Trong chớp mắt, cả tửu lầu thảy đều nhốn nháo. Tửu khách đổ dồn cặp mắt kinh dị nhìn về phía Đường Luân.
Ánh mắt của chàng tiếp xúc với mấy mươi luồng nhỡn tuyến đó khiến chàng bất giác giựt mình, và tức khắc lấy ngay lại sự bình tĩnh.
Sự xuất hiện thình lình của Ngọc Đảnh chân nhân, Kim Lăng Thiên và Khang Huệ không làm cho chàng kinh dị. Chàng chỉ kinh tâm vì bên cạnh Khang Huệ còn có Tử La Sát và một người đàn bà trung niên ngồi đó.
Người này mặt đẹp như ngọc, đôi chân mày cong vút như lá liễu, mái tóc đen huyền búi lên trên theo kiểu Ngọc Long. Thái độ của người này nghiêm trang, nhàn nhã, làm cho người ta nhác trông thấy, ngỡ là gặp phải một nàng tiên giáng thế. Trong cái sắc đẹp thanh tao, trang nhã có bao hàm một thái độ cực kỳ oai nghiêm.
Người đàn bà này thò bàn tay búp măng ra vỗ lấy vai của Tử La Sát, điềm đạm nói rằng :
- Quyên Quyên, ngồi xuống đi!
Tử La Sát thẫn thờ như một kẻ mất hồn, ngoan ngoãn ngồi xuống khẽ quay mặt vào vách.
Khang Huệ khẽ liếc mắt nhìn Quyên Quyên, còn Quyên Quyên thì ngồi im lìm bất động, lạnh lùng, đanh đá, không nói, không rằng. Ngược lại, Kim Ngọc Kỳ Hương thì nở một nụ cười tao nhã se sẽ gật đầu, ngắm nhìn Đường Luân từ đầu chí chân.
Đường Luân cảm thấy nhãn lực của bà ta như hai lưỡi gươm bén, đâm thẳng vào giữa ngực mình. Nhưng Đường Luân cố gắng bạo dạn, nhìn thẳng vào đôi mắt đó, đấu nhãn với bà ta.
Khang Huệ cười khúc khích :
- Thật là oai!
Ngọc Đảnh chân nhân vừa trông thấy Đường Luân cũng giựt mình, ông ta níu áo Khang Huệ, nói nhỏ :
- Huệ nhi, mi nói lầm nhầm gì với thằng ma đầu đó?
Kim Lăng Thiên cũng hậm hực nhìn Đường Luân không chớp mắt, hắn để tay vào đốc kiếm hầm hè muốn khai chiến. Khang Huệ nũng nịu nói :
- Hắn đâu phải là ma mà ngươi hòng sợ!
Dứt lời, nàng bất thình lình trổ ra một ngón, điểm vào hông của Kim Lăng Thiên.
Kim Lăng Thiên giựt mình, trở phắt bàn tay lại, xử một thế Đảo Tiêu Kim Long, khóa cứng lấy cườm tay của Khang Huệ.
Khang Huệ hoành thân trở bộ, đánh cho Kim Lăng Thiên một khuỷu tay, hậm hực rằng :
- Mi dám trả đòn với ta?
Kim Lăng Thiên sợ huyệt Tam Lý của mình bị nàng đánh trúng, nên vội vàng đảo mình trốn ra sau lưng của Khang Huệ.
Chính Khang Huệ muốn cho Kim Lăng Thiên lẩn ra sau lưng mình, nàng buông ra mấy tiếng cười thích thú, tung mình nhảy vèo về phía Đường Luân.
Kim Lăng Thiên giận bồi hồi, nhưng trước những cặp mắt tò mò, chàng không thể níu kéo Khang Huệ trở lại được, mà Ngọc Đảnh chân nhân cũng bàng hoàng ngơ ngẩn.
Hàn Khuê đáp mình xuống trước mặt Đường Luân, hai tay chống nạnh, mồm cười rất xinh, nói rằng :
- Ai cũng sợ Độc thư sinh, nhưng ta nhất quyết không thèm sợ, thử xem mi làm gì ta?
Đường Luân mỉm cười trả lời :
- Cô nương đẹp đẽ dường này, lại học được quyền thuật chánh tông, tôi hại cô nương làm chi?
Khang Huệ nghe nói, trong lòng cả đẹp, nhưng giả vờ nạt :
- Đừng nói lôi thôi!
Nàng quay sang ngắm nhìn thằng bé ra vẻ thích thú, nàng vò đầu nó, tươi cười hỏi rằng :
- Thằng tiểu độc vật này thật đẹp. Tiểu độc vật! Người này là cha của mi hay là anh em của mi?
Tiểu Ngũ ngơ ngác nhìn Khang Huệ, lắc đầu :
- Tôi không phải là Tiểu độc vật. Tôi tên Tiểu Ngũ, còn người này từ phương xa đến.
Khang Huệ làm ra vẻ thật là đoan trang, nói rằng :
- Vậy mi đã bị Độc thư sinh gạt đến đây, chốc nữa hắn sẽ mổ bụng mi ra mà ăn thịt!
Tiểu Ngũ khoác tay lắc đầu :
- Không, không! Ông này là người tốt!
Đường Luân mỉm cười nói :
- Xin Khang cô nương đừng nói quá lời.
Khang Huệ trợn mắt lườm Đường Luân một cái, đoạn nói :
- Ai dám tin bọn tà ma ngoại đạo là người tốt. Độc thư sinh mà không độc thì ai dám tin?
Đoạn quay sang Tiểu Ngũ nói rằng :
- Tiểu Ngũ, mi đi theo cô, đừng theo con người xấu xa này nữa.
Tiểu Ngũ nhìn Khang Huệ một cách kinh dị, đoạn quay sang nhìn Đường Luân, nói một cách quả quyết rằng :
- Không, đại thúc là người tốt.
Đường Luân mỉm cười dịu dàng :
- Người này là Khang Huệ cô nương, là một người tốt nhất trên đời này. Mi phải theo cô ấy, cô ấy sẽ lo cho mi ăn mặc một cách đầy đủ hơn ta.
Khang Huệ lườm :
- Đồ ma!... Tiểu Ngũ, mi gọi ta là chị Khang Huệ được rồi.
Tiểu Ngũ nước mắt chảy vòng quanh, nức nở nói :
- Đại thúc... đại thúc bỏ tôi ư?
Đường Luân trả lời dịu dàng :
- Đại thúc đang có việc cần kíp, mi hãy tạm thời theo chị Khang Huệ, ta lại thỉnh thoảng đến thăm ngươi.
Mặc dầu Tiểu Ngũ mới gặp gỡ Đường Luân mấy tiếng đồng hồ mà thôi, nhưng nó rất cảm mến chàng. Bởi vì chàng là người đầu tiên đem đến cho nó một nguồn an ủi.
Nghe nói Đường Luân sẽ thường đến thăm mình nên Tiểu Ngũ vội vàng gật đầu ưng thuận và gọi Khang Huệ mấy tiếng :
- Chị Khang Huệ!
Ngọc Đảnh chân nhân bấy giờ mới bước tới, nói xen vào :
- Hay lắm! Thằng nhỏ này mồ côi mồ cút, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Giao lại cho Côn Luân phái, mặc dầu tu hành cực khổ còn hơn sa đọa theo phường ma đạo gian manh.
Đường Luân rùn vai mỉm cười :
- Cảm ơn đạo trưởng đã chỉ giáo, tôi có cảm tưởng tương tợ như đạo trưởng.
Ngọc Đảnh chân nhân thò tay định nắm lấy tay Tiểu Ngũ, nào ngờ Tiểu Ngũ đẩy bàn tay của ông ta, trả lời một câu thích đáng :
- Ta theo chị Khang Huệ, chẳng theo lão đạo sĩ.
Khang Huệ vỗ tay cười ha hả :
- Hay lắm, nên theo ta, mà chẳng nên theo lão già đạo sĩ...
Không đợi cho Ngọc Đảnh chân nhân nổi giận, nhanh như chớp, nàng thò tay bế lấy Tiểu Ngũ vào lòng, như một con bướm, nàng bay lả lướt vào một góc phòng.
Nơi đó, Kim Lăng Thiên đang đứng ngơ ngác, nàng nhét thằng Tiểu Ngũ vào lòng của Kim Lăng Thiên. Kim Lăng Thiên tỏ vẻ khó chịu, nhưng Khang Huệ tức khắc trợn mắt nhìn chàng bằng một thái độ giận dữ. Thế là Kim Lăng Thiên ngoan ngoãn bế thằng Tiểu Ngũ vào lòng.
Khang Huệ quay lại nhìn Ngọc Đảnh chân nhân bằng một cái nhìn ranh mãnh, làm cho lão già này hờn giận tràn hông. Ông ta hối hận vì phen này mang Khang Huệ đi theo cho vướng chân vướng tay, thật là vô ích.
Ngọc Đảnh chân nhân quay về phía Đường Luân, vung phất trần hỏi rằng :
- Độc thư sinh, xin mi cho ta biết kết quả trong chùa Pháp Hoa ra sao?
Thằng Tiểu Ngũ đi rồi, Đường Luân cảm thấy mình không còn điều gì lo ngại nữa, vội thay đổi thái độ. Chàng sờ chuôi thanh Hỏa Long thần kiếm ngang nhiên trả lời :
- Xin đạo trưởng hãy xem đây là thanh kiếm gì?
Nói đoạn tuốt phắt ra dâng ngang trước mặt.
Ngọc Đảnh chân nhân biến sắc hỏi rằng :
- Đây là bảo vật của chùa Pháp Hoa?
Đường Luân lanh lảnh trả lời :
- Chính thế, nó là Hỏa Long thần kiếm!
Bốn tiếng Hỏa Long thần kiếm đập vào màng tai của thực khách, làm cho mọi người thảy đều kinh hoàng...
Những người thuộc trong làng võ càng thêm kinh dị, thèm thuồng, tất cả đều dồn những cặp mắt quái gỡ của mình nhìn thanh báu kiếm.
Thậm chí con người đoan trang, tao nhã như Kim Ngọc Kỳ Hương cũng liếc mắt ngắm nhìn. Thái độ đó đập vào mắt của Đường Luân làm cho chàng giựt mình kinh hãi.
Đảo mắt nhìn quanh thấy trong toàn thể thực khách có rất nhiều võ lâm cao thủ, một số đông Đường Luân đã biết mặt...
Ngọc Đảnh chân nhân mắt đổ hào quang, xẳng giọng nói rằng :
- Vậy thì Pháp Nguyên thiền sư...
Đường Luân trả lời một câu rùng rợn :
- Đã tự đánh vỡ Thiên linh cái mà chết rồi!
Ngọc Đảnh chân nhân ngửa mặt lên trời cười ròn rã, thình lình nghiêm sắc mặt, thét hỏi :
- Vậy còn thằng Thiên Độc Nhất Phẩm đâu?
Đường Luân bình thản trả lời :
- Ông ta ở một nơi xa thì xa lắm, mà gần thì cũng gần lắm.
Ngọc Đảnh chân nhân giựt mình vuốt chòm râu cá chốt :
- Ý của ngươi nói rằng Thiên Độc Nhất Phẩm hiện đang ở trên tửu lâu Chính Dương này?
- Chính thế, và ông ta đang đối diện với đạo trưởng đây.
Ngọc Đảnh chân nhân lại giựt mình, trợn mắt nhìn Đường Luân :
- Nhà ngươi nói thật?
Chỉ vì sau lưng của Đường Luân là một khung cửa sổ, mà ngoài khung cửa sổ kia là một con phố, dập dìu người qua lại.
Đường Luân chỉ trả lời bằng một nụ cười lạnh nhạt. Ngọc Đảnh chân nhân đảo mắt nhìn quanh, lại nhóng cổ dòm sang bên kia mái ngói, nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy một bóng người.
Ngọc Đảnh chân nhân nghi ngờ Đường Luân gian trá, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm trang của chàng, ông ta lại chẳng dám nghĩ rằng người này nói dối.
Suy nghĩ mãi mà vẫn không sao hiểu nổi ý nghĩa câu nói của Đường Luân. Nghĩ rằng Thiên Độc Nhất Phẩm là một tay võ công siêu đẳng, cao hơn mình gấp bội, vậy thì muốn biết hành tung của lão không phải là chuyện dễ.
Ngọc Đảnh chân nhân rùng mình, đoạn cúi đầu xuống mặc tưởng trầm tư. Chính vào lúc ông ta lưỡng nan tấn thối thì...
... Kim Ngọc Kỳ Hương mỉm cười, thò tay lấy một chiếc đũa ngà bất thình lình ném bay về phía Đường Luân nhanh không thể tả.
Tốc độ chiếc đũa tuy nhanh không thể tưởng tượng, nhưng không một tiếng xé gió nào phát ra. Một tiếng "bộp" vang lên. Chiếc đũa ngà trúng nhằm cái hồ lô đeo lủng lẳng bên cạnh sườn của Đường Luân lửa bắn tung tóe nhưng Đường Luân vẫn đứng một cách trầm tĩnh, dường như không hay biết.
Kim Ngọc Kỳ Hương mỉm cười, khẽ cau mày gật gù khen thầm. Chừng đó, Ngọc Đảnh chân nhân mới sực tỉnh, vỗ trán mình "à" lên một tiếng, rồi cười ha hả :
- Vậy thì thằng Thiên Độc Nhất Phẩm đã gặp nhiều báo ứng?
Đường Luân trả lời :
- Thiên Độc Nhất Phẩm đã qui tiên rồi!
- Vậy thì các hạ đây là người thế chức Chưởng môn?
Đường Luân mỉm cười :
- Không dám!
Ngọc Đảnh chân nhân nghĩ thầm :
- Người này quả là lợi hại, muốn thừa cơ điều tra hành tung của ta.
Nghĩ đoạn nói rằng :
- Cũng sắp đến...
Nói rồi không đợi cho Đường Luân mở miệng, bất thình lình quay phắt lại, vung phất trần điểm một ngọn thần tốc vào giữa ngực Đường Luân, nạt :
- Đỡ!
Vô số sợi cước bằng đồng trên phất trần đâm thẳng vào những yếu huyệt trên mình của Đường Luân như một trận mưa rào...
Nhưng Đường Luân đã phòng hờ từ trước, vung ông tay áo ra. Chiếc ông tay áo của chàng căng ra như một bức tường, ngăn chận phất trần của lão đạo sĩ.
Khang Huệ rú lên :
- Nhị sư thúc! Đừng nổi nóng hống hiệp người ta!
Tử La Sát Quyên Quyên nãy giờ ngồi gầm đầu không nói chuyện, bây giờ nghe tiếng rú của Khang Huệ, vội ngẩng đầu lên, cặp mắt của nàng hãi hùng kinh sợ.
Ngọc Đảnh chân nhân gật gù hỏi rằng :
- Hay lắm! Thế võ này của bần đạo gọi là Thiên Chi Phất Trần, còn thế võ của mi gọi là chi?
Đường Luân bình thản trả lời :
- Lưu Vân Phi Tú!
Ngọc Đảnh chân nhân nạt :
- Hay!
Đoạn thình lình vung phất trần nhấn mạnh tới. Đường Luân mỉm cười, bất thần thu nội lực trở về khiến ống tay áo của chàng trở thành mềm nhũn.
Ngọc Đảnh chân nhân biến sắc.
Đường Luân nhanh nhẹn trả lời :
- Tôi sẽ bất chấp đường gươm bên cánh tay tả của đạo trưởng mà tiếp tục phá vỡ đòn Thiên Chi Phất Trần.
Đoạn nhanh như chớp, chàng rạp mình xuống đất theo thế Cổn Địa Long trốn thoát chưởng phong của đạo trưởng đồng thời trổ ra một ngón điểm vào huyệt Dũng Tuyền, bắt buộc đạo trưởng phải thu kiếm về để giữ miếng.
Ngọc Đảnh chân nhân cười khinh bỉ :
- Phương pháp này mạo hiểm, hạ sách! Hạ sách! Cứ như thế thì tự giữ lấy mình còn chưa được, sao gọi là bắt buộc đối phương phải thu kiếm trở về để giữ miếng.
Ngọc Đảnh chân nhân quay lại hỏi Kim Ngọc Kỳ Hương :
- Đảo chủ nghĩ sao?
Kim Ngọc Kỳ Hương đưa chung trà lên môi khẽ nhấp một miếng, thong thả trả lời :
- Có thể tạm cho là được!
Ngọc Đảnh chân nhân ha ha cả cười, hỏi :
- Nếu theo ý của Đảo chủ thì gặp trường hợp này ta phải xử trí làm sao?
Kim Ngọc Kỳ Hương mỉm cười nói rõ từng tiếng một :
- Theo thiển kiến của ta thì sau khi dùng Cổn Địa Long thoát ra ngoài ba thước rồi bất thình lình quay phắt trở lại, tống ngược trở về một chưởng vào huyệt Mệnh Môn để đưa đạo trưởng về trời.
Đường Luân giựt mình thất sắc, liếc nhìn Kim Ngọc Kỳ Hương, thấy thần sắc của bà ta vẫn lạnh lùng bình thản, cái vẻ thanh tao, trang nhã đó không đượm một vẻ khiêu khích chút nào. Chàng nhủ thầm :
- Quả thật danh bất hư truyền. Nếu ta chẳng rõ lai lịch của bà ta, thì cứ ngỡ là một người đàn bà giàu sang, quí phái, chớ có ngờ đâu đó là một tay đại nữ ma đầu, lừng danh thiên hạ.
Ngọc Đảnh chân nhân trầm ngâm một chút, cười rằng :
- Thú thật với Đảo chủ :
Côn Luân phái chúng tôi có học được phương pháp trở mình giữa không trung. Đòn của Đảo chủ vừa nói ra mặc dù lợi hại, nhưng gặp phải Côn Luân cao thủ thì thật là nguy hiểm bội phần.
Kim Ngọc Kỳ Hương bình thản trả lời :
- Ngũ Chi môn chúng tôi cũng được học phép vừa tràn mình né tránh, vừa đánh ngược trở về phía sau mà tất thắng. Thật ra, cao thủ đấu chiến với nhau phải biết tùy cơ ứng biến, chớ còn võ học mênh mông vô tận, đòn lạ hằng hà sa số, biết đâu mà lường.
Ngọc Đảnh chân nhân cười ròn rã, trả lời :
- Tôi rất lấy làm bội phục cao kiến của Đảo chủ!
Thình lình, lão ta thu hồi chân lực, nghiêm trang nói với Đường Luân :
- Thiên Độc môn vốn có tiếng là một môn phái giết người chẳng gớm tay, nay các hạ lên ngôi Chưởng môn, bần đạo mong rằng bàn tay của các hạ từ đây không còn nhuốm máu nữa.
Nói đoạn lão liếc thanh Hỏa Long thần kiếm gằn giọng nói :
- Hỏa Long thần kiếm là một món bảo vật của võ lâm, không biết bao nhiêu người đang thèm thuồng dòm ngó. Nếu các hạ thức thời vụ, nên mau mau mang trả cho Pháp Hoa tự. Bằng không thì nhân vật các môn phái sẽ hiệp lại tấn công, chừng đó e rằng các hạ trở tay không kịp.
Đường Luân cười lanh lảnh, đảo mắt nhìn quanh nói rằng :
- Sông có thể lấp, núi có thể dời, nhưng ý kiến của ta không hề thay đổi. Độc thư sinh này sẵn sàng ứng chiến.
Ngọc Đảnh chân nhân buông ra một tiếng cười lạnh nhạt, đoạn bước trái trở ra, đi về phía Kim Lăng Thiên.
Thằng Tiểu Ngũ thấy Ngọc Đảnh chân nhân trở lại, vội thu vào lòng của Khang Huệ, nói rằng :
- Tôi chẳng thích lão già này, lão dám mắng đại thúc của tôi.
Khang Huệ vò đầu nó, mỉm cười nói :
- Phải, chút nữa chị nhổ râu lão cho mát dạ em!
Đường Luân thong thả quay trở vào bàn, cởi thanh Hỏa Long thần kiếm để trên bàn, thái độ cực kỳ ngạo mạng, nửa như khoe khoang, nửa như khiêu khích.
Lúc bấy giờ trên tửu lầu xôn xao nhốn nháo vì mấy tên tửu bảo mời những thực khách không phải người trong võ lâm xuống lầu.
Những tửu khách tầm thường đó dầu bạo dạn đến cách mấy cũng không dám đánh tửu trong rừng dao búa nên cả thảy đều rần rần lui xuống.
Đồng thời, từ phía dưới cũng có nhiều người mang đao, đeo kiếm tiếp tục bước lên.
Một tên tửu bảo bước tới xá chào Đường Luân hỏi :
- Ông đây có phải là Công Tôn đại gia?
Đường Luân ngẩng đầu dậy :
- Chính ta đây!
Tửu bảo vội đưa ra mấy phong thơ màu đỏ, cười rằng :
- Bên kia có mấy ông khách nhờ tôi trao lại cho Công Tôn đại gia.
Đường Luân thò tay nhận lấy, mở phong bì ra xem, thấy trong có một lá cờ nho nhỏ, và một mũi tên bị bẽ gẫy, dưới chứa mấy dòng chữ :
"Kính gửi Độc thư sinh Công Tôn tú sĩ, Hắc Phong Kỳ khai quyển, Sách Hồn Tiễn đương đầu, Đàm gia Bồi, Dịch Y Thanh cẩn bái."
Kim Ngọc Kỳ Hương ngắm nhìn Đường Luân lâu lắm mới quay sang Tử La Sát gọi :
- Quyên Quyên!
Quyên Quyên ngẩng đầu lên, ánh mắt ai oán, não nùng của nàng vừa chạm phải cặp mắt oai nghiêm của Kim Ngọc Kỳ Hương, tức khắc thay đổi, vẻ sợ sệt, nàng nói nho nhỏ :
- Nữ tì xin đợi lệnh!
Đoạn cúi gầm đầu xuống.
Kim Ngọc Kỳ Hương miệng vẫn mỉm cười nhưng giọng nói thật là đanh đá :
- Mi dám làm nhơ danh tiếng của ta, dám tư thông với thằng Độc thư sinh. Bản Đảo chủ chiếu theo môn pháp, quyết định cho hai đứa bây thảy đều thọ tội tử hình.
Quyên Quyên giựt mình kinh hãi, nàng rất lấy làm hối hận cái lối báo thù dại dột của nàng.
Ngừng lại giây lâu, Kim Ngọc Kỳ Hương nhẹ nhàng đưa ngón tay của mình lên búng nhẹ một cái vào một con ruồi đang bay qua trước mặt. Con ruồi tức khắc rớtù rơi trên mặt bàn.
Bà ta cau mày, nói một cách bình thản :
- Nhưng mà sau khi gặp Độc thư sinh, ta quyết định thay đổi ý kiến, tha cho hai ngươi tội chết. Bởi vì được thêm một người trẻ tuổi tiếp tay với chúng ta dầu sao cũng có lợi. Huống chi nó vừa mới nhiệm chức Chưởng môn Thiên Độc môn... Nhứt là trong tay nó có thanh bá kiếm, một trong ba món bảo vật. Nếu nó chịu trao thanh Hỏa Long thần kiếm này cho ta, thì hai món kia ta không cần đến... muốn cho nó giao Vô Hồn Điệu ra là một điều rất khó, việc này thì phải cần đến sắc đẹp của mi rồi đó. Đây là một cơ hội để cho mi đem công chuộc tội, và đạt kỳ sở nguyện của mi...
Quyên Quyên trả lời một cách bi thảm :
- Nhưng mà... nhưng mà hắn đã yêu con Bích Cơ rồi, không biết đến tôi nữa...
Kim Ngọc Kỳ Hương cười sắc lạnh :
- Học trò của Kim Ngọc Kỳ Hương không bao giờ chịu thua sút ai, mi hãy yên lòng. Chốc nữa ta sẽ truyền cho mi một môn Mê Hồn tâm pháp, và dạy cho mi cách trang điểm thì dầu cho nó là một con người lòng sắt dạ đá, hay là một kẻ vô tri vô giác thì cũng phải xiêu lòng mà yêu mi say đắm.
Quyên Quyên đôi mắt lóng lánh hào quang, mồm mấp máy gọi :
- Sư phụ!
Nàng nhìn Kim Ngọc Kỳ Hương bằng một đôi mắt long lanh ngấn lệ rồi không biết nước mắt từ đâu rơi tầm tã. Nàng rúc đầu vào lòng của Kim Ngọc Kỳ Hương khóc òa lên nức nở...
Kim Ngọc Kỳ Hương vẫn giữ sắc mắt bình thản, thanh cao, trang nhã. Bà ta khẽ đưa tay ra vuốt lấy mái tóc Quyên Quyên mà mỉm một nụ cười âu yếm.
Thình lình, bà ta khẽ liếc Đường Luân, trên gương mặt đầy đặn như khuôn trăng của bà gợn lên một nét lạnh lùng đanh đá. Bà trầm ngâm nói :
- Nhưng mà... ta còn có chỗ nghi ngờ.
Đường Luân ngạo nghễ xé tan bức thơ thành trăm nghìn mảnh vụn, không thèm đếm xỉa đến mọi người. Trong lòng chàng phi thường đắc ý, nghĩ thầm :
- Miệng mồi này thật nhạy, không bao lâu mà thằng Dịch Y Thanh lại rũ tới không biết bao nhiêu người, nhưng chẳng hiểu cái thằng Sách Hồn Tiễn này đã đấu láo với thiên hạ rằng nó đã so với ta mấy trăm hiệp? Ngày xưa ta tranh hùng với thằng Thiên Độc Nhất Phẩm còn chưa thua nó thay, huống hồ cái ngữ này, có gì đáng sợ.
Lúc ấy trên tửu lâu bỗng bước lên một người vô cùng xấu xí và một người mặc chiếc áo dính đầy máu.
Vừa lên khỏi bực thang, người xấu xí vội vàng trùm lại chiếc khăn trên đầu, cử chỉ thật trang nhã, khác hẳn với vẻ mặt đần độn, cục mịch của hắn.
Tất cả những người trên tửu lầu thảy đều giựt mình, cho rằng con người xấu xí kia chính là món bảo vật thứ ba Bích Cơ ma nữ!
Tất cả đều đổ dồn cặp mắt kinh nghi để nhìn nàng.
Tử La Sát Quyên Quyên ghen tức nhìn kỹ từng cử chỉ của người xấu xí.
Còn Kim Ngọc Kỳ Hương thì dùng cặp mắt tinh đời của mình quan sát thân hình mềm mại nằm sau lớp áo choàng dơ dáy đó và mỗi cử chỉ yểu điệu, trang nhã của người này.
Lúc đó, người trung niên áo đẩm máu cất tiếng :
- Thật là không ngờ quý vị lại không ngại đường xá xa xôi đáp lời mời đến đây, khiến lão phu thật là vinh hạnh.
Nghĩ một chút, ông ta đảo mắt nhìn quanh, đoạn lão gằn giọng nói :
- Lẽ ra thì trong địa giới của lão phu nghiêm cấm những người trong võ lâm để chân đến, nhưng bây giờ riêng đối với quí vị đã có giấy mời với chữ ký của lão phu, thì lão phu vẫn phải để cho quý vị tự do đi lại để tranh đoạt các bảo vật.
Người mặc chiếc áo dính máu khoát tay qua vai của người xấu xí, đoạn cất cao giọng hằn học nói :
- Nhưng mà... bọn ngươi lại đem con gái của ta mà xếp hạng vào hàng ba món bảo vật, thật là khi dễ thằng Hải Ma này quá.
Kim Ngọc Kỳ Hương cau mày nói rằng :
- Liên Hải Thiên, ngươi đừng quên rằng ngươi đã viết giấy mời người ta đến đây để tranh đoạt ba món bảo vật.
Hải Ma trợn mắt nhìn Kim Ngọc Kỳ Hương, bà ta mỉm cười điềm đạm :
- Sao? Liên Hải Thiên, Liên đại cao sĩ?
Hải Ma chính là Liên Hải Thiên, buông ra một chuỗi cười lanh lảnh, làm cho mọi người phải bấn loạn tâm can, thình lình chuỗi cười ngưng bặt, gằn giọng nói rằng :
- Được, nếu có chữ ký của lão phu thì lão phu nhận hết, vậy có vị nào muốn so tài thì cứ bước ra đây!
Bích Cơ hạ thấp giọng, lo lắng nói :
- Cha...
Liên Hải Thiên cười lạnh nhạt :
- Con đừng lo cho cha, cha chính là một tên đại ma đầu thì luôn luôn giết người chẳng gớm tay.
Nói đoạn, lão giũ chiếc áo gấm dính đầy máu của mình, lớn tiếng nói :
- Đây là bằng cớ. Lão phu giết người vô số, chẳng chút nương tay. Từ đây về sau trong giải đất hai nghìn dặm này nếu có xảy ra án mạng, thì cứ kể là do lão phu gây ra, để cho chư vị thẳng tay với lão phu. Tính tình của thằng Hải Ma này độc ác vô song đó, chư vị hãy coi chừng!
Câu nói đầy dẫy sát khí, làm cho chúng anh hùng thảy đều kinh tâm.
Thằng Tiểu Ngũ cũng giựt mình, sợ hãi chui vào lòng của Khang Huệ.
Kim Ngọc Kỳ Hương cười khẩy, nói :
- Liên đại cao sĩ không hổ là một vị bá chủ của võ lâm. Câu nói thật hào hùng, đanh thép, làm cho Kim Ngọc Kỳ Hương này lấy làm kính phục và xin tuân mệnh.
Liên Hải Thiên hạ thấp giọng nói :
- Kim đảo chủ không nề đường xa vạn dặm đến đây, thì thằng họ Liên này nguyện sẽ tiếp đãi ân cần chu đáo.
Kim Ngọc Kỳ Hương mỉm cười đáp :
- Không dám, tôi và cao sĩ cách biệt lâu ngày, phen này đến viếng, không tự lượng mình có mang theo vài món thổ sản của đất Hải Nam, nếu cao sĩ không chê thì tôi xin dâng hiến.
Liên Hải Thiên gằn giọng :
- Lão phu cũng chuẩn bị để đáp lễ.
Kim Ngọc Kỳ Hương mỉm cười thanh đạm, nói rằng :
- Vậy tới chừng đó, tôi sẽ lãnh giáo với cao sĩ. Hôm nay thật là vạn hạnh, Kim Ngọc Kỳ Hương nhất được dịp trông thấy hai món bảo vật rồi, hay còn món bảo vật thứ ba, cao sĩ cũng đã mang tới đây thì kính xin cho tôi được trông rõ.
Liên Hải Thiên vuốt đầu Bích Cơ, trợn mắt cười ồ ồ :
- Ngươi hãy ráng đợi!
Thình lình lão ta quắc mắt về phía Đường Luân, nạt :
- Thằng đó, bước sang đây!
Đường Luân bất giác giật mình, nhưng đã thành thế cỡi cọp không thể xuống, chàng cố định hết tinh thần, tay nắm chặt cán gươm Hỏa Long thần kiếm, ngang nhiên bước tới.
Liên Hải Thiên trợn mắt, hỏi :
- Mi ngỡ là mi qua mắt được ta, hừ... ta tuy thuộc hàng tà ma ngoại đạo, nhưng vốn không thuận với Thiên Độc môn, mi là Chưởng môn Thiên Độc, thì ắt có vài ngón, hôm nay ta muốn thử mi...
Bích Cơ hốt hoảng nắm lấy tay của Liên Hải Thiên, kêu lên lảnh lót :
- Cha ơi!... Đừng đả thương người này!
Thái độ đó đã lọt vào cặp mắt của Quyên Quyên, một nỗi niềm ghen tức dâng lên trong lòng nàng, nàng ngoảnh đầu sang chỗ khác, dùng hai bàn tay bịt lỗ tai lại có vẻ khinh miệt.
Còn Khang Huệ thì tròn xoe cặp mắt hiếu kỳ nhìn Bích Cơ không chớp, thấy thái độ của Bích Cơ lo lắng cho Đường Luân, Khang Huệ cũng khó chịu lắm, vội ngoảnh sang thằng Tiểu Ngũ. Nàng thè lưỡi nhăn mặt một cách buồn cười.
Liên Hải Thiên bớt nóng, nhưng vẫn sẳng giọng :
- Thằng nhỏ kia, mi phỉnh ta thì không sao, nhưng nếu dám to gan phỉnh con Bích...
con gái của ta, thì ta sẽ xé mi ra làm trăm mảnh, đỡ...
Bích Cơ hốt hoảng kêu lên :
- Cha ơi!... Hắn không biết võ!
Liên Hải Thiên thét :
- Nói nhảm nào!
Đoạn đẩy Bích Cơ ra, rồi dựng bàn tay ra trước mặt, nhắm về phía Đường Luân, hất hàm nói :
- Ta cho phép mi dùng kiếm... tuốt ra mau...
Đường Luân biết rằng Liên Hải Thiên là một tên đại ma đầu, võ công cao siêu tuyệt đỉnh, thủ đoạn cay độc không lường, việc đã đến rồi thì phải lấy bất biến ứng vạn biến, nên vội vàng cất tiếng cười sang sảng nói :
- Nhờ ơn tiền bối chỉ dạy cho, tôi ra tay rồi đó!
Nói đoạn, hớp một hơi dài dưỡng khí, dồn xuống tận Đan điền, một tiếng "toang" vang lên lanh lảnh, hào quang trỗi dậy. Thanh Hỏa Long thần kiếm đã tuốt ra khỏi vỏ.
Liên Hải Thiên nạt :
- Đỡ...
Thế rồi năm ngón tay của ông xòe ra, bao nhiêu sức mạnh thảy đều dồn vào năm đầu ngón tay, rồi dừng lại đó mà không phát ra sức mạnh...
Một bóng người bay vù tới, thét lên :
- Khoan!
Liên Hải Thiên vội thu sức mạnh trở về, liếc mắt nhìn sang thấy đó là Vạn Tí Tặc Ma, ông ta lộ vẻ không vui hỏi rằng :
- Sao? Nhà ngươi muốn đến đây chết thế ư?
Tặc Ma cười, cúi đầu nói :
- Ta bất chấp điểm này thi mi nghĩ sao?
Tặc Ma tươi cười nói tiếp :
- Tôi với thằng nhỏ này có một mối ân cừu, dám xin tiền bối để tôi thử sức với nó?
Đường Luân nghe nói giựt mình nghĩ thầm :
- Mình với nó có điều chi ân oán đâu?... À! Hay là... đây là một mưu kế để thừa cơ mà đoạt kiếm?
Liên Hải Thiên trầm ngâm một chút rồi khoát tay nói :
- Ta nhường cho mi đó!
Bích Cơ không ngăn cản Vạn Tí Tặc Ma nữa mà thối lui một bước. Tặc Ma cung kính nói rằng :
- Đa tạ Liên đại cao sĩ!...
(thiếu?)
Người áo đen gằn giọng nói :
- Đây là một món quà của một vị hòa thượng tặng cho ta khi xưa, trong này ghi rồi phương pháp luyện một đường gươm lợi hại tên là Kim Cang Đại La kiếm quyết, tất cả có bảy thế. Ban sơ, ta thấy bảy thế võ này quá ư mạnh bạo nên không muốn luyện tập làm chi, bây giờ việc đang hồi cấp bách, kẻ đại thù địch sắp sửa ra mặt, ngươi lại có sẳn thanh Hỏa Long thần kiếm trong tay, vì vậy nên sư phụ mới truyền lại cho mi, mi phải cấp tốc luyện tập nội trong hai ba ngày phải cho thuần thục.
Đường Luân cúi đầu vâng lệnh.
Người áo đen còn muốn dặn dò đôi việc, nhưng từ đằng xa đã có tiếng động vang lên, lão lắng tai nghe ngóng rồi chợt nói rằng :
- Luân nhi, mau nằm xuống, coi chừng đối phó.
Nói vừa dứt tiếng, người áo đen tung mình xuyên qua kẻ lá mất dạng trong rừng sâu.
Đường Luân tuân theo lời sư phụ, phi thân vào một bụi cỏ, rạp mình trốn tránh, sẽ lén dòm ra. Nghe thấy có tiếng ngân nga vọng lại :
- Nam phong... huân đắc du nhân túy.
Có người khác họa lại rằng :
- Mãn mục tang di... Bắc phong... lâu.
Tiếp theo đó, từ xa vọng tới hai câu :
- Cỗ đạo... Tây phong... tẩu mã.
- Tiểu lâu tố dạ hựu... Đông phong.
Có mấy chiếc bóng người thấp thoáng trong cành cây kẽ lá, rồi bốn người gầy tong teo, kẻ trước người sau, buông mình rơi xuống chỗ chàng và sư phụ nói chuyện ban nãy.
Bốn người này sắc mặt lạnh lùng, rơi xuống đất một lượt, đồng thời gật đầu một cái, cử động đồng nhất dường như bốn chiếc hình nộm, Đường Luân trông thấy buồn cười, khẽ động đậy một chút.
Chỉ một chút cử động đó mà bốn người kia đã phát giác, tám luồng nhỡn tuyến chiều thẳng vào chỗ chàng đang đứng.
Đường Luân giựt mình, vội đưa tay vào miệng, đoạn thổi ra những tiếng "te te", như tiếng gà rừng gáy.
Nào ngờ bốn người đưa mắt nhìn nhau, gật gù đồng hát lên một lượt :
- Trời mây quang đãng. Gió xuân tươi...
thế rồi trong chớp mắt, bốn người chia ra bốn ngã, phi thân bay vù đến... Người đi đầu đôi mắt sắc như chim ưng, thân hình của lão từ trên cao sà xuống, chộp một cái cực kỳ mạnh bạo.
Đường Luân cả sợ, biết rằng hành tung của mình đã bại lô...