Cố Nguyệt Lê ngoan ngoãn ngồi tại chỗ thu dọn sách vở.
Một ngày phải học hai tiết, mỗi tiết kéo dài ba tiếng đồng hồ, tiết đầu tiên bắt đầu từ tám giờ sáng, đến mười một giờ thì được tự do đến một rưỡi.
Cố Nguyệt Lê ăn sáng rất ít, vừa nãy thầy giáo còn dạy quá giờ, giờ bụng cô đang đói cồn cào.
“Cố Nguyệt Lê, cho mình mượn vở ghi chép được không?”
Cố Nguyệt Lê cúi đầu lục tìm trong cặp mà không ngẩng lên: “Xin lỗi, vừa nãy Tôn Lê mượn rồi, cậu có thể hỏi cậu ấy.” Nói xong cô kéo khóa cặp lại, đưa vở cho Tôn Lê và đứng dậy rời đi.
Tiếng kéo ghế trên sàn nghe chói tai, Tống Cảnh cau mày nhường đường cho cô.
Cố Nguyệt Lê nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trong lớp bỗng nhiên trở nên im lặng, cảnh Tống Cảnh – một công tử điển trai, gia thế hiển hách bị người khác từ chối thật hiếm thấy.
Hôm qua Cố Nguyệt Lê vẫn còn khá vui vẻ, không hiểu sao hôm nay lại "cà khịa" thế này.
“Ơ, Tống Cảnh, cậu có cần không?” Tôn Lê cảm thấy trong không khí lạnh lẽo thế này mà không nói câu nào nữa chắc nghẹn chết mất, cô cắn răng, đưa vở ghi cho Tống Cảnh.
Tống Cảnh liếc mắt nhìn cô, “Cậu không cần dùng nữa à?”
Tôn Lê vội vàng xua tay, “Mình đã chụp lại bằng điện thoại rồi, về nhà ghi chép sau.
Cậu dùng đi.”
---
Sau khi ăn trưa xong, Cố Nguyệt Lê quay lại lớp, vẫn còn sớm nên nhiều người chưa về.
Tôn Lê và Tống Cảnh cũng không có mặt, nhưng quyển vở được đặt ngay ngắn trên bàn của cô, bên trên dán một tờ giấy ghi chú.
“Cậu có vài lỗi ngữ pháp, mình đã sửa bằng bút chì, cậu xem lại nhé.”
Nét chữ mạnh mẽ, không cần nghĩ cũng biết là của Tống Cảnh.
Cố Nguyệt Lê vốn học ngữ pháp không tốt, cộng thêm buổi sáng đến lớp còn ngái ngủ, nên mắc lỗi là chuyện bình thường.
Cô mở vở ra xem từng lỗi một, phải thừa nhận Tống Cảnh quả là người có ý tứ.
Không dùng bút đen để sửa trực tiếp mà chỉ dùng bút chì nhẹ nhàng gạch lỗi và ghi chú sửa đúng bên cạnh.
Cố Nguyệt Lê sửa lại từng lỗi một, sau đó cúi xuống chơi điện thoại.
Đến gần giờ vào học, mọi người dần quay lại.
Tống Cảnh hôm nay không trễ, Cố Nguyệt Lê nhìn anh ngồi xuống chỗ bên cạnh mình.
Dù vẫn còn bực vì chuyện hôm qua anh đưa viên kẹo của cô cho người khác, nhưng để tỏ lòng cảm ơn, cô lôi từ đâu ra một túi bánh quy.
Cô đẩy túi bánh qua bàn: “Nè, bánh này ngon lắm.
Cảm ơn cậu đã giúp mình sửa lỗi.
Nhưng đồ mình đã tặng, mình không thích người ta lại đưa cho người khác đâu nhé.”
Cố Nguyệt Lê đưa một cách thẳng thắn, Tôn Lê ngồi ngay sau hai người đang hóng chuyện lại càng phấn khích, tràn đầy hứng thú.
Giờ thì cô đã hiểu vì sao hôm nay Cố Nguyệt Lê có vẻ không vui.
Hóa ra là do thấy kẹo mình tặng bị đưa cho người khác, đúng là có chút ghen tị, thật đáng yêu.
Tống Cảnh có chút ngạc nhiên.
Lời này rõ ràng ám chỉ việc hôm qua anh đưa kẹo cho em họ, chẳng trách sáng nay cô lại khác hẳn hôm qua.
Tống Cảnh im lặng nhận lấy, khẽ đáp: “Ừm.”
Không lâu sau, thầy giáo bước vào lớp.
Dù chương trình học thú vị hơn so với cách học truyền thống của trường, nhưng sau ba tiếng, ai nấy đều mệt mỏi rã rời.
Giáo viên vừa đi khỏi, Cố Nguyệt Lê đã đuối lắm rồi.
Tống Cảnh thu dọn sách vở ngồi lại bên cạnh, không nhúc nhích.
Cố Nguyệt Lê cũng thu dọn đồ, vừa đứng dậy thì Tống Cảnh nói: “Cố Nguyệt Lê, mình có chuyện muốn nói với cậu.”
Cố Nguyệt Lê xách cặp, gật đầu: “Đi nào, vừa đi vừa nói.”
Hai người cùng bước ra khỏi lớp.
Tống Cảnh nói: “Xin lỗi, hôm qua mình đưa kẹo cậu tặng cho em họ.”
Cố Nguyệt Lê hơi bất ngờ, không nghĩ rằng anh lại xin lỗi trực tiếp.
Thật ra cũng không phải chuyện lớn.
“À, không sao đâu.”
Cô thừa nhận mình có chút chuyện bé xé ra to, nhưng khi anh thành khẩn xin lỗi, mọi khó chịu của cô cũng tan biến.