Chị gái nào đó không nhắn tin tới, một câu giải thích cũng không có.
Lạc Thiên Dịch đứng dậy ném vớ đi vào phòng tắm rửa.
Ngâm trong bồn tắm nửa tiếng, Lạc Thiên Dịch trần truồng đi ra khỏi bồn, cầm điện thoại trên bồn rửa tay lên xem.
Hay lắm.
Chị gái nào đó không thèm để ý anh chút nào.
Lạc Thiên Dịch đặt điện thoại xuống, trong lòng bực bội, anh cáu kỉnh nắm tóc rồi ngẩng đầu nhìn mình trong gương.
Nhìn cơ thể của mình từ cổ xuống, rồi nhìn đến chỗ đó.
Hồi lâu sau anh hừ lạnh với gương: “Mình 18 tuổi, lông phải mọc cũng đã mọc đủ, chị gái xấu xa.
”Hôm sau Lạc Thiên Dịch đi học như thường.
Hôm nay không giống lúc trước, anh không trông mong tan học lắm, dù sao hôm nay anh không định đi tìm Cổ Kỳ, đợi tâm trạng anh ổn lại rồi hẵng nói.
Thế nhưng anh không mong chờ thì tiếng chuông tan học lại reo đúng giờ.
Chuông tan học vang lên, điện thoại Lạc Thiên Dịch rung lên không ngừng, là Dương Vân gọi đến.
Lạc Thiên Dịch ra phía sau lớp học nghe điện thoại, để tránh bị giám thị phát hiện tịch thu điện thoại anh.
“Tiểu Thiên, sinh nhật vui vẻ nhé, mẹ đã đặt phòng tiệc sinh nhật ở nhà hàng, gọi bạn bè con cùng đến mừng sinh nhật nhé.
”“Dạ.
”Lạc Thiên Dịch không hề có chút bất ngờ với sự sắp xếp của Dương Vân.
Kể từ năm 12 tuổi, mỗi lần anh đón sinh nhật, Dương Vân đều tổ chức một party sinh nhật cho anh, làm nhiều lần Lạc Thiên Dịch thành thói quen, cũng không trông chờ quá nhiều.
“Tối trước chín giờ, con với bạn bè của con có thể chơi thỏa thích, sau chín giờ mẹ với bố con, còn có ông bà nội sẽ qua mừng sinh nhật cho con, con nhớ nhắc bạn bè con kiềm chế chút, con biết tính tình ông nội, ông ấy không thích bọn con quá ầm ĩ.
”“Dạ.
”Dương Vân lại dặn dò mấy câu, cuối cùng cúp điện thoại.
Lạc Thiên Dịch gọi mấy người bạn trên lớp, rồi gọi điện thoại cho Tiêu Soái, bảo cậu ấy gọi thêm đám bạn xấu, cuối cùng mọi người cùng bắt taxi đến nhà hàng.
Khung cảnh trong phòng tiệc được trang hoàng đâu ra đó, có bóng bay, nến, bóng chữ số chữ cái, sân khấu ban nhạc cỡ nhỏ, sô pha, bóng bàn, các loại nước uống, các món bánh ngọt… Vừa vào phòng tiệc sinh nhật, Tiêu Soái và đám người Nghiêm Triều giống như chuột về hang, bắt đầu chơi đùa điên cuồng.
“Anh Lạc anh Lạc, hát một bài Thất Lý Hương của Châu Kiệt Luân đi?”“Không muốn.
”“Anh Lạc, chơi thật lòng mạo hiểm thì sao?”“Không chơi.
”“Này, cậu là chủ xị đó, cho chút năng lượng đi được không hả?”“Không được, cút.
”Cứ như vậy Lạc Thiên Dịch tùm lại với mười mấy cậu con trai, đón một buổi sinh nhật không quá vui nhưng lại sôi nổi.
Chín giờ tối, Dương Vân và Lạc Chiêu Niên đến, dẫn theo ông bà cụ Lạc, sau đó thắp nến theo quy trình, hát bài sinh nhật, ăn bánh kem, tiệc sinh nhật 18 tuổi của Lạc Thiên Dịch kết thúc một cách viên mãn.
Lúc về nhà, ông bà cụ Lạc ngồi xe Lạc Chiêu Niên, một mình Lạc Thiên Dịch ngồi xe Dương Vân.
Anh ngồi ghế sau của xe, hai đầu gối dang rộng vẻ lười nhác, anh hạ cửa sổ xuống nhìn ra bên ngoài.
Dương Vân nhìn anh qua kính hậu, phát hiện anh có chút buồn bực không vui, bà liền hỏi: “Con trai, hôm nay chơi không vui à?”Lạc Thiên Dịch hoàn hồn lại, rũ mắt: “Không ạ.
”“Nhiều người chúc mừng sinh nhật con như vậy, còn có gì mà không vui nữa?”Lạc Thiên Dịch: “…”Đúng vậy, nhiều người chúc mừng sinh nhật anh như vậy mà anh vẫn không vui.
Lý do gì đây? Chị gái… Đến bây giờ cô cũng không tin nhắn đến, ngay cả một câu sinh nhật vui vẻ cũng không có.
Về đến nhà họ Lạc, Lạc Thiên Dịch đeo balo trở về phòng, anh mở điện thoại ra lần nữa, lại nhận được vô số lời chúc mừng, có những người chúc mừng mà căn bản anh không biết là ai, chẳng sao cả, anh cũng không để ý.
Kiểm tra tin nhắn của Cổ Kỳ, vẫn là 0 tin nhắn… Tâm trạng Lạc Thiên Dịch buồn bực, anh định đi tắm thì đúng lúc điện thoại bỗng sáng lên.
Trong lòng anh có một dự cảm nhất định là tin nhắn của chị, anh mở ra xem quả nhiên của cô.
Cổ Kỳ: “Tiểu Thiên, sinh nhật vui vẻ.
”Lạc Thiên Dịch mỉm cười, chỉ mình một câu của cô mà tất cả cảm xúc buồn bực đã tan biến hoàn toàn, mọi hành động của cô luôn có thể điều khiển cảm xúc của anh.
Vì thế anh có thể tha thứ cho cô sao? Tha thứ cho việc hôm qua cô coi anh thành trò cười… Lạc Thiên Dịch buồn bực nắm tóc, ngồi xuống nền nhà dựa lưng vào cạnh giường.
Anh đang đợi tin nhắn của Cổ Kỳ, tiếc là hết rồi, cô keo kiệt thật.
Vậy mà lại kiệm lời với anh như vàng.
Im lặng trong chốc lát.
Lạc Thiên Dịch soạn chữ trên điện thoại, soạn rồi xóa, lại soạn rồi lại xóa.
Năm phút sau, anh chủ động gửi tin nhắn cho chị.
Lạc Thiên Dịch: “Chị còn cười em không?”.