Hoa Lay Ơn


Cùng lúc đó, Cổ Kỳ đang ngồi trên ghế làm việc trong căn phòng khách sạn, trước mặt cô là một chiếc laptop, trên bàn là một đống tài liệu lộn xộn.

Nhìn thấy tin nhắn của cậu em nào đó, cô bật cười.

—— Chị còn cười em không?Mấy chữ rất đơn giản, dường như giọng điệu rất ngoan?Nhưng lại có chút phản nghịch, còn có vài phần diễu võ vương oai giành được thắng lợi bước đầu.

Cổ Kỳ ngửa đầu nhìn trần nhà khách sạn rồi bật cười thành tiếng.

Em trai thật đáng yêu.

Cho nên cô xoắn xuýt điều gì? Chính vì anh là con trai của Lạc Chiêu Niên nên cô sợ chăng?Từ lúc nào mà cô lại để ý cảm nhận của người khác như thế? Đây chẳng giống cô chút nào.

Vả lại, Lạc Chiêu Niên rời xa Cổ Như Tâm cũng chẳng phải đã gặp được Dương Vân sao? Cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, không ai tổn thương ai.

Nghĩ như thế, Cổ Kỳ cầm điện thoại gọi cho một người.

“Này, chỗ mọi người có đồ gì dỗ trai trẻ không?”Một tiếng sau —— Cổ Kỳ đứng bên cạnh tường rào cách nhà họ Lạc không xa, nhìn nến trắng được xếp hình trái tim dưới đất.

Cổ Kỳ: “…”Cảnh này được bày trí giống hiện trường tỏ tình quá nhỉ?Ánh nến sáng rực, ngọn lửa chập chờn, ánh nến được tạo thành hình trái tim cực lớn, ở giữa là que phát sáng bày thành bảy chữ ‘Lạc Thiên Dịch, sinh nhật vui vẻ’, xung quanh còn có bóng bay, cánh hoa hồng, bảng đèn LED, mô hình xe hơi đồ chơi.

Thấy Cổ Kỳ không nói lời nào, bên cạnh có một người đàn ông trung niên đã sốt ruột: “Bà cô à, cháu nói muốn dỗ trai trẻ làm cho đối phương bất ngờ, nè, đây chẳng phải bất ngờ sao?”Người đàn ông đi đến phía trước cây nến, hai tay vỗ vào nhau rồi giang hai cánh tay ra, giống như đang thể hiện kiệt tác vĩ đại của ông ấy!“Người đẹp như cháu, chú đoán người có thể lọt vào mắt cháu chắc chắn không phải chàng trai bình thường, đoán chừng có hàng tá cô gái theo đuổi, bất ngờ nhỏ ở mức độ này là rất cần thiết!”Cổ Kỳ: “…”Thấy từ đầu đến cuối Cổ Kỳ cứ im lặng, trong lòng người đàn ông không chắc chắn, tay xoắn áo lấy balo đeo bên vai từ chỗ hai người đàn ông phía sau, rồi cười mỉa mai: “Đây là quà của cậu ấy, mấy trăm tệ đó, chắc chắn cậu ấy sẽ thích.

”Cổ Kỳ nhận lấy balo rồi liếc nhìn, hừ! Trên balo còn in hình siêu nhân nữa.

Cổ Kỳ khẽ thở dài một tiếng: “Bỏ đi, chuyển khoản qua wechat đi.

”Cô biết chú đã cố hết sức rồi.

Cuối cùng chủ thuê cũng thở phào, người đàn ông lập tức toét miệng cười, vội vàng lấy điện thoại trong túi đeo vai tồi tàn của mình, mở wechat nhận tiền.

Cổ Kỳ chuyển cho người đàn ông 5000 tệ, người đàn ông gật đầu cảm ơn liên tục, sau đó dẫn theo hai đồng nghiệp của mình, ngồi vào một chiếc xe van sắp tàn rồi rời khỏi.

Thật ra Cổ Kỳ không biết tên ông chú này, lần đầu cô đến thành phố Ô Thủy đã gặp được ông ấy, chú là người lái xe kiếm khách, vô cùng nhiệt tình, vì để Cổ Kỳ ngồi xe ông ấy mà cả đoạn đường ông ấy đều giúp Cổ Kỳ chuyển hành lý.

Chú là người vùng này nên vô cùng quen thuộc với thành phố Ô Thủy, ngoài lái xe thì chuyện gì ông ấy cũng làm, dùng cách nói của bản thân ông ấy: Chú là một cục gạch của xã hội, ở đâu cần thì chuyển đến đó!Trước đây Cổ Kỳ muốn thuê xe không biết đi đâu thuê, sau đó đã liên lạc với chú, hôm sau chú đã lái xe đưa cô đi, chỉ cần Cổ Kỳ chịu trả tiền thì việc gì chú cũng nhận.

Chú quen thuộc với thành phố Ô Thủy, biết thứ gì có thể mua được ở đâu, cho nên Cổ Kỳ tìm ông ấy, kết quả… Thôi vậy.

Đã muộn thế rồi, chú có thể lấy được nhiều đồ như vậy, quả thật là không dễ.

Cổ Kỳ nhìn đồng hồ, khuya 11:23, sinh nhật của cậu em trai nào đó vẫn chưa qua.

Thế là Cổ Kỳ gọi điện thoại cho anh.

Một giây, hai giây.

Đối phương nghe máy, tốc độ cực nhanh khiến người ta líu lưỡi.

“Cổ Kỳ?”Giọng anh có chút vội vàng, như sợ cô biến mất vậy.

Cổ Kỳ mỉm cười: “Chị đang ở ngoài sân nhà cậu, nếu tiện thì ra ngoài đây chút.

”Ngay sau đó, Cổ Kỳ nghe thấy tiếng đùng đùng loảng xoảng bên kia điện thoại, giống như anh lăn xuống từ trên giường vậy? Còn làm đổ thứ gì đó nữa? Trong đầu Cổ Kỳ hiện lên cảnh tượng anh lúng ta lúng túng xuống giường… “Chị, chị đừng cúp máy, em nhanh lắm, rất nhanh…”Cổ Kỳ ngồi dựa vào mui xe thể thao, cười khẽ: “Ừm.

”“Em gửi tin nhắn cho chị, sao chị không trả lời em? Chị hại em không ngủ được.

”Giọng anh lúc xa lúc gần, có thể là đang bận thay quần áo.

“Giờ chẳng phải chị đến tìm cậu rồi sao?”“Sau này đừng thế nữa, xin chị đó, em sẽ suy nghĩ lung tung.

”“Nghĩ bậy cái gì?”“Cứ nghĩ chị không để ý em.

”Mẹ nó, Cổ Kỳ mắng đùa trong lòng.

Cậu nhóc này ỷ mình vừa 18 tuổi, collagen của khuôn mặt đẹp trai vẫn chưa giảm đi nên cái gì cũng dám nói.

“Bây giờ chị để ý em rồi, mau ra đây.

”Ngay lập tức bên kia điện thoại như mất tiếng, anh cũng không nói chuyện, cũng không có động tĩnh khác.

Bầu không khí vừa nãy còn rất thoải mái, sao đột nhiên thoáng cái đã thay đổi rồi?Cổ Kỳ vừa định nói chuyện thì giọng đối phương vang lên.

“Chị để ý em sao?”Giọng anh trầm thấp rõ ràng, có sự trong trẻo của một cậu nhóc, có từ tính của người đàn ông, nếu là cô gái cùng tuổi nghe được đoán chừng sẽ bị anh làm cho mê mẩn.

Nghe câu hỏi của anh, Cổ Kỳ không biết trả lời thế nào, chỉ đành đáp lại một tiếng: “Ừ.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui