Hỏa Lệnh

Victor nghe Tống Nguy đuổi đi cũng không yên tâm, chần chừ mãi không chịu đi. Trong cuộc đời điệp viên sát thủ của hắn, chưa bao giờ phải chần chừ như thế này. Những kẻ hắn đã giết không thiếu loại người nào, nhưng đôi tay hắn chưa bao giờ ngập ngừng khi bóp cò. Vậy mà, dù biết thực lực của Tống Nguy cũng không đơn giản, nhưng Victor vẫn không chịu rời đi.

"Vic! Còn chưa đi?" Tống Nguy giận dữ nói. Victor cố nài thêm một câu:

"Hay em đi, để tôi ở lại đối phó với y?"

"Tên chó chết này, phải để tôi xử đẹp! Đi đi, tôi sẽ tới ngay sau anh!"

Victor nghe xong, liền thả một quả bom sương khiến tầng không tỏa ra một lớp sương mù. Gã mau chóng biến hình phi thuyền thành cơ giáp, tung chân đạp vào cánh cửa khiến nó đổ rầm, bụi bay mù mịt. Lúc các Ring xác định được tầm nhìn thì Victor đã biến mất. Một đội tàu nhanh chóng đuổi theo gã, nhả đạn như mưa.

Trong phòng chỉ còn lại Tống Nguy, Tyler và năm chiếc tàu Ring bảo an cho Tyler. Tống Nguy hiểu, hắn cần phải câu giờ để Victor mau chóng tới được phòng điều khiển, bắn nát toàn bộ, may ra mới có thể ngăn chặn khởi động cuộc thử nghiệm vũ khí chết chóc này. Hắn nói:

"Tyler, mày có dám đấu tay đôi với tao không?"

Tyler nghe Tống Nguy nói thế, y không khỏi bật cười. Thằng nhãi ẻo lả này lại dám khiêu chiến với loại chiến binh chân chính như y ư? Có phải là chán sống rồi không.

"Thế nào? Sợ rồi à? Chó cậy gần nhà mà cũng sợ Tống thiếu gia đây ư?"

"Được!" Tyler không nghe nổi Tống Nguy nói nữa liền chấp nhận đấu tay đôi. Y ra hiệu cho đội bảo an ngừng chế độ tiêu diệt đối phương, rời khỏi tàu, nhảy xuống. Tống Nguy cũng biến hình tàu của mình thành cơ giáp rồi từ tự hạ xuống sàn. Hắn rời vị trí lái, đứng đối diện với Tyler.

Tyler cao hơn hai mét, thân hình rắn chắc, cơ bắp nổi cuồn cuộn sau lớp áo quân phục. Tống Nguy đứng trước mặt y bé nhỏ và gầy gò chẳng khác nào một người lùn đứng trước gã khổng lồ. Hắn không nói không rằng, bay người đến, ra đòn thẳng mặt Tyler. Chỉ thấy y đứng yên, dơ khuỷu tay lên đỡ chính xác đòn đánh của Tống Nguy, khiến hắn bật ngược trở lại, rơi bịch xuống nền kim loại lạnh buốt. Tống Nguy có cảm giác như toàn thân vỡ vụn. Hắn không ngờ, Tyler này vậy mà lại là một "khối thép". Chạm vào da thịt y mà hắn có cảm giác như chạm vào kim loại, ngay cả cầm dao, chưa chắc hắn đã thực sự xuyên qua được mảnh da của y. Hắn âm thầm kinh hãi.

Tyler nhìn Tống Nguy lăn lông lốc, biểu cảm khinh thường ra mặt. Tống Nguy thầm nghĩ, tên khốn này, rốt cuộc điểm yếu của y nằm ở đâu vậy?

Tống Nguy vừa nghĩ vừa gắng sức bật dậy, thì đã thấy một nắm đấm của Tyler ập tới, hắn chỉ kịp nghiêng mặt tránh đi, nhưng ngay sau đó đã bị một cước vào ngực. Lần này thì hắn bay thẳng vào bức tường phía sau, tạo nên một cơn chấn động nhỏ khiến bụi tường bay xuống. Chỗ lúc nãy Victor vừa bắn ra, liền đổ sập xuống. Tống Nguy vừa nôn ra máu, vừa vội lăn một vòng tránh đi.

Giọng Tyler âm u lọt vào đôi tai vốn đã ù đi của hắn:

"Thế nào? Còn không chịu nổi một đòn của ta? Nói để ngươi biết, cơ thể này đã được nâng cấp đạt đến độ không thể xuyên thủng, dựa vào ngươi mà cũng đòi đấu với ta? Nếu là Jethro thì còn có thể. Nhưng rốt cuộc, lần này hắn cũng khó thoát rồi. Không còn lâu nữa đâu, ngươi và hắn có thể có một cuộc tương phùng thú vị đấy!"

Nhắc đến Diệp Minh, Tống Nguy lại thấy tim đau quặn lên. Đúng lúc này, Tống Nguy nhận được tin nhắn của Hải Tâm trên thiết bị đầu cuối đeo trên tay: "Chúng tôi đã tìm thấy mẹ cậu. Mau tới trung tâm điều khiển, hủy mã phóng hạt nhân. Chúng tôi đang tới!"

Tin nhắn này lập tức khiến Tống Nguy chấn động thêm lần nữa. Thế này là thế nào? Chẳng phải là chỉ cần tiêu diệt trung tâm dự án thôi sao? Lại còn đào đâu ra mã phóng hạt nhân nữa thế? Nội tạng của hắn vốn đã không còn ở yên vị trí cũ, giờ lại được dịp nhộn nhạo cả lên. Hắn vội nhắn lại: "Tôi biết rồi!"

Khi bụi tan đi, Tống Nguy đã ở trên cơ giáp, hai tay cơ giáp biến thành hai khẩu đại bác đang nhằm Tyler và tàu của y khạc lửa. Tyler bất ngờ bị Tống Nguy chơi xấu, y điên cuồng nhảy lên phi cơ, nhằm cơ giáp của Tống Nguy oanh tạc. Chủ Thần ra lệnh phải bắt sống Tống Nguy, chắc là để dùng hắn uy hiếp Diệp Minh mở Hỏa Thần Môn, vì thế, Tyler mặc dù muốn găm cho hắn nghìn viên đạn nhưng cũng không dám bắn chính diện, chỉ nhằm chân, tay của cơ giáp nhả đạn.

Tống Nguy nhanh chóng biến hình thành phi cơ, lao ra lỗ hổng, chạy mất.

Diệp Minh và Alekos bị đội bảo an vây kín, đến con kiến sợ cũng không thể lọt qua. Alekos thấy hình ảnh Chủ Thần chiếu xuống, khuôn mặt của cậu ta bỗng bừng lên vẻ phẫn nộ. Diệp Minh lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông lạ kia, hỏi:

"Ngươi là ai? Chúng ta quen nhau à?"

Alekos nói: "Hắn là Wolfe Rockefeller, hay người địa cầu còn gọi hắn là Chủ Thần!"

Diệp Minh: "À, thì ra là hắn!"

Anh quay sang nói nhỏ với Alekos: "Sau này ta có thể đổi họ được không? Ta không thích cùng họ với tên khốn đó!"

Alekos có phần cạn lời. Lại nghiêm túc nói: "Ngài không thích hắn cùng họ với ngài, thì có thể giết hắn. Còn đổi họ thì không được. Dân chúng Yanara sẽ cực kỳ phản đối!"

"Được rồi! Vậy thì đi giết hắn!" Diệp Minh nói, tay cũng bắn một chưởng lực vào hình chiếu Chủ Thần khiến nó hơi dao động một chút rồi lại hiện nguyên hình. Alekos ôm lấy mặt, trong lòng thầm rên lên: "Hỏa thần không phải dùng như mót tè thế đâu, Quân chủ!". Nếu cậu ta là người Địa cầu, chắc hẳn đã biết cách lột quần đội lên đầu.

Một giọng nói âm u truyền tới: "Chỉ bằng đốm lửa nhỏ như vậy mà ngươi dám đối đầu với ta sao? Ngươi đầu hàng, chấp nhận mở Hỏa Thần Môn, ta sẽ tha mạng cho ngươi và tên tình nhân nhỏ bé của ngươi!"

Trên hình ảnh chiếu cảnh Tống Nguy mặt mũi sưng vù, cơ thể đầy máu đang chật vật lái tàu chạy khỏi truy sát của hàng loạt phi cơ chiến đấu đuổi phía sau. Trong lòng Diệp Minh bỗng chốc lạnh toát. Cái câu nói "tình nhân bé nhỏ" của Chủ Thần lại như mũi dao đâm vào tim anh. Diệp Minh đanh mặt lại:

"Tên khốn, ngươi có giỏi thì ra đây đối diện với ta, đừng có như con chó núp trong bếp như thế nữa!"

(Nhạc Ly mà nghe thấy giáo sư nhà mình nói câu này, ắt hẳn sẽ mất hình tượng).

Trên hình chiếu, hình ảnh Tống Nguy đã biến mất, thay vào đó là cảnh trong phòng điều khiển của Chủ Thần. Trước mặt hắn là chiếc hộp màu trắng, bên trong chứa hộp mã số và ba nút điều khiển nhấp nháy đỏ. Chủ Thần lạnh lẽo nói:

"Kế hoạch của ngươi là gì? Ban đầu là tắt lò phản ứng nhiên liệu, làm mất hiệu lực của lồng phòng hộ, để cho đồng bọn xông vào đây. Sau đó các ngươi sẽ đánh sập Trung tâm điều khiển, khiến cho thử nghiệm BLS25 không thể diễn ra? Ha ha... các ngươi cũng thật ngây thơ! Kể cả các ngươi thành công phá sập căn cứ này, thì các ngươi cũng không thể ngăn chặn vũ khí hạt nhân bay thẳng vào đáy đại dương được. Cơ bản là các bệ phóng không nằm ở nơi mà các ngươi biết. Bây giờ, ta có ba quả tên lửa siêu hạt nhân thủy đạn đạo ở khu vực số Một..."

Nghe Radio full chương tại kênh Youtube Đọc truyện đam mỹ HỏaLệnh.

Vừa nói, Chủ Thần liền vươn tay bấm mã phóng rồi nhấn một nút. Hắn thản nhiên quay sang nhìn Diệp Minh:

"Ta vừa phóng quả tên lửa thứ nhất! Thế nào? Ngươi ngăn cản nó đi chứ!"

Mẹ nó chứ, tên điên này, nói phóng là phóng luôn rồi sao. Diệp Minh tê tái. Quả tên lửa này phóng đi, đủ sức xuyên một lỗ có đường kính gần hai kilomet, xuyên qua lòng đại dương, đánh sập toàn bộ núi băng ngầm trên đường mà nó đi. Diệp Minh tức tối gào lên:

"Tên điên, ngươi muốn gì?"

"Ngươi yên tâm, đây là tên lửa phá băng, ngoài băng ra, nó sẽ không phá hủy bất cứ thứ gì. Vì vậy, Hỏa Thần Môn vẫn còn ở đâu đó thôi. Nhưng ta nói cho ngươi biết, quả thứ hai sẽ không chỉ phá băng thôi đâu!"

Chủ Thần mơn trớn cái nút màu đỏ trên hộp điều khiển mã phóng hạt nhân. Diệp Minh như con thú trong lồng, điên cuồng dùng hỏa lực, bắn vào đội bảo an. Trong phút chốc, tiếng súng nổ, lửa cháy ngập tràn khắp nơi. Alekos cũng ra sức dùng hỏa lực tấn công. Cơ bản là đạn và lửa cũng không chạm được đến người Diệp Minh và Alekos. Những xác chết cứ chồng đống lên nhau, là robot chiến đấu thì bị đốt cháy, chip não lẹt xẹt tóe lửa. Nếu là người thì nằm dưới đất kêu la vì bị thiêu. Alekos vừa tung hỏa lực, vừa nói:

"Quân chủ, ngài vận hỏa lực sai rồi!"

"Sao cơ?"

"Ngài hấp thụ ánh sáng, nhiệt lượng từ ngoài vào cơ thể, không đúng. Cơ thể của hỏa nhân tự giác sinh ra nhiệt, ngài phải biết cách..."

"Cậu nói gì cơ? Tôi đếch hiểu cái gì hết!"

"Thôi được rồi, sau này phải cho ngài đi tập huấn. Giờ cứ dùng tạm thế đó... ôi trời... ngài định thiêu cháy tôi đấy à... " Alekos bất lực kêu lên.

Nhạc Ly đang cho tàu chạy tới phía Bắc của căn cứ Chủ Thần, dùng vệ tinh Liên Minh rà soát bán kính rộng lớn. Đúng lúc bắt được một tín hiệu khả quan thì lại thấy Triệu Thanh gọi tới:

"Nhạc Ly! Chủ Thần phóng tên lửa hạt nhân! Em mau chuẩn bị... bắn hạ nó!"

"Hả? Bắn hạ tên lửa? Anh đùa em à!"

"Không đùa đâu! Mau quét tín hiệu đi, thấy tên lửa phóng ra em phải bắn hạ. Nếu không chúng ta chết chắc đấy!"

Nghiêm cấm thương mại hóa tác phẩm dưới mọi hình thức khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Liên hệ tác quyền: +84 0917899789 hoặc gmail bachvanthuquan

"Ôi trời ơi!"

Hải Tâm nói vọng vào:

"Nhạc Ly, cũng như bắn tỉa thôi mà. Anh dạy em rồi..."

"Anh im miệng cho em! Đây là tên lửa, tên lửa đấy, không phải mấy con chim đậu trên cây thôi đâu! Anh đừng có nháo nữa, để em tính!"

Triệu Thanh: "Tốc độ của tên lửa là..."

"Được rồi được rồi. Triệu Thanh, ngay bây giờ em sẽ cài đặt chế độ lái tự động cho Tiểu Thần. Em sẽ dùng siêu tàu ngầm mini S6 để đuổi theo, bắn hạ tên lửa. Nếu... nếu em không quay trở về, các anh..."

Hải Tâm hét lên trong kênh liên lạc: "Đừng nói ngu nữa. Làm đi và quay về nguyên vẹn cho anh! Nếu không em có tin là anh xẻ thịt em không?"

Nhạc Ly: "Hải Tâm, hành động cẩn trọng nhé! Anh cũng phải quay về!"

Nhạc Ly bỗng dịu giọng nói. Hải Tâm ở bên kia trong một giây chết lặng, lại dứt khoát gật đầu:

"Được! Anh tin em! Cùng em quay về!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui