Hoa Lệ Giai Nhân Khuynh Thành

Nàng lạnh lùng nhìn và khoảng không trước mặt. Hiện giờ đã là ban đêm rồi sao.?

"Nàng tỉnh rồi... Thực sự tỉnh rồi... Nàng thật khiến ta lo chết mất. Nàng đã hôn mê hơn một ngày rồi"-Nguyệt Tú không biết vào từ khi nào,liền kích động, nhào vào ôm nàng thật chặt, giống như sợ sẽ vụt mất nàng nếu hắn buông tay.

"Đau... "-Nàng nhăn mày đẩy hắn ra, sau đó ôm lấy, vết thương đã được băng bó.

Nguyên Tú lúng túng, tay chân quơ loạn xạ, miệng lắp bắp nói:"Ta... Ta xin lỗi, ta không phải cố ý... Chỉ là thấy nàng tỉnh liền kích động... Nàng tỉnh lại là tốt, tỉnh lại là tốt. Không sao rồi"-Hắn dường như đã ổn định lại. Lúc đó thấy nàng như vậy, tim hắn như treo trước ngọn sống. Nếu nàng có mệnh hệ gì, chắc chắn quả tim đó sẽ rơi xuống đáy biển, bị nước dồn dập.

Nàng trong long không khỏi cười lạnh. Quan tâm? Đều là giả tạo, cũng chỉ là bộ mặt thối nát.

"Ta và ngươi cũng đâu liên quan gì nhau, ta sống hay chết, ngươi quản được sao? "-Nàng mắt lạnh liếc nhìn hắn.

"Nàng... Nàng sao lại nói như vậy. Nàng vốn là nương tử của ta, là người mà ta yêu... Cớ sao lại không có quan hệ"-Nguyệt Tú tay chân luống cuống, tinh thần rối rắm, dường như... hắn có linh cảm không tốt.

"Yêu?!... Nam nhân các ngươi ngoài miệng nói thì dễ, nhưng trong lòng lại hướng về phía khác... Ngươi có chắc đó là yêu? Hay hứng thú nhất thời?... Cái loại tình yêu của ngươi cũng chỉ là thứ đồ rẻ mạt chẳng đáng một xu..."


" Ngươi cảm thấy hiện giờ ngươi đối với ta tốt như vậy, chẳng qua là vì đỡ giúp ngươi một mũi tên, hay là cái thứ hôn ước vớ vẩn đó... Có biết vì sao ta đỡ giúp ngươi không? Nể mặt ngươi là công tử Sơn Trang, ta lại không muốn bị người của ca ca ngươi đổ tội là thiếu nhân tính... Mà đúng hơn là ta vẫn chưa lợi dụng ngươi xong. Ta tiếp cận ngươi đều là có mục đích riêng. Ngươi nghĩ ta động tâm vì loại nam nhân như ngươi? Qua thực ngươi tự đề cao bạn thân quá rồi... Hiện giờ lợi dụng ngươi cũng vô ích, ta đối với người chẳng có thứ quan hệ gì."

Tử Hà lại nhớ đến cảnh cha nàng rời bỏ mẹ con nàng, trong thâm tâm cảm thấy tức giận vô cùng. Nam nhân ai cũng chỉ được cái ngoài miệng, toàn là một cặn bã.

Từng lời nàng thốt ra, khiến lòng ngực Nguyệt Tú đau dữ dội. Như vạn tiễn xuyên tâm. Vậy mà hắn cứ tưởng, nàng dường như đã chú ý đến hắn, dạ có chút quan tâm đối với hắn. Là hắn tự đã tình sao?

Hắn thực sự yêu nàng, thực sự đã động tâm vì nàng. Đổi lại hắn được gì? Là việc nàng lợi dụng hắn? Nhưng Nguyệt Tú hắn không trách nàng,đều là do hắn tự làm tự chuốc lấy.

"Tử Hà... Trả hiện giờ vẫn còn giá trị lợi dụng mà, nàng để ta bên cạnh cũng giúp ích được cho nàng... Nàng sao gì ta làm nấy, đừng rời xa ta, có được không"-Hắn thành khẩn trong chờ nàng,ánh này thấp thoáng lo sợ.

Không ai biết khi khi hắn nói ra những lời này, tìm co thắt lại. Lời từ cổ phát ra cũng ngẹn lại. Nhưng là hắn cam tâm, miễn sao ở bên cạnh bằng, hắn có thể từ từ khiến nàng chấp nhận hắn, không phải sao?

"Hừ"-Nàng khinh một tiếng:"Ngươi nghĩ xem, hiện giờ ngươi có còn giá trị lợi dụng hay không. Đối với ta không quan trọng. Với lại... Huyết Tà Cung không phải kẻ địch của ngươi sao, nếu trả với người ở chung một chỗ, chẳng khác gì nguy hiểm rình rập. Có nên, ngươi cút đi là vừa"-Thanh âm phát ra tựa nhẹ bẫng,ánh mắt nhìn vào phía đối diện đang bất động thanh sắc.

Khóe môi Nguyệt Tú run run, hoàn toàn chẳng nói được gì, bởi vì lời nàng nói đều đúng. Hắn loạng choạng đừng dậy,khuôn mặt đờ đẫn, sai đó nhìn nàng một cái mới rời đi. Nàng hoàn toàn không để tâm đến gần. Nam nhân đối với nàng có cũng như không.

--------

Nguyệt Tú rời đi liền chạy đến phía gần sông, lấy một vò rồi rượu,một mình ngồi uống.

"Công tử, ngài tại sao lại khổ như vậy, nếu cô ta không yêu người, vậy thì liền lập tức quên đi. Dù sao cô ta cũng nói không cần ngài. Trên đời thiếu gì nữ nhân như cô ta. Tỏ vẻ lắm sang."-Cẩm Tương- Một trong hai hộ vệ của Nguyệt Tinh từ sau đi đến,nhìn vì r kia vẫn đang cầm vò rượu uống.

"Ngươi nói bậy,Nàng chỉ là nói đùa thôi. Đầu giường cãi nhau cuối giường giữa. Chỉ là nàng tức giận nhất thời,để nàng nguôi giận ta sẽ đi làm hoà"-Nguyệt Tú nữa mê nữa tính nói, nhìn dòng sông thấp thoáng bóng trăng. Trong lòng tự an ủi lấy.

"Công tử, ngài nhìn rõ lại đi. Rõ ràng cô ta đối với ngài chẳng là cái gì cả. Ngài lại bị cô ta xoay vòng vòng,chẳng hiểu đâu là thực. "-Cẩm Tương vậy man nói. Nhìn người mà nàng ta hằng nhớ đêm mong hiện giờ lại nghĩ về người khác, trong lòng liên xuất hiện gợn sóng.


Cẩm Tương nàng có gì không tốt hơn ả nữ nhân kia. Cô ta cũng chỉ được cái làm sang. Nàng đã đi theo công tử hơn 5 năm rồi. Vậy mà...

"Câm mồm! Ngươi dù gì cũng chỉ là một hộ vệ,cho quyền gì sỉ nhục nàng. Cút!"- Như chạm đúng chỗ đau của Nguyệt Tú,hắn trong lòng liên tục giận. Cẩm Tương ôm hận bỏ đi.

-------

Nàng mang áo choàng đi ra ngoài. Bạn đem ở đâu thật sự rất lạnh.

Nàng đi đến vách đá ở gần núi ngồi xuống. Ánh trăng thực sáng,sao cả đầy trời. Không biết hiện giờ, mai thân ở trên đấy, cho nhìn thấy nàng không? Nàng rất nhớ người. Cứ thế chìm vào suy tư, lại không phát giác thấy nguy hiểm rình rập.

Từ đầu lưng xuất hiện một bóng đen,trên mặt là nụ cười ghê rợn. Nàng vẫn chưa hoàn hồn, vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân mình.
Đôi bàn tay của bóng đèn đó, cứ thế đẩy nàng tới trước.

Tử Hà lập tức đi dồn người về phía trước. Không phòng bị liên vấp phải thứ gì,đầu đập vào da, sau đó liền rơi xuống vách núi. Ý thức bỗng mơ hồ.

"Hừ, đáng đời"-Bóng đen đó thấy nàng đã rơi xuống, liền cười thoả mãn rời đi.

-------


P/s: Trên đời sao lại có chuyện vô lý như vậy.Đang viết truyện,chỉ là hắt xì một cái thôi mà, máy tắt nguồn liền bay hết 600 mấy từ,vẫn chưa lưu đóΣ(O_O;). TMD, gần tết mà xui v:

Ngày Vĩ ăn tết vui vẻ, chính là chuỗi những ngày các anh ăn hành.

CHÚC MỌI NGƯỜI NĂM MỚI BÊN GIA ĐÌNH VUI VẺ. L(*OεV*)E

🌟。❤。😉。🍀
。✨ 。🎉。🌟
✨。\|/。💫
Happy New Year
🌟。/|\。🍻
。🍀。 🍸。🎉。
🌟。 💫。 🎶 💥



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận