Hoa Kiều

Thư Lan Phong chậm rãi bước tới bên cạnh nàng, cúi người hỏi: “Thiện ma ma xoa bóp không thoải mái bằng hắn sao?”

“Ừm…” Thư Quân không nghĩ ngợi gật đầu, sau đó lại lập tức phản ứng lại: “Không phải đâu, phụ thân…”

Thư Lan Phong nhìn dáng vẻ sắp khóc đến nơi của nữ như, một tia may mắn cuối cùng trong lòng cũng không còn nữa.

Đúng vậy.

Nam nhân đêm hôm khuya khoắt lẻn vào khuê phòng của nữ nhi, giúp nữ nhi chữa thương không ai khác chính là đương kim Thánh thượng.

Thư Lan Phong ngồi đối diện Thư Quân, hai tay day day trán, cảm thấy tâm trạng hỗn tạp hơn bao giờ hết.

Đường đường là một bậc Đế vương lại đến xoa bóp chân cho một tiểu cô nương, thật đúng là mất hết thể diện. Thư Lan Phong không biết nên khấu tạ thiên ân hay là nên tức giận nữa.

Thư Quân nhìn thấy phụ thân sắc mặt u ám của phụ thân, lồng ngực kịch liệt phập phồng. Gần đây, nàng vẫn do dự muốn tìm cơ hội để kể hết sự tình cho phụ thân biết nhưng mỗi khi định mở miệng nàng lại chần chừ, hoặc là không có sức mạnh nói cho phụ thân để nàng vào cung cùng làm thiếp, hoặc là vì không đủ tự tin để nói với phụ thân rằng mình sẽ vào cung làm thiếp, hoặc là muốn tham lam hưởng thụ thêm một chút sự ấm áp trong nhà. Bây giờ phụ thân nàng lại hỏi nàng câu đó, rõ ràng là ông ấy đã nghi ngờ nàng lén lút gặp gỡ với nam nhân bên ngoài.

Thư Quân hít vào mấy hơi khí lạnh, nàng lau nước mắt, nói với Thiện ma ma: “Ma ma, ngươi hãy tránh mặt một lúc đi, ta có chuyện muốn nói với phụ thân.”

Nàng còn chưa nói xong, Thư Lan Phong đã đưa tay ngăn cản nàng: “Không, con không cần nói gì cả, ta cũng không muốn biết gì cả.”

Thư Lan Phong đứng dậy đi về phía đông phòng Tô thị, khi đi ngang qua Thư Quân, giọng nói chậm lại: “Con à, đây không phải lỗi của con, tất cả mọi chuyện cứ giao cho phụ thân là được.”

Đêm càng khuya, trong lòng Thư Quân càng trở nên bất an, bên ngoài gió bắc gào thét từng cơn, ma sát vào khung cửa sổ rít lên từng tiếng, nàng sợ Bùi Việt sẽ mặc kệ gió tuyết chạy tới tìm nàng. Mặc dù là một nữ tử hậu trạch không rành thế sự như nàng cũng hiểu được cuối năm là thời điểm bận rộn nhất trong triều. Ban ngày hắn đã phải bận rộn xử lý triều cương, ban đêm lại phải hứng chịu gió lạnh, Thư Quân vừa nghĩ đến đây, trong lồng ngực bỗng nhói lên đau đớn.

Tô thị vốn nhạy bén, đột nhiên phát hiện hôm nay giữa trượng phu và nữ nhi của mình có gì đó không đúng lắm, thế là bà ấy ôm Thu Quân vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng trấn an nàng: “Quân Nhi, con và phụ thân có chuyện gì giấu ta phải không?”

“Đâu có?” Thư Quân hai mắt đỏ hoe ngước mặt lên nhìn bà ấy: “Phụ thân chọn cho nữ nhi một người con rể, nhưng nữ nhi không thích.” Đây là lý do thoái thác mà hai cha con nàng đã thương lượng xong.


Tô thị nở nụ cười, lại bắt đầu hỏi nam tử kia là người ở đâu, giọng nói của bà ấy vô cùng dịu dàng mềm mại, cứ như thế đang hát một bài hát ru vậy, ý thức của Thư Quân dần dần trở nên hỗn độn, mơ mơ màng màng nói: “Hắn sinh ra ở nơi vô cùng tốt… Tính tình trầm ổn…”

Tô thị càng nghe càng cảm thấy buồn cười, xoa xoa mái tóc của nữ nhi: “Con đang mê sảng đó à, trên đời này có nam nhân nào tốt như thế sao?”

“Có mà.”

“Nếu đã tốt như vậy thì tại sao con lại không đồng ý?”

Thư Quân ngủ thiếp đi.

Bùi Việt quả thực là đã tới Thư gia, hắn đứng giữa gió tuyết mịt mù suốt nửa đêm. Bản thân hắn cũng biết rõ rằng Thư Lan Phong nhất định sẽ không cho hắn gặp được Thư Quân nhưng hắn vẫn tới, hắn chỉ là muốn nói cho Thư Quân biết rằng:

Hắn không nuốt lời.

Cũng sẽ không bao giờ nuốt lời.

*

Sáng sớm ngày hai mươi hai tháng chạp, gió lớn tuyết trắng đan xen, cửa lớn của điện Phụng Thiên kêu lên theo từng đợt gió quật.

Phe cánh của Cố Vân Sinh tìm được một số chứng cứ Tề Tranh cùng với Đô Sát viện Ngự Sử tham nhũng, vạch tội Tề Tranh trên trong tấu chương trên triều, trong đó còn liên quan đến Tả tướng Lý Triệt đời trước, triều đình hỗn loạn, toàn bộ kinh thành thần hồn nát thần tính.

Khi thiên hạ mới mới được thành lập, quy định các bộ vẫn chưa được hoàn thiện, còn nhiều chỗ cho con người dễ dàng thao túng, lách luật, thế nhưng hiện tại thiên hạ đã ổn định. Giờ đây đã có Lại bộ sát hạch, Hộ bộ phê duyệt đều nên có những luật lệ để có thể ổn định lâu dài, gốc rễ bị hư thì phải rút cái gân bị thối rữa kia ra, phần mục nát bên trong phải được loại bỏ hoàn toàn, đợi đến khi xuân đến hoa tươi nở rộ thì đất nước mới có thể hưng thịnh phồn vinh.

Bùi Việt tâm như gương sáng, ngư ông đắc lợi, đợi đến khi cục diện không còn quá hỗn loạn hắn mới bắt đầu chỉnh đốn triều cương.

Sau giờ ngọ hắn trở lại ngự thư phòng, Lưu Khuê đưa cho hắn một tấm thiếp mời: “Bệ hạ, Ti Nghiệp Thư đại nhân cầu kiến Thái Thượng Hoàng.”


Bùi Việt dừng lại, ánh mắt lướt qua, khẽ chậc một tiếng: “Hắn gặp Thái Thượng Hoàng không phải là chuyện tốt.”

Thần tử trong triều nếu muốn đến bái kiến Thái Thượng Hoàng, trước tiên phải dâng thiệp tới Ti Lễ Giám, sau đó do Ti Lễ Giám trình lên Thái Thượng Hoàng, nhưng trên thực tế, Bùi Việt nghiêm khắc quản chế việc bái kiến Thái Thượng Hoàng của thần tử, cho nên mỗi khi có thiệp Lưu Khuê sẽ đưa đến đây trước.

Bùi Việt đương nhiên có nhiều cách để ngăn cản, nhưng hắn lại càng muốn biết Thư Lan Phong định làm gì.

“Để cho hắn đi gặp đi.”

Thư Lan Phong được Tư Lễ Giám trả lời, nửa canh giờ sau chạy tới cung Vạn Thọ của Thái Thượng Hoàng.

Thái Thượng Hoàng từ lâu đã ngóng trông Thư Lan Phong đưa nữ nhi vào hoàng cung, lúc này chính chủ tới, ông rất vui vẻ đón tiếp, cung nhân nghênh đón Thư Lan Phong vào noãn các, không đợi Thư Lan Phong hành lễ đã cao hứng nói: “Không cần đa lễ, ngồi đi.”

Thư Lan Phong không nhanh không chậm nhấc đầu gối lên, quỳ xuống trước mặt Thái thượng hoàng: “Thần khấu tạ ân cứu mạng của Thái Thượng Hoàng, hôm nay trong nhà mọi việc đều đã tốt, trong lòng nhớ nhung ân tình của ngài, đặc biệt dặn dò thần đến đây dập đầu thỉnh an ngài.”

Vẻ mặt Thái Thượng Hoàng có chút khó hiểu.

Chữa bệnh cho Tô thị chính là chiêu bài của ông, sự tình đã qua hồi lâu, Thư Lan Phong lúc trước cũng đã tạ ơn, hôm nay lại cố ý tới đây thêm một lần nữa, đúng là có chút kỳ quặc.

Lão nhân gia thử thăm dò: “Trẫm quan tâm ái khanh, tự nhiên cũng là có duyên cớ.”

Ông cố ý ngập ngừng để xem Thư Lan Phong có tiếp lời hay không.

Thư Lan Phong ngước mắt nhìn Thái Thượng Hoàng một cái, nụ cười trên mặt vẫn không chút thay đổi: “Thần hiểu, mối hôn sự trước đó của Quân Nhi không thành là vì Thư gia nhà chúng thần không có phúc khí, trước mắt hiện đang có một mối tốt, cũng được xem như là giải quyết được tâm sự của thần, hôm nay thần tới đây cũng là vì muốn nói cho ngài biết, kính xin ngài không nên nhớ nhung nữa.”

Tim của Thái Thượng Hoàng bỗng đập mạnh.

Chuyện này rất không ổn.


“Mối tốt gì?”

Thư Lan Phong đứng thẳng lên và nói: “Thần nhờ thiên ân mà được phong làm Ti nghiệp Quốc Tử Giám, có cơ hội gặp được rất nhiều các sĩ tử từ Nam ra Bắc. Trước đó không lâu thần vừa vặn gặp được một học sinh người Giang Nam, cũng chính là đồng hương của thê tử của thần, đứa nhỏ kia tính tình trầm ổn rất có trách nhiệm, trong nhà bần hàn, thần và thê tử muốn chiêu tế.”

Cuối cùng Thái Thượng hoàng cung đã không thể tiếp tục duy trì được bình tĩnh, khóe mắt căng thẳng: “Một cô nương tốt như thế, tại sao muốn chiêu tế.” Sắc mặt của ông chợt trở nên xám xịt vì tức giận.

Thư Lan Phong cười khổ nói: “Trong nhà thần chỉ có một cô con gái này, cả nhà nâng niu yêu thương như châu báu, tính tình con bé dịu dàng đơn thuần, không hề có chút tâm cơ phức tạp nào. Nếu gả ra ngoài không chừng bị người khi dễ, cho nên thần dứt khoát để ở nhà, hơn nữa, lúc trước cũng không phải không có người tới cửa cầu hôn, nhưng nữ nhi đã thề trước Phật tổ, nói cái gì phải làm chính thê mới được. Hơn nữa, trượng phu đến năm bốn mươi tuổi nhưng vẫn không có con mới có thể nạp thiếp, nếu vi phạm lời thề, con bé sẽ không được chết một cách tử tế, thần vất vả tìm kiếm cũng chẳng có nhà nào đáp ứng được yêu cầu như vậy nên đành phải chiêu tế.”

Hai tay Thái Thượng Hoàng từ đầu gối trượt xuống, sắc mặt âm trầm như nước.

Đây đâu phải là tìm một mối hôn sự tốt, rõ ràng là đang kiếm cớ khéo léo cự tuyệt hoàng gia.

Thư Lan Phong biết rõ hoàng gia và các triều thần chắc chắn sẽ không chọn Thư Quân làm hậu, cho nên mới nói ra những lời này để chặn miệng Hoàng đế.

Đối đãi của chính thê còn không thể có chứ đừng nói đến việc bốn mươi tuổi không có con mới được nạp thiếp.

Quả thực là hoang đường.

Nhưng Thư Lan Phong một chữ cũng không đề cập tới Hoàng đế, khiến Thái Thượng Hoàng rất khó nói.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, những lo lắng của Thư Lan Phong cũng không phải là không đúng, tính tình của Thư Quân quả thực là không thích hợp với hoàng cung, trừ phi Hoàng đế phải bảo vệ nàng hết mực. Nếu không cây cao đón gió, người nổi bật dễ bị người khác làm hại, ngày nào đó nàng phải chết trong lúc phi tần tranh sủng cũng không phải là chuyện không thể, Thái Thượng Hoàng nhớ lại dáng vẻ yếu đuối, mỏng manh của Thư Quân, cuối cùng cũng quyết định không làm rõ.

Chuyện của Bùi Việt thì cứ để cho hắn tự mình quyết định đi.

“Yêu cầu này của Thư tiên sinh làm khó người khác quá, khắp kinh thành cũng khó có thể tìm ra được nam tử như vậy.” Thái Thượng Hoàng thản nhiên nói.

Thư Lan Phong cười nói: “Cũng đúng, cho nên chỉ có thể chiêu tế.”

Ông ấy đã cân nhắc suy nghĩ rất kỹ càng cẩn thận, đợi đến khi tình hình bình ổn, ông ấy sẽ từ chức Ti nghiệp, sau đó mang theo thê tử và nữ nhi trở về Giang Nam. Đợi đến khi Hoàng đế cưới thê sinh con xong thì sẽ lập gia đình cho Thư Quân, đến lúc đó bụi về bụi, đất về đất, ai cũng không nhớ rõ ai nữa.

Thái Thượng Hoàng thấy Thư Lan Phong khăng khăng như vậy, cũng không muốn giữ lại lâu, cuối cùng khoát tay: “Thư tiên sinh đi làm việc đi.”


Thư Lan Phong liên tục dập đầu tạ ơn, sau đó chậm rãi lui ra ngoài.

Thái Thượng Hoàng ngồi trên ghế, một hồi lâu vẫn không lên tiếng. Cung Vạn Thọ tiếp giáp với hồ Thái Dịch, gió hồ rít từng cơn lạnh thấu xương, đập liên tục vào cửa sổ, khiến cho bầu không khí bên trong điện càng thêm yên tĩnh.

Sau khi Thư Lan Phong đã rời đi, lúc này Bùi Việt mới đi ra từ phía sau tấm bình phong.

Hắn cầm một chuỗi tràng hạt, đứng thẳng người nhìn về phía tuyết trắng phủ đầy trên mặt hồ, vẻ mặt không rõ đang vui hay đang buồn.

Thái Thượng Hoàng nhất thời không thể nắm bắt được chủ ý của nhi tử, trào phúng cười nói: “Thấy chưa? Con cầm đầu chuôi lấy lòng người ta, người ta cũng chẳng thích con, thế nào, bây giờ hạ chỉ hay là từ bỏ?”

“Nếu thánh chỉ được ban xuống, huynh trưởng và tam huynh của con chắc sẽ mất hết mặt mũi, chi bằng bây giờ dứt khoát từ bỏ đi, có nhan sắc, ngây thơ cũng có, lo gì không tìm được người trong lòng chứ?”

Nếu Bùi Ngạn Sinh biết Bùi Việt nạp Thư Quân làm phi, không biết phải khổ sở đến mức nào nữa.

Bùi Việt liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của Thái Thượng Hoàng. Hắn cười lạnh, cho tới hôm nay, Thái Thượng Hoàng còn cho rằng Thư Quân đối với hắn mà nói có cũng được mà không có cũng không sao, có thể bị thay thế bất cứ lúc nào, chứng tỏ lão nhân gia người chưa bao giờ thực sự quan tâm đến hắn.

Nhớ lại những lời nói kia của Thư Lan Phong, thế mà Bùi Việt lại thở phào nhẹ nhõm. Hắn không sợ Thư Lan Phong đưa ra điều kiện, hắn sợ Thư Lan Phong đến chết cũng không phụng chỉ, Bùi Việt không nói lời nào, rời khỏi cung Vạn Thọ.

Giờ thân sáu khắc, Bùi Việt trở lại điện Phụng Thiên, bỗng nhiên thoáng nhìn trên Ngự Thư phòng bày một vật không tầm thường: “Đây là cái gì?” Hắn một mặt cởi bỏ áo khoác màu đen, chỉ về phía vật được lụa đen bao bọc.

Lưu Khuê cười híp mắt nhận lấy áo khoác của hắn: “Đây là lúc ám vệ ngồi canh giữ ở Thư gia, tận mắt nhìn thấy Thư cô nương đặt trên bệ cửa sổ.”

Bùi Việt vừa nghe có liên quan đến Thư Quân, trong lòng không hiểu sao khẽ xao động động. Ngón tay thon dài chậm rãi vươn qua, mang theo cả cẩn thận và thấp thỏm, chậm rãi xốc lên, đập vào mắt chính là một khối nham thạch bình thường không có gì lạ.

Khối nham thạch này đã phong hóa lộ ra hoa văn loang lổ, duy chỉ có chính giữa không biết đã bị cái gì mài qua, sáng như gương sáng.

Trái tim Bùi Việt giống như bị một kích nặng nề, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên chiếc bàn đá, chậm rãi lộ ra nụ cười sâu xa.

Trái tim như một tảng đá, vững vàng không thể lay chuyển.

Nàng dũng cảm như vậy, làm sao hắn có thể để nàng thất vọng đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận