đắc dĩ lắc đầu, chờ một lát mà vẫn nghe thấy tiếng bôm bốp trong hành lang, cứ như có thứ gì đó bị đụng ngã, hắn không khỏi bật cười một tiếng, kiên nhẫn chờ nàng trở về.

Chờ nàng quay về hỏi rõ gia thế, sau đó đưa nàng hồi phủ, ngày mai hạ chỉ rồi đường hoàng đón nàng vào cung.


Chưởng ấn Ti Lễ Giám Lưu Khuê đã đứng chờ trong hành lang từ lâu, chờ Thư Quân rời đi, người này mới khom lưng bước ra, cười tủm tỉm chắp tay với Hoàng đế: “Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ…”

Bùi Việt liếc hắn ta, vẻ mặt không có gì thay đổi, buông mi nhìn chiếc khăn trắng muốt dính máu, vết máu đã loang lổ như hồng mai trong tuyết. Hắn chăm chú nhìn một lát rồi nắm chặt bàn tay: “Thuốc giải đâu?”

Lưu Khuê khựng lại, há hốc miệng nói: “Thuốc giải? Còn cần thuốc giải ư?” Chẳng phải đã có sẵn thuốc giải rồi à?

Ông ấy vội vàng kéo ống tay áo ra sau.

Bùi Việt lạnh lùng liếc nhìn ông ấy, vẻ mặt rất trịnh trọng: “Ngươi kêu trẫm uống thuốc lâm hạnh nàng ấy? Hơn nữa, cô nương này say rượu, vừa từ hôn với người khác, trẫm lâm hạnh nàng ấy vào lúc này chẳng khác nào được nước lấn tới, chờ đến khi nàng ấy tỉnh táo lại nhất định sẽ không vui. Tuy rằng trẫm là Thiên tử nhưng cũng không thể ép người khác.”

Lưu Khuê nản chí, không tình nguyện dâng thuốc giải được bọc bằng khăn lụa trong lòng bàn tay lên. Bùi Việt cầm lấy, ngửi mùi, xác nhận là thuốc giải thì mới dùng.

Trong thời gian ngắn, thuốc giải chưa kịp có hiệu quả, cơn khô nóng trên người Bùi Việt khó có thể vơi bớt, bèn tiến lên trước mấy bước đón gió lạnh. Hai chủ tớ đứng đó một lát, Lưu Khuê ngoảnh đầu nhìn về phía hành lang, chờ mãi mà không thấy Thư Quân quay về nhưng dù sao Thư Quân cũng đi cung phòng, một lão thái giám như ông ấy không tiện đi thăm dò, thế là đành quay sang nhìn Bùi Việt, thấy hắn không biết đang suy nghĩ chuyện gì, bèn hỏi: “Bệ hạ, ngài định cho cô nương kia phân vị gì?”

Bùi Việt đang suy nghĩ về sổ sách Hộ bộ, nghe Lưu Khuê hỏi thì mới chợt hoàn hồn, nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của Thư Quân, hắn nói: “Nhìn cách ăn mặc của nàng ấy thì hẳn là không phải xuất thân từ gia tộc huân quý.”

Ba tháng qua, Thái Thượng Hoàng và các Thái phi tìm đủ mọi cớ để hắn gặp gỡ các quý nữ trong Kinh thành, song hắn chưa bao giờ gặp Thư Quân, có thể thấy được Thư Quân xuất thân không cao, cách ăn mặc cũng không xa xỉ, không phải đến từ gia tộc giàu có phô trương.

“Nhưng, dù sao nàng ấy cũng là phi tử đầu tiên của trẫm, trẫm không muốn khiến nàng ấy thiệt thòi.”


“Còn phân vị… Để trẫm hỏi nàng ấy rồi sẽ suy xét sau.” Phải biết phụ thân của Thư Quân có chức quan gì.

“Vâng vâng vâng, bệ hạ suy nghĩ chu đáo…”

Hai người lại chờ thêm một khắc, Thư Quân vẫn chưa về. Lưu Khuê không khỏi lo lắng, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Lão thái giám lau mồ hôi trên trán, thỉnh chỉ Hoàng đế xin được xuống dưới xem xét. Nghĩ đến Thư Quân uống rượu, Bùi Việt cũng lo nàng xảy ra sự cố, bèn đồng ý cho Lưu Khuê đi kiểm tra.

Nhưng lúc này, Lưu Khuê đã đuổi đám nội thị ra ngoài hết, trong thời gian ngắn không có đủ nhân thủ, ông ấy đỡ cầu thang xuống tầng sáu, tìm đến cung phòng nhưng lại không dám tiến vào, cứ thế đứng chờ bên ngoài thật lâu, mãi đến khi xác nhận bên trong không có bất cứ động tĩnh gì, Lưu Khuê không khỏi đổ mồ hôi như mưa, sợ sẽ mất dấu người kia, bèn vội vàng phát tín hiệu để triệu tập thị vệ đến đây, tìm kiếm khắp lầu Trích Tinh một lần, đâu còn thấy bóng dáng Thư Quân.

Đêm dài thanh vắng, Bùi Việt đứng trên đỉnh lầu Trích Tinh, nhìn chiếc khăn tay dính máu trong tay, không khỏi tức giận đến nỗi bật cười một tiếng.

Thế này là thế nào?

Đêm khuya, Lưu Khuê nơm nớp lo sợ đi theo Bùi Việt chạy vào điện Phụng Thiên, nhìn nam nhân cao lớn bước đi như gió đằng trước, ông ấy thấp thỏm hỏi: “Bệ… Bệ hạ, ngài xem, có cần nô tài sai người của Đông xưởng và Cẩm Y vệ đi tìm không? Dù sao thì số người có thể vào vườn hữu hạn, không cần nhiều thời gian sẽ tìm được…”

Vất vả lắm cây sắt mới nở hoa một lần, tuyệt đối không thể bị dập tắt.

Bùi Việt thật sự hơi tức giận nhưng không đến nỗi bị người ta hôn một cái thì khăng khăng phải cưới đối phương. Hắn dừng chân đứng dưới mái hiên hành lang đèn đuốc sáng trưng, quay đầu nhìn Lưu Khuê.

Xuân hàn se lạnh, Lưu Khuê lại đổ cả mồ hôi lạnh đầy người. Ông ấy lau mồ hôi, khom lưng đứng trước mặt Bùi Việt, không dám thở mạnh một hơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận