Hoa Lạc Lệnh

“Tô đại nhân, người xem trong vụ án này, khẩu cung Chúc Nhị có thể tin được không?” Vương bộ đầu gõ gõ cái bàn, đầy mặt ưu sầu, “Nhưng mà hắn ta lại thừa nhận mình chỉ trộm hoa, vậy thì Mộ Dung Thanh đã đi đâu?”
“Từ từ rồi đến, cứ tìm hoa Hạc Lệnh trở về trước đã.” Tô Từ ngửa đầu uống ly trà xanh, ngồi ở đại sảnh khách điếm, chợt nghe tiếng ồn ào ngoài cửa.
“Các ngươi đây là khách điếm mà! Tại sao không cho người ta vào? ! . . . . . . Có vụ án gì à? Là giết người hay là đốt nhà? Mở cửa không đón khách là đạo lý gì chứ?”
Chẳng biết tại sao, tiếng nói kia vừa mới truyền vào trong tai Tô Từ, nàng thiếu chút nữa liền bị nước trà làm sặc, đứng lên làm như không có chuyện gì xảy ra, định đi vòng ra hậu viện.
Ngoài cửa người nọ mắt lại tinh, hô liền một hơi: “Tô đại nhân! Tô đại nhân!”
Nha dịch thấy hắn ta quen biết Tô Từ, đang lúc nghi hoặc thả tay ra, liền thấy nam tử trẻ tuổi kia chạy tới trước mặt Tô Từ, khẩn thiết nói: “Tô đại nhân, tại hạ Bùi Chiêu đây mà!”
Tô Từ nắm tay lại thành quyền, lại mở ra, trên mặt miễn cưỡng mỉm cười, hành lễ: “Đã lâu không gặp.”
“Vừa rồi không phải mới gặp ở Trì châu hay sao.” Mắt phượng Bùi Chiêu khẽ cong, trên khuôn mặt tuấn mỹ giơ lên nụ cười hiền lành vô hại, ngược lại dương dương đắc ý nói với nha dịch: “Ta chính là lão bằng hữu của Tô đại nhân, sao nào? Có thể đi vào được chưa?”
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên!” Vương bộ đầu cúi đầu khom lưng, cười nói, “Vị công tử này, mời vào.”
Bùi Chiêu đi theo sau lưng Tô Từ, rất có mấy phần ý cáo mượn oai hùm, Tô Từ thầm cắn răng, cho đến chỗ không người ở hậu viện, mới nhỏ giọng hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Nghe nói ngươi vội vàng chạy tới thành Yến Tử, chính là vì thay Thái hậu tìm chậu hoa, ta tò mò mới tới đây xem thử một chút.” Bùi Chiêu mặt mày chây lười, cười trêu nói, “Hoàng thân quốc thích cũng không biết ngươi…ngươi cần gì phải liều mạng như vậy?”
Giờ phút này trời chiều buông xuống, trong viện bóng của cây cao lớn ngã xuống kia, trùng hợp che kín nửa gương mặt Bùi Chiêu, khoảnh khắc sáng tối đó, cũng nổi bật mày kiếm mắt sáng của người này lên. Đáng tiếc cho sự tuấn tú lịch sự, mà làm người vừa lười lại biếng như vậy. Tô Từ lắc đầu một cái, bình tĩnh nói: “Hoa không quan trọng, quan trọng chính là mạng người.”
“Gì? Ta nghe bọn nha dịch nói, không phải đã tìm được nghi phạm rồi sao?”
“Nghi phạm một mực chắc chắn mình không có bắt người.”
“Hoa đâu?”
“Vương Bộ khoái đã sai người đi tìm. Có lẽ rất nhanh sẽ có thể tìm về thôi.” Tô Từ không yên lòng, “Không biết vì sao nha, ta cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy.”
Từ cửa khách điếm mơ hồ truyền đến tiếng la, giống như Kì thúc đang lớn tiếng trách mắng người làm chuyên chở hàng hoá vô dụng, Tô Từ hơi hơi nghĩ, quản gia này mới nhìn lần đầu cũng cảm thấy trung thực, kể từ khi Chúc Nhị bị quan phủ bắt rồi, lại kiêu căng lên không ít đấy.
Nha dịch thở hồng hộc chạy tới, vội la lên: “Tô đại nhân, dựa theo lời Chúc Nhị đi lên núi Thúy Vi lục soát miếu nhỏ, nhưng không thấy hoa Hạc Lệnh.”
“Hả?” Tô Từ chợt nhíu mày, quả nhiên, chuyện này còn có ẩn tình khác.
Bùi Chiêu mấp máy môi mỏng, ý vị sâu xa cười một tiếng: “Kẻ trộm hoa lại để hoa bị trộm, đây chính là hoàng tước chờ phía sau sao?”
Ban đêm, một bóng đen nhẹ nhàng lọt vào phòng của Bùi Chiêu, Phi Diên im lặng hành lễ, lại thấy chủ nhân tựa vào cạnh cửa sổ, nhìn mỗi một hướng.
Căn phòng đó, đèn vẫn sáng.
“Tô cô nương lại vì vụ án mà thức đêm sao?” Phi Diên thở dài nói, “Vương Gia, không phải mỗi một chậu hoa thôi sao? Ngài đi khuyên Thái hậu nói năm nay không cần cống nạp vào nữa thì chẳng phải đã xong rồi à.”
Bùi Chiêu khẽ cong khóe môi, cười bất đắc dĩ: “Không phải là nàng quan tâm hoa, rõ ràng là muốn tìm ra người nào đã ép buộc Mộ Dung Thanh ấy.”
Lời còn chưa dứt, lại thấy cửa gian phòng kia cọt kẹt một tiếng, bóng dáng mảnh khảnh Tô Từ bước ra.
Bùi Chiêu theo bản năng đi nhanh ra ngoài, vài bước đuổi theo, sóng vai với nàng.
Tô Từ cũng không bất ngờ, mí mắt cũng chẳng chớp: “Sư huynh, một lát ngươi đừng lên tiếng là được.”
Vẻ mặt nàng nghiêm nghị, gõ cửa.
Hiển nhiên là chủ nhân trong phòng cũng chưa ngủ, nói thật nhỏ: “Mời vào.”
Tô Từ đẩy cửa vào.
Mộ Dung Đồng ngồi ở bên án, tay lật sổ sách, lộ vẻ tâm sự nặng nề. Nàng vốn là một cô nương thanh tú yếu ớt, bởi vì gia biến lần này, càng lộ vẻ gầy yếu, dưới hốc mắt hai mảnh thâm đen, ước chừng nhiều ngày chưa từng được yên giấc rồi.
“Mộ Dung tiểu thư, đêm khuya tới chơi, thực là Tô mỗ trằn trọc khó ngủ, có chút nghi vấn mong có thể được giải đáp.” Tô Từ đi thẳng vào vấn đề, “Ta nghe nói Mộ Dung tiểu thư từ sau khi lệnh tôn sau qua đời liền chấp chưởng gia môn, gia nghiệp nhà Mộ Dung lớn như vậy, thiên đầu vạn tự, hẳn là vất vả.”
“Tô đại nhân muốn hỏi cái gì ta rất rõ ràng.” Mộ Dung Đồng cười khổ, “Gia phụ dựa vào hoa Sơn Trà mà tay trắng làm nên sự nghiệp, nhà Mộ Dung đến nay, thanh danh giàu nhất thành Yến Tử, kì thực lang sói vây quanh, từng bước hoảng sợ. Lại không nói đến các thương gia quanh mình cùng chia một chén canh, chính là trong nhà, các loại thế lực rắc rối khó gỡ cũng không ít.”
“Thí dụ như Chúc Nhị thúc, hai tháng trước, hắn lặng lẽ cho người đi Điền Tây mua sắm khá nhiều mầm hoa Sơn Trà quý hiếm, muốn tương lai có thể tự lập môn hộ, những thứ này ta đều rất rõ ràng. Nhưng Thanh đệ tính tình cô độc, vẫn không thể tiếp nhận buôn bán trong nhà, ta nỗ lực gánh lấy, dù sao cũng còn phải dựa vào những lão nhân này cũng liền nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Không ngờ lần này hắn lại ác tâm như vậy.”
Tô Từ vô cùng nghiêm túc lắng nghe, cuối cùng làm như lơ đãng hỏi: “Kì thúc cũng là quản sự lâu năm tại nhà cô nương chứ?”
Mộ Dung Đồng gật đầu, còn chưa mở miệng, bỗng nhiên có người gõ cửa, là nha hoàn của nàng thật cẩn thận bưng một chén thuốc đi vào, nói thật nhỏ: “Tiểu thư, nên uống thuốc rồi.”
Nha hoàn đi ngang qua Tô Từ, Tô Từ nhân tiện liếc nhìn nước thuốc nồng nặc này một cái, mũi ngửi thấy được một mùi thuốc, chua xót, mang theo mùi tanh nhàn nhạt. Tô Từ chỉ cảm thấy có chút quen thuộc, rồi lại không phân biệt được cái gì, liền ngẩn ngơ.
Mộ Dung Đồng nhận lấy, áy náy cười một tiếng: “Là chứng khí hư ngày xuân. Vào ban ngày thật sự quá hỗn loạn, đại phu đã dặn dò lại quên dùng thuốc, xin hai vị chờ chút.”
Nàng tự đi vào trong buồng uống thuốc, Tô Từ ngồi một lát, đứng lên đẩy cửa sổ ra, lại thấy trong viện thợ hoa đang tưới nước.
Trăng lạnh như nước, gió đêm thổi làm chạc cây hòe lay động tạo âm thanh xào xạc có vẻ thê lương mà dịu dàng, Bùi Chiêu nhẹ giọng nói: “Kì thúc nói hoa Sơn Trà quý hiếm cần phải bón phân tưới hoa giữa đêm, quả nhiên là thế.”
Tô Từ lại giống như không nghe thấy, không biết nhớ ra cái gì đó, tầm mắt nhìn ra tiểu viện, trở nên đờ đẫn khác thường.
Phía sau Mộ Dung Đồng mới vừa uống xong thuốc bước ra, đang định mở miệng, lại bị Bùi Chiêu ngăn lại, ý bảo giờ phút này nàng chớ nên quấy rầy.
Chỉ chốc lát sau, ánh mắt Tô Từ một lần nữa ngưng tụ, lẩm bẩm nói: “Quả nhiên có người nói dối.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui