Hoa Là Mồi Nhử


"Cảm ơn bác sĩ.

Cảm ơn!"
Cuộc gọi kết thúc khi Lee-yeon nói xong.
Bác sĩ nhìn xuống điện thoại với vẻ mặt bối rối.

Anh ta cất điện thoại lại vào túi, không thể hiểu được sự thay đổi đột ngột trong giọng nói của cô.
Một bệnh nhân sống thực vật suốt 2 năm đã tỉnh dậy nhờ một phép màu.

Nhờ được chăm sóc tốt nên xương khớp của anh ấy vẫn linh hoạt và quá trình phục hồi diễn ra suôn sẻ.

Lý do cơ bản là anh ấy được sinh ra với cơ thể khỏe mạnh và dây thần kinh vận động nhạy cảm.

Hồi phục trong thời gian ngắn, anh ấy đã có thể cử động cơ thể một cách dễ dàng.
Nhưng kỳ lạ thay, sự hồi phục kỳ diệu của anh ấy chỉ kéo dài được một tuần.

Kể từ đó, anh ấy đã ngủ liên tục 12 ngày, giống như một người nghiện ở trong trạng thái thực vật vậy.
Bệnh nhân đã từng gặp vấn đề về trí nhớ.

Ngay từ đầu bác sĩ đã không mong đợi rằng anh ấy sẽ bình phục hoàn toàn sau trạng thái thực vật.

Vì đầu của bệnh nhân bị thương nặng nên hậu quả chắc chắn phải xảy ra dưới một hình thức nào đó.
Nhưng vì lý do nào đó, vị bác sĩ cảm thấy khó chịu.

Anh ta hỏi bệnh nhân.
“Anh có thể cho tôi biết tên của anh được không?”
"Anh có nghe thấy tôi nói không?" Bác sĩ hỏi.

“Cứ nói bất cứ điều gì mà anh nghĩ đến.”
“Làm…”
Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi bác sĩ.
"Tốt.


Cứ tiếp tục như vậy.”
Sau đó, vị bác sĩ không thể quên được những gì bệnh nhân của mình đã nói.
“Làm ơn đừng tỉnh lại.”
Kwon Chae-Woo đã lặp lại những lời đó vô số lần, ngay cả trong ý thức mơ hồ.

Bác sĩ bước dọc hành lang vắng vẻ.

Anh ta xoa cằm và nhíu mày.
“Giám đốc Kwon chắc hẳn rất buồn về em trai mình.”
Mặc dù sẽ tốt hơn nhiều nếu Kwon Chae-woo được điều trị tại một bệnh viện lớn hơn.

Lệnh của giám đốc Kwon gửi anh ấy trở lại ngôi nhà cũ tồi tàn đó có phần kỳ lạ.
Nhưng đó không phải là việc để anh ta thắc mắc.

Mặc dù phải làm công việc một người chăm sóc ở nơi xa xôi này, nhưng mức lương anh ta được trả quá cao nên không được thắc mắc hay tranh cãi về những chi tiết như vậy.
“À…” bác sĩ đột nhiên dừng lại và búng một ngón tay.

“Mình đã quên nói với cô ấy…”
Di chứng mà Kwon Chae-woo phải gánh chịu không chỉ là ngủ nhiều.

Nó được gọi là Hội chứng Người đẹp ngủ trong rừng.

Hay nói theo thuật ngữ chuyên môn là Hội chứng Klein-Levin.

Nó thường đi kèm với các triệu chứng bất thường về hành vi, thèm ăn quá mức không kiểm soát được, hung hăng và ham muốn tình dục quá mức.
“Nhưng mà…hôm nay anh ấy sẽ ổn thôi.”
Chỉ có một ngày thôi mà.

Không có gì sẽ xảy ra đâu.

Anh ta ngáp.
* * *
Lee-yeon ngân nga khi bước lên cầu thang.

Cô đã thoát khỏi cái chết trong gang tấc.

Cả ngày nay cô có cảm giác được cứu thoát một cách kỳ diệu sau khi rơi vào bẫy của kẻ độc ác.

Khi đến cửa và nhập mật khẩu để mở, cô có cảm giác như đã trải qua tình huống này rồi.
"Cái gì!"
Chuông reo.

Lúc đó đã là nửa đêm và một cảnh tượng lạnh lẽo khiến cô cứng đờ tại chỗ.

Cửa sau mở toang, biến dạng như bị ô tô đâm.
“Anh ta đã đi đâu…?”
Hơn ba mươi phút, Lee-yeon lang thang trên con đường đất tối tăm, bên cạnh là vài cột điện cũ kỹ.
Mình có nên liên lạc với anh ta không?
Anh trai của Kwon Chae Woo.

Vị 'A' đã biến Lee-yeon thành bên 'B'.

Cô lo lắng chà xát màn hình điện thoại nhiều lần cho đến khi nó trở nên sáng bóng.

Cô không muốn đưa ra bất kỳ lý do nào để Giám đốc Kwon có thể kiểm soát cô.

Cô buộc mái tóc dài gợn sóng của mình rồi tăng tốc.
“Kwon Chae Woo!”
Những con chó ngủ dọc đường sủa theo tiếng hét của cô.


Lee-yeon bận rộn nhìn xung quanh và tìm kiếm khu phố chật hẹp.

Cô chợt nhìn thấy một dấu vết kỳ lạ.

Nó trông giống như dấu vết do một con rắn khổng lồ bò đi để lại.
“Anh ta thực sự rất đáng sợ…”
Cô cười khô khốc trước cảnh tượng đó.

Cô quay người đi theo dấu vết.

Khi cô tiến lại gần, cô nghe thấy tiếng bước chân.

Tim cô đập thình thịch trước tình huống đáng lo ngại này.
“Kwon Chae Woo! Đặt nó xuống!" cô hét lên vì sốc.
Tuy nhiên, Kwon Chae-woo đã nhai miếng thịt sống.

Đôi mắt anh ta trống rỗng và cơ hàm cử động lên xuống khi anh ta nhai.

Khi anh ta kêu lên một tiếng và nhổ miếng thịt sống ra khỏi miệng, Lee-yeon gần như đã nôn ra.

Cô kiềm chế cơn buồn nôn của mình.
Con gà trống đã chết, cổ bị gãy.

Tay cô run rẩy.

Cô vô cùng khiếp sợ người đàn ông này, người đang thờ ơ đứng đó với vết máu trên môi.
Đây chỉ là một trong những ảnh hưởng của việc mắc phải Hội chứng Klein-Levin và qua cái nhìn thiếu tập trung của anh ta, anh ta chắc chắn không nhận thức được mình đang làm gì.
“Hiện tại chắc anh di chuyển rất khó khăn.

Tại sao anh lại đi ra ngoài?”
Lee-yeon giả vờ như thể cô lo lắng cho sức khỏe của anh ta.

Lee-yeon đã cố gắng hết sức để đánh giá tâm trạng của anh ta để cô có thể tự sửa chữa việc nói mình là vợ anh ta.
“Chúng ta hãy quay trở về.

Anh không nên ở đây.”
Kwon Chae-woo ném con gà và nhìn Lee-yeon.

Ánh mắt anh ta nhìn cô khiến cô khó chịu.

Anh ta đứng trong bóng tối, nơi ánh trăng không chiếu tới.


Anh ta trông cao hơn trước, cao hơn cô hai cái đầu.

Có vẻ như anh ta đang bước đi, nhưng giống như đang lết trên mặt đất về phía cô hơn.

Tay áo, quần và ngực anh ta đều phủ đầy bụi.
Khi gió thổi qua, quần áo của anh tung bay, lộ ra thân hình săn chắc của anh.

Hơi choáng váng, Lee-yeon nhớ lại cây máu rồng sống ở đảo Socotra, Yemen.

Đó là một cái cây kỳ lạ với nhựa cây màu đỏ như máu chảy trong huyết quản vậy.
Hai năm trước là lần đầu tiên cô chạm trán gặp Kwon Chae-woo.

Và một tháng trước, anh ta đã tỉnh dậy sau cơn hôn mê.

Người anh ta lúc nào cũng nhuốm máu, và ngay cả vào thời điểm này, anh ta cũng vẫn có máu dính trên người.
“Kwon Chae Woo…”
"Tên…"
"Cái gì?"
"Em tên gì?"
Ánh mắt lạnh lùng của anh ta dán chặt vào cô.

Thật khó để đọc được suy nghĩ của anh ta.

Nghĩ đi Lee-yeon, cô tự nhủ.

Nghĩ đi.

Nhưng cô không thể cất lời.

Cô không biết phải nói gì.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận