Từ sau khi ý thức bản thân đã mất trí, nàng đã cố gắng nhớ lại chuyện trước kia, nhưng vô dụng. Ở đây đã vài ba hôm, cũng đã quen dần. Dù không biết bản thân trước kia là ai, nhưng hiện giờ như vậy cũng tốt.
"Cáp Ni, ta và sư bá có việc phai Lên trấn lớn vài hôm. Con ở nhà có chút bất tiện, nên ta đã nhờ một người cố hương đến ở cùng con."- Một vị phụ nhân mặt mày hiền hậu, nhìn nàng nói cười. Còn thân mật cầm tay nàng vỗ vỗ... Thì ra là vị lúc trước cứu nàng.
Tuy đã ở đây không lâu, nhưng nàng vẫn cảm thấy không được tự nhiên với việc này. Người dân ở đây thì lại vô cùng cởi mở, nên nàng chỉ có thể ở nhà,hay lên núi hái dược.
"Không cần đâu, con ở một mình là được. Dù sao cũng có tụi nhỏ ở đây chơi đùa cùng."-Nàng vừa nói liền đi đến chỗ bàn trà. Sắp xếp vài thứ vào một chiếc giỏ nứa nhỏ. Nàng tuy chi là mang một bộ lam y, nhưng lại toát ra vẻ thanh thoành, không thoát tục. Trong vô cùng giản dị mà diễm lệ. Nàng lại cực kì thích trẻ con, cứ hễ thấy có hài tử, là lại chay tới ngắm nghía.
"Aizzz, không sao không sao... Dù gì ta cũng đã nhờ người ta rồi. Bây giờ ta đi trước,không để sư bá con chờ nữa."-Vị kia lật đật bỏ đi, không chờ nàng nói gì đã vội vã như vậy. Đây là triệu chứng của những người về lao, hay là có điều gì dấu nàng.
...
Nàng trước kia không biết như thế nào, nhưng hiện tại, hễ đi đâu là lại mang theo một túi đầy dược liệu. Cáp Ni thích chế dược, mà vật thí nghiệm của nàng là những con thú trong rừng, còn nguyên liệu thì hái ở núi. Mỗi ngày đều lên nói tìm thảo dược, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Từng bước chân đều nhẹ nhàng,từng cử chỉ đều rất tỉ mỉ. Nàng từng chút rừng chút một đã hoà vào thiên nhiên. Từng cơn gió nhẹ thổi, làm bay vài lọn tóc và tà váy của nàng. Hiện giờ Cáp Ni chẳng khác gì tiên nữ hạ thế.
Lần nữa hai thảo dược một hồi lâu, nàng lại quên mất hiện giờ đặc là canh mấy. Từng giọt mồ hôi rơi xuống trên nét mặt rạng rỡ như ánh mặt trời. Cáp Ni vui vẻ, nhẹ nhàng của thực tại. Khác xa với Tử Băng lanh lung, độc đoán của lúc xưa.
Rốt cuộc đâu mới là vỏ bọc của nàng, đâu là tính cách nàng muốn che giấu?!
...
Vừa đi từ núi về, nên cảm thấy có chút mệt. Đi trên đường, tụi nhỏ vẫn còn đang chơi đùa với nhau, vừa thấy nàng, liền chạy ùa tới vây quanh lấy Cáp Ni.
"Tiểu tỷ tỷ, tỷ đến chơi với bọn muội sao?"- Một tiểu oa nhi đôi mà phiếm hồng, trên đầu lại thắt hai cái bánh bao. Trong đang yêu vô cùng. Chớp chớp đôi mắt chu môi nói.
"Tiên nữ, tỷ lần trước đã hứa là sẽ chơi với bọn đệ mà. "-Một tiểu hai tử 6 tuổi cũng chay tới, níu vạt áo nàng kể lể.
"Được được, tỷ tỷ hôm nay sẽ bồi các vị chơi đến cùng, được không?"- Nang cừơi nói,ngồi thấp xung xoa đầu từng đứa. Vừa nghe nang nous vậy liền thích thú cười lên.
"Ty Tỷ, sau này đệ sẽ cưới tỷ làm tiểu thiếp."-Một oắt con chạy tới ôm đùi nàng nói,nhìn qua cũng chỉ hơn 3 tuổi. Trong vô cùng đáng yêu. Khiến cho người ta thật muốn bế lên trêu ghẹo một phen. Nàng cũng thế.
Sau khi nghe tiểu hài tử kia mở miệng,nàng dở khóc dở cười bồng đứa nhỏ lên. Hôn một phát lên đôi má mũm mĩm đó.
"Tiểu tử, miệng còn hôi sữa mà còn muốn nói chuyện cưới tỷ?! Lại còn là tiểu thiếp?! Không biết là vì sao a."
Tên hài tử đó được nàng bồng, bô cùng thích thú, mắt cười híp cả lên. Thuận thế vòng tay qua ôm cổ nang. Còn không quên trả lời Cáp Ni:"Gia gia đệ bảo, làm chính thê rất khổ, sẽ không được sủng ái. Làm thiếp thất thì mới được phu quân thương."
"Haha... Đệ đúng thật là biết ăn nói. Nào, đi chơi thôi."-Nàng tay xách nách mang, dẫn tụi nhỏ đi tới bãi cỏ gần đấy, ngồi xuống chơi đùa thỏa thích.
...
"Nào nào... Lại đây lại đây... "-Nàng vẫy vẫy từng đứa nhỏ đến. Tụi nhỏ thấy thế chạy đến.
"Tỷ tỷ hỏi nhé... Ở đây có ai giỏi đối thơ không? "
"A, tiểu Ngọc Ngọc rất giỏi luôn, đệ ấy còn từng làm thơ tặng sinh thần của Ngũ thức ta nữa cơ."
"Đúng đúng, tiểu Ngọc Ngọc thực rất giỏi. Ngày nào nương ta cũng khem đệ ấy."
"..."
"Ồ, tiểu Ngọc Ngọc?! Là ai?"-Nàng cười cười hỏi, một nhìn tụi trẻ. Vừa dứt lời, 1 cực bột tròn tròn, mũm mĩm đi về phía nàng. Cáp Ni vừa thấy người tới là ai, liền không nhịn được cười.
"Sao, lại là tiểu tử nhà đệ à,không ngờ cũng còn có tài này nữa? "
"Đệ không tự nhận bản thân là nhất, thì tuyệt đối không có ai dám nhận."-Tiểu Ngọc Ngọc hùng hổ nói, tay vô ngực, hất mặt tự hào.
"Vậy thì nhờ cao nhân chỉ điểm. Hảo, đệ ra đề."-Nàng nhìn Tiểu Ngọc, sau đó bảo tụi nhỏ ngồi xuống. Nghe thế liền ngồi ngay ngắn lại.
"Quân tốt không giành trước nữ nhân,tỷ ra đề."-Tiểu Ngọc Ngọc khoanh tay đắc ý.
"Được được, tỷ ra tỷ ra... E hèm, nghe cho rõ đây:''Vạn mùa xuân, đợi một người đi ''"
"
Một tấm lòng, thương gửi tới nhi."
"Mỹ nhân ngàn vạn, nào để ý"
"Ừm... "Chỉ có hoài mong, một hồng y""
-Tiểu Ngọc Ngọc suy nghĩ một lát, mới mở miệng đối tiếp. Vừa dứt câu, nàng liền không biết đối tiếp như thế nào. Đành mở lời:"Ván này không tính không tính. Là lúc nãy ta nhường đệ, ta không tin đệ giỏi như vậy đâu... Nghe lại này...
"Giang Nam bến cũ hồng nhan đợi "
"Cảnh sắc tuyệt thi hướng hiền tri"
"Nước non còn đó lầu son đợi
"Hỏi cố nhân xưa mấy xuân về?""
"Hảo, thơ hảo... Tại hạ khâm phục"-Nàng chắp hai tay hướng hài tử nói.
"Quá khen quá khen"
...
Lúc nàng về đến phu cũng đã là lúc gần nửa đêm. Vừa bước vào cửa, đã phát hiện có hơi người, nàng phòng bị lấy chum trà trên bàn, nhìn ngó xung quanh. Từng bước tiến lên phía trước.
"Là ai? "
Cảm thấy có bong người sau lưng, nàng liền nhanh nhẹn ném tách trà ở phía sau, xoay người đứng phía sau lưng bóng đen.
"Xoảng"
"Ngươi là ai? "- Nang kề chủy thủ vào cổ tên đó, thanh âm cao Lên, nghe có vẻ rất phòng bị.
"Ta... Là người cố hương sư mẫu nhờ đến đây ở cùng ngươi."-Giọng hắn có vẻ mất tự nhiên, cũng không dám động đậy.
"Sư mẫu?! Ngươi là người đó?! "-Nành nhíu mày khó chịu. Đã sống với người khác thì thôi. Vậy mà lại là nam nhân?! Chẳng lẽ không biết câu 'Năm nữ thụ thụ bất thân'? Lúc trước nói nàng sống một mình sợ bất tiện, hiện giờ có thêm một nam nhân nữa, chẳng phải là bất tiện chồng bất tiện sao? Đúng là chẳng để ý kiến nàng vào lòng.
...
P/s: Hai bài thơ đối của tiểu Ngọc Ngọc và Cáp Ni là do người bạn thân VuHyDaoDao làm đấy. Không phải V làm đâu.