Nàng sau khi thay y phục xong, liền xuống đại sảnh 'Lãnh Tửu Yên'. Liếc mắt thấy một đôi nam nữ đang nói chuyện cười đùa với nhau, cũng không nhìn nữa, liền tìm một bàn trống ngồi xuống.
Có lẽ vì là buổi sáng, cho nên có hơi trống trãi, chưa có nhiều người. Từ xa tiểu nhị đi tới.
"Cô nương, dùng gì ạ? "
Nàng nghĩ một chút mới mở miệng: "Màng thầu"
"Vâng"-Tiểu Nhị hơi cúi người rồi rời vào trong.
Nàng hôm nay còn có việc quan trọng, cho nên mới phải dậy sớm. Mà việc này liên quan đến tính mạng của nàng.
Lúc trước vẫn còn ở trong tổ chức. Ai cũng sẽ bị bắt phải uống Xạ Độc-một loại độc được bào chế từ sừng hươu con. Bởi vì bọn họ sợ những người sát thủ như bọn nàng phản bội, cho nên đều bắt phải uống độc này.
Đến kì hạn ba tháng, tổ chức sẽ phái người đưa một nửa giải dược để áp chế độc tính trước. Mà thuốc này được làm từ Lân Hỏa, Kỳ Hải Dương và Bách Tùng. Những loại thảo dược này thực sự rất hiếm, nhưng dược tính cũng chỉ là áp chế độc, không thể giải hết hoàn toàn.
Tổ chức sẽ cho người thu mua toàn bộ số thảo dược này, không cho ai có cơ hội. Xạ Độc không phải uống vào sẽ chết, nếu không có giải dược. Đúng ba tháng sau, lục phũ ngũ tạng trong người sẽ bị thối rửa, từ trong ra ngoài, không chừa bất cứ thứ gì. Khiến người ta chết dần chết mòn.
Mà nàng chính là sắp đến kì phát độc, chỉ còn đúng 3 tuần nữa thôi. Nàng lại không muốn chậm trễ chính sự. Việc cấp bách bây giờ chính là bào chế giải dược. Nhưng vẫn không biết là thảo dược cần tìm ở đâu.
----------
Lãnh Thiên sau khi tiễn Quế Uy đi, thấy nàng đang ngồi suy tư gì đấy liền đi đến.
"Tử Hà, ngựa mà cô nói ta chuẩn bị, đã có"-Hắn hôm nay vẫn một bộ hắc y, mắt hẹp dài nhìn nàng cười nói.
"Này, ngươi có biết ở đâu có Lân Hỏa, Kỳ Hải Đường và Bách Từng không? "-Nàng ngước nhìn hắn nói.
"Hửm?Ngươi bệnh sao? "-Chờ mãi chẳng thấy nàng nói gì, đành thở dài:"Thôi được, ta không biết.Cơ mà, có lẽ người này biết"-Hắn nheo mắt nhìn nàng.
"Ai? "-Nàng ánh mắt chăn chú ngon hắn.
------------
Tử Hà cưỡi ngựa đi đến Sơn Trang, đảo mắt nhìn cửa phủ rộng lớn trước mặt. Trông thấy đàng xa một lão già đi ra.
"Cô nương, cô tìm ai? "-Lão nheo nheo mắt nhìn người đang bước xuống từ ngựa.
"Sơn Chủ các ngươi"-Nàng lạnh giọng nói.
"Ây,xin lỗi. Sơn Chủ từ tối qua đến giờ vẫn chưa về phủ. Nếu có việc gì gấp cứ nói với lão nô"-Lão vừa dứt lời, âm thanh sau lưng như cuồng phong bão vũ vang lên dữ dội.
"Tiểu nương tử, tiểu Hà Hà, tiểu tiểu tiểu... "-Sơn Nguyệt Tú hớn ha hớn hở chạy tới. Như hài tử gặp được mẫu thân. Chạy đến ôm người ngọc vào lòng.
"Ôi,lần đầu nàng tự đích thân đi tìm ta, vui chết mất"
"Công Tử, cô nương này là đến tìm Sơn Chủ có việc"
"Ông im mồm đi, nương tử của bản công tử sao lại đi tìm ca ca ta... Ông xàm lông vừa thôi"-Hắn quay sang nhìn lão kia chửi.
"Ơ... "
"Cút vào trong đi,có ta ở đây rồi, đi vào đi"-Nguyệt Tú thả nàng ra, sau đó đẩy đẩy vị kia vào trong.
"Này,nàng đến tìm ta sao? Có việc gì muốn nhờ vả à? Không sao không sao, cứ việc nói đừng ngại. Dù gì cũng sắp là phu thê với nhau, giúp đỡ nhau cũng đâu có sao? "-Hắn cười, liền lộ ra hai cái lúm đồng tiền. Nàng thực sự chưa thấy ai vô sỉ như tên này.
Nàng im lặng một hồi lâu, sau đó lên tiếng:"Có phải bất cứ việc gì, Sơn Trang các ngươi đều biết?"
Nếu hiện giờ gặp tên Sơn Chủ đó, chắc gì hắn đã giúp nàng. Hiện giờ gặp tên này cũng được, xem có giup được gì không, dù sao cũng là người ở trong Sơn Trang.
'' Ây,có việc gì vào trong hẵng nói, đi"-Hắn nói xong liền hướng nàng mời đi. Tử Hà cũng không nói nhiều. Ở ngoài này nói chuyện quả thực không tiện.
------------
Sơn Trang.
Nơi này thực sự thoáng đãng, cỏ cây tươi mát, hoa thơm, gió dịu nhẹ. Thực sự dễ chịu.
"Nào, uống trà"-Hắn bưng trà mời nàng. Tử Hà đưa tay đón lấy chum trà, nhấp một ngụm. Quả thực hơi đắng, nhưng rất thơm.
"Được rồi, hôm nay nàng tìm ca ta là có việc cần giúp? "-Hắn ngồi ngay ngắn lại, ánh mắt chờ đợi nhìn nàng.
"Quả thực là có.Là muốn các ngươi tìm xem xem Hỏa Lân, Kỳ Hải Đường, Bách Từng mọc ở đâu? "-Nành tao nhã đặt tách trà xuống. Càng không muốn lòng vòng, trực tiếp vào thẳng vấn đề.
"Nàng có bệnh sao? Ở đâu? Bị đã lâu chưa? Có đau không? Nàng... "- Hắn hốt hoảng nhìn khắp người nàng, tính là nhào đến xem xét. Cơ mà,sợ bị ăn đòn.
"Dừng! Chẳng lẽ tìm thảo dược đều là bị bệnh mới uống được sao? "-Vô lý hết sức.
"Ồ... Vậy nàng chờ ta một lát"-Nguyệt Tú thở phào nhẹ nhõm, sau đó đứng dậy đi qua giá sách cổ gần đấy. Lấy một quyển Y dược đặc cũ kỹ, bìa sách cũng bị ố vàng đi. Mở ra đọc đọc, chỉ thấy, đôi con ngươi của hắn đảo trên quyển sách. Chợt lông mày Nguyệt Tú nhăn lại. Vẻ mặt rất nghiêm trọng.
Gấp lại quyển sách, rồi để lại trên kệ. Đi đến ngồi lại chỗ cũ.
"Rốt cuộc nàng tìm mấy loại thảo dược này làm gì? "
"Có việc... Rốt cuộc là ở đâu"-Ánh mắt nàng đảo đến quyển sách lúc nãy hắn cầm.
"Ta tuyệt đối không cho nàng đi. Thực sự nguy hiểm. "
"Ngươi nói đi, rốt cuộc là ở đâu? Ta tự có cách ứng phó"
"Rất nguy hiểm, cơ mà nếu như nàng cho ta đi cùng, ta sẽ suy nghĩ lại mà nói cho nàng biết"
"Ngươi! "-Nàng trừng mắt,tay run run chỉ hắn.
"Thế nào? "-Hắn đắc ý lắc lắc đầu nhìn nàng.
Thực sự tức chết nàng rồi. " Ngươi đúng là vô liêm sỉ, bỉ ổi, hạ lưu".Nàng cũng chỉ có thể thầm mắng trong lòng. Hiện giờ hắn vẫn còn có tác dụng đối với nàng. Với lại, địa hình ở đây nàng cũng không am hiểu nhiều. Có hắn đi chung cũng có ích.
"Được thôi, nhưng ngươi tuyệt đối không được làm phiền"
"Nàng nghĩ ta là loại gì chứ. Tuyệt đối không làm phiền. "-Nguyệt Tú cười cười, nhưng trong lòng lại đang vướng mắc bởi nơi nào đó. Nơi đó chỉ có vài chữ không có ra. Sợ là... Bậy bậy bậy. Không được suy nghĩ lung tung.
''Nào, hiện giờ đi chứ"-Nguyệt Tú tay chống cằm nhìn nàng nói.
"Ừm"-Nàng gật gật đầu.
"Sơn Chủ, Công Tử hiện đang ở trong phòng"-Ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện của hai người.
"Ừm, đi đi"-Nguyệt Tinh ra lệnh, rồi mở cửa đi vào. Tư thái ung dung, ngước mắt nhìn vì đệ đệ đang an toạ trên nhuyễn tháp cùng một bôsng trắng. Ánh mắt đờ ra.
"Lại là cô "-Nguyệt Tinh nhăn mày đi đến, ánh mắt toé lửa nhìn nàng.
"Ca, huynh đi đâu từ tối giờ vậy. "-Nguyệt Tú đặt chum trà xuống, ngước mắt nhìn người đang đứng cách không xa.
"Có việc"
"Ca, mấy ngày nay đệ sẽ rời khỏi Sơn Trang. Cùng nương tử băng qua bao đại dương, cùng cưỡi ngựa đi du ngoạn khắp nơi, cùng tối ngủ tắt đèn bên nhau, cùng... "-Nguyệt Tú luyên thuyên nói.
"Đệ có điên không đấy, Huyết Tà Cung khắp nơi đều đang rục rịch. Giờ này đệ còn đi ra ngoài. Không Đi Đâu Hết!"-Nguyệt Tinh quả thực hết nói nổi, đã biết là kẻ địch xuất hiện khắp nơi, vậy mà còn đòi phiêu bạt giang hồ. Hồ nháo.
"Có gì đâu, chỉ đi một lát thôi, có cần nghiêm trọng vậy không? Không nói nhiều, đệ đi đây."-Nguyệt Tú nói xong liền quay sang Tử Hà:"Này,đi thôi"
Vừa dứt, Nguyệt Tinh đã không thấy bóng dáng hai người đâu. Trong lòng liền sung huyết.
"Đệ hay lắm, có giỏi thì đi luôn đi, đi với ả nữ nhân đó đi, đừng về nữa"-Giọng Nguyệt Tinh vang khắp cả phủ,khiến cho gà bay chó sủa. Sau khi ổn định lại, liền mở miệng phân phó với thủ hạ.
"Lập tức sai vài người võ công cao một chút, đi theo bảo vệ Công Tử. "
"Vâng"
--------------
Ngoài cửa phủ.
Nàng đã ngồi an vị trên ngựa, Nguyệt Tú vẫn còn chậm chạp đi sau, trong đầu nghĩ nghĩ gì đấy, liền cười một cái.
"Aizzz... Tử Hà, phủ ta không còn ngựa. Lại chẳng có lấy một kiệu xe. Chắc ta sẽ không đi với nàng được. "-Nguyệt Tú lắc lắc đầu,vẻ mặt tỏ ra đau buồn, liếc nhìn nàng một cái.
"Ngươi đang giỡn mặt? "-Nàng liếc đôi mắt sắc bén nhìn hắn. Nếu hiện giờ hắn không đi, thì biết đường đâu mà tìm.
"Thực sự là ta không phải cố ý. Hiện giờ như vậy, chỉ có thể dời lại ngày sau"
"Cút lên ngựa"-Nàng nghiến răng nói.
"Nàng thực sự khiến vi phu cảm động. Được, ta đi cùng nàng "-Hắn nhẹ điểm lên dây cương, sao đó đã ngồi lên lưng ngựa, ngay sau lưng nàng.
-----------------
P/s:Xin lỗi vì đăng chap muộn, nhưng viết được 1650 từ đấy.