Hoa Lửa


Nhiếp Lạc điên tiết áp sát Kiều Duy Đóa, thô lỗ xé bỏ quần áo trên người cô và dùng miệng mình giày xéo lên môi cô.
Tuy nhiên, có gì đó rất kỳ lạ. Nhiếp Lạc cáu kỉnh cắn mạnh vào bờ vai trần của cô, thế mà cô vẫn nằm im bất động như thể không biết đau đớn, không có thần thái, không run rẩy và càng không hoảng sợ đến rơi nước mắt. Trông cô chẳng khác nào hồn lìa khỏi xác.
Làm tình với một người không có sự sống, một món đồ chơi không biết giãy dụa khiến người ta thật phiền chán, dẫu ‘hương vị’ có mặn mòi ra sao cũng cảm thấy tẻ nhạt. Bàn tay Nhiếp Lạc đang chuẩn bị cởi chiếc áo ngực của cô bất chợt mất hẳn sự thèm khát.
“Nhiếp Lạc, anh bớt giả vờ thâm tình đi, đừng ra vẻ chị ta chết rồi làm anh rất đau khổ!” Nhiếp Lạc sợ hãi run lên.
Những lời khinh miệt của Kiều Duy Đóa không ngừng lùa về trong đầu hắn. Mẹ kiếp! Hắn yêu vợ, vợ hắn qua đời khiến hắn thật sự đau đớn, nhưng hắn không có cách nào để phản bác sự nhạo báng của Kiều Duy Đóa.
Lồng ngực hắn càng ngột ngạt, hệt như bị người ta chích thuốc liệt dương. Hắn cảm thấy tất cả đàn bà đều quá đáng ghét, đặc biệt là con ả trước mắt này!
Nhiếp Lạc thấp giọng chửi đổng một tiếng. Đúng lúc này, sau lưng Nhiếp Lạc có một khối sức mạnh ập tới, và một cây gậy mạnh như lực hút trái đất đánh thẳng lên lưng hắn.
Sau lưng bị nện một đòn đau buốt tới tận xương, Nhiếp Lạc đau đến trợn tròn hai mắt. Hắn quay lại thì thấy Hình Tuế Kiến dùng hết hơi sức cuối cùng, khom lưng nhịn đau ném hắn qua một bên.
Hình Tuế Kiến cố nhịn đau, cởi chiếc áo dính đầy máu của mình trùm lên nửa thân người gần như trần trụi của Kiều Duy Đóa. Gã cài từng hạt nút áo tươm tất cho cô, rồi mới ngã phịch xuống bên cạnh Kiều Duy Đóa.
Cảnh tượng này khiến ai nấy đều sững sờ. Bởi vì với thương tích của Hình Tuế Kiến lúc này, gã hoàn toàn không có khả năng đứng lên tấn công, thế mà gã làm được! Điều đó cho thấy gã cần biết bao nhiêu ý chí và phẫn nộ. Hơn nữa, bây giờ Hình Tuế Kiến vẫn cầm thanh sắt lăm lăm trong tay, thở hào hển không cho bất kỳ kẻ nào bước đến gần Kiều Duy Đóa.
Lúc này Kiều Duy Đóa mới từ trạng thái ‘biến thân’ thành đồ chơi, khôi phục lại tinh thần.
“Hình Tuế Kiến, anh thật sự không muốn sống nữa hả?” Giọng cô nghèn nghẹn, hai mắt đỏ hoe.
“Kiều Duy Đóa, nếu em không muốn anh chết sớm thì đừng làm gì cả! Nghe lời anh một lần, em chỉ cần đứng sau lưng anh là được!” Gã thở hổn hển, nói.
Mắt Kiều Duy Đóa đỏ hoe, bóp bóp lòng bàn tay, rốt cuộc vẫn ôm lấy gã, để bờ vai gã che gió chắn mưa cho cô. Một đám tay sai vây quanh, thế nhưng bọn họ thấy chết không sờn, không hề sợ hãi.
Tận mắt Nhiếp Lạc thấy món đồ chơi ‘sống dậy’, hắn xoa phần lưng đau nhức, phất tay ngăn cản đám thuộc hạ xông lên động thủ.
“Hình Tuế Kiến, cậu biết rõ con người tôi nói được thì làm được, nên cậu đừng quá kiêu ngạo. Chỉ cần cậu nhẫn nại lần này, cậu có thể bình an ra khỏi đây và các mua bán giữa chúng ta vẫn tiếp tục như cũ!” Nhiếp Lạc nhìn bọn họ gằn giọng.
Nghe vậy, Hình Tuế Kiến lại bật cười khe khẽ, cười lanh lảnh, cười đến nỗi chẳng ai hiểu gì, tiếng cười che khuất tư thế chiến thắng của Nhiếp Lạc.
Vài giây sau, gã ngừng cười, thần sắc trở nên nghiêm khắc: “Nhiếp Lạc, anh từ một tên băng đảng đầu đường xó chợ leo lên vị trí hôm nay, lẽ nào anh chưa từng trải qua gập ghềnh bão táp?”
Gã biết rõ mà còn cố hỏi khiến Nhiếp Lạc cảm thấy bực bội, nhưng câu tiếp theo của Hình Tuế Kiến mới làm hắn giận tím mặt.
“Lẽ nào lúc gặp gian nan, anh để vợ mình đem thân xác ra bán giúp anh vượt khó?”
“Mẹ kiếp! Không được nhắc tới vợ tao, hai đứa mày dám nhắc tới vợ tao nữa, tao đập chết bọn mày!” Nhiếp Lạc cáu gắt và hoàn toàn bị chọc giận, hắn giật khẩu súng trong tay tên thuộc hạ, định bắn chết Hình Tuế Kiến.
Hắn không cho người khác nói xấu vợ mình một câu, vậy mà hai người này, một thì nghi ngờ hắn hư tình giả ý với vợ, một thì dám nói hắn từng bán đứng vợ!
Chẳng những Hình Tuế Kiến không bị họng súng đen ngòm kia đe dọa, mà còn tiếp tục cao giọng: “Tôi hỏi anh, anh sẽ cho người khác đụng vào vợ mình sao?”
“Đứa nào dám đụng vào vợ tao, tao giết đứa nấy!” Nhiếp Lạc gào rú.
Hai tên đàn ông đều dùng ánh mắt giết người, giận dữ trừng nhau.
Hình Tuế Kiến lạnh lùng nghênh đón ánh nhìn của hắn: “Tôi hoàn toàn đồng cảm! Ai dám đụng tới vợ tôi thì hãy bước qua xác tôi trước!”
Gã nói như đinh đóng cột làm trái tim Kiều Duy Đóa rung động, cánh tay cô càng xiết chặt gã, xiết chặt ‘ngọn núi lớn’ của cô.
Nhiếp Lạc giật mình ngỡ ngàng. Một lát sau, Nhiếp Lạc không còn thần sắc giận dữ nữa.
“Cậu thật sự không sợ chết?”
“So với việc vợ mình bị người ta chà đạp, chết có gì đáng sợ?” Hình Tuế Kiến hỏi ngược lại.
Nhiếp Lạc nhìn gã vài giây, rõ ràng bây giờ trông Hình Tuế Kiến rất tệ, nhưng trên người gã phảng phất khí thế bừng bừng, không để ai bén mảng. Tinh thần này được gọi là khí khái trong truyền thuyết.
“Chết không đáng sợ? Được, vậy tôi sẽ khiến cậu sống không bằng chết!” Nhiếp Lạc cười cười, rồi thì thầm vài câu với tên thuộc hạ. Tên thuộc hạ gật đầu đi ra ngoài, lát sau hắn ta cầm một ống kim tiêm đi vào.
Hình Tuế Kiến chớp mắt đã nhận ra thứ gì nên càng ôm cô chặt hơn, Kiều Duy Đóa cảm thấy có điềm chẳng lành, hỏi: “Đó là cái gì?”
Hình Tuế Kiến mím môi không đáp.
Nhiếp Lạc lấy ống tiêm, tàn nhẫn nói: “Hình Tuế Kiến, cậu là người luôn sống có nguyên tắc, xưa nay không động vào thứ này, phải không?”
Đôi mắt đẹp của Kiều Duy Đóa mở lớn, đoán được ống tiêm kia đựng thứ gì làm cả người cô đều căng thẳng.
“Đây là thuốc tán kiểu mới, bọn tôi gọi nó là ‘tia chớp’. Bởi sức mạnh của nó rất ghê gớm, chỉ cần tiêm một mũi trong vòng 2 – 3 tiếng thì toàn thân sẽ hưng phấn, nóng ran, khoái cảm trước nay chưa từng có. Loại thuốc tán này rất dễ gây nghiện, nếu nghiện rồi thì mai này sẽ điên cuồng phụ thuộc vào, không thể từ bỏ…”
“Không cần!” Chưa nghe xong mà Kiều Duy Đóa đã hét to.
Thế nhưng Hình Tuế Kiến lại thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất gã có thể khẳng định trò này để đối phó với gã, chứ không dùng để hành hạ Kiều Duy Đóa. Xưa nay gã chưa từng động vào những thứ này, cũng không cho đám anh em chạm vào. Bởi vì gã hiểu, chỉ cần dính vào loại chất độc ấy thì từ nay về sau không thể dừng lại và khó tự kiềm chế.
“Anh muốn chơi trò gì?” Gã biết còn cố hỏi.
Nhiếp Lạc là người có tình cảm biến thái, những kẻ làm mích lòng hắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
“Tôi tin chỉ cần một ngày tiêm cho cậu ba mũi, không tới ba ngày tôi sẽ biến cậu trở thành con nghiện hoàn toàn!” Nhiếp Lạc đắc ý nhếch môi.
Hình Tuế Kiến không hề biến sắc như hắn dự đoán, ngược lại gã khá trấn tĩnh: “Anh cứ giữ tôi lại để đùa bỡn, thả Kiều Duy Đóa ra.”
“Không cần!” Nhận biết được chủ ý của gã, sắc mặt Kiều Duy Đóa càng thêm trắng tái. Tuy nhiên, hai tên đàn ông không để sự kháng nghị của cô lọt vào tầm mắt.
“Được!” Nhiếp Lạc sảng khoái đáp ứng.
“Mang nó tới đây!” Hình Tuế Kiến xòe tay, không nói thêm gì.
Nhiếp Lạc khựng lại chốc lát, rồi mới cầm ống tiêm đặt trước mặt Hình Tuế Kiến.
Kiều Duy Đóa định giơ tay chộp lấy, nhưng hành động của Hình Tuế Kiến nhanh hơn. Một tay gã ngăn cản cô, còn tay kia dứt khoát cầm ống tiêm đâm thẳng vào bắp tay rắn chắc của mình.
Mày mặt Kiều Duy Đóa bỗng chốc trắng bệch. Cô thấy chất lỏng trong suốt từ ống kim chảy vào cơ thể gã, vậy mà Hình Tuế Kiến chẳng hề nhíu mày.
Hình Tuế Kiến rút ống kim ra, vứt trên mặt đất để đối phương nhìn rõ bên trong đã sạch trơn, “Có thể thả cô ấy đi chưa?”
Sắc mắt Nhiếp Lạc bỗng trầm xuống: “Được, cậu ở lại, cô ta đi!” Đằng nào thì hắn cũng không còn hứng thú đối với Kiều Duy Đóa, giữ lại chỉ tổ chướng mắt và bực bội.
“Kiều Duy Đóa, em đi mau!” Hình Tuế Kiến đẩy đẩy cô.
Thế nhưng, cô lại nhìn gã chằm chằm không nhúc nhích: “Anh muốn đuổi em nữa ư?”
Hình Tuế Kiến nhíu mày. Dưới tình tình này, sao còn gọi là đuổi?
“Tại sao anh luôn như thế? Lẽ nào khí phách anh hùng đối với anh quan trọng đến vậy?” Cô lẳng lặng hỏi, “Tại sao anh chưa từng nghĩ xem em có cần hay không?”
Gã bị hỏi mà cứng họng.
“Nếu ban nãy Nhiếp Lạc cưỡng hiếp em, anh còn muốn em không?” Cô tiếp tục hỏi.
“Sao anh lại không muốn em?” Gã đáp ngay không chút nghĩ ngợi.
“Nhưng nếu anh thực sự trở thành con nghiện, anh sẽ vứt bỏ em.” Cô cười thê lương, “Tình yêu của anh luôn viện cớ như những người đàn ông khác, ngay cả kiêu ngạo cũng chẳng vứt bỏ được.” Vì sao cô mãi là người bị vứt bỏ?
Khóe môi Hình Tuế Kiến giật giật, không có cách nào để phản bác.
Cô chuyển ánh mắt về phía Nhiếp Lạc, hỏi: “Còn mũi thuốc nào không? Xin mang thêm một ống tới đây.”
Yêu cầu của cô khiến sắc mặt Hình Tuế Kiến bỗng chốc xanh mét.
Nhiếp Lạc hiểu ý cô, hắn trầm tư một hồi rồi hỏi: “Cô chắc chứ?”
“Không!” Hình Tuế Kiến quát lớn.
Cô bình tĩnh và kiên cường đáp: “Tôi chắc chắn, xin anh hãy biến tôi thành người giống anh ấy đi! Anh ấy tiêm một mũi, tôi cũng tiêm một mũi, một ngày anh ấy tiêm ba mũi, tôi cũng thế, đừng keo kiệt với tôi mũi nào!”
Chỉ cần biến thành những con người giống nhau, không ảnh hưởng tới niềm kiêu ngạo của gã thì cô có thể được ở bên cạnh gã. Cô bị gã thành công ‘tống cổ’ một lần, giờ có nói gì đi nữa cô cũng không tiếp tục ‘mắc mưu’.
Đám thuộc hạ yên lặng đợi lệnh của Nhiếp Lạc, thế nhưng Nhiếp Lạc chẳng hề có hành động khác thường nào tiếp theo.
Đúng lúc này, ngoài biệt thự bỗng vang lên tiếng còi xe cảnh sát.
“Ông chủ Nhiếp, bên ngoài có nhiều cảnh sát lắm!” Đám thuộc hạ biến sắc.
Hình Tuế Kiến kinh ngạc, còn Kiều Duy Đóa vui mừng điên cuồng, vì cuối cùng bọn họ cũng được cứu rồi! Thế nhưng, Hình Tuế Kiến không quá lạc quan.
Sắc mặt Nhiếp Lạc trầm xuống, sẵng giọng: “Hình Tuế Kiến, cậu báo cảnh sát?”
Hình Tuế Kiến mệt mỏi lắc đầu, “Không, tôi biết chỗ anh có đường hầm bí mật, cảnh sát sẽ chẳng bắt được các anh. Còn tôi chưa xác định Kiều Duy Đóa có bình an hay không, tôi sẽ không mạo hiểm.” Gã hiểu tường tận nơi này, báo cảnh sát sẽ chẳng giải quyết được vấn đề. Bây giờ gã và Kiều Duy Đóa có khả năng sẽ mất mạng tại đây.
Nhiếp Lạc nheo mắt đông lạnh nhìn gã vài giây. Khi thấy đáy mắt gã không có bóng dáng của sự dối gạt, thì sắc mặt hắn mới dịu xuống.
“Chúng ta đi!” Nhiếp Lạc phất tay.
Đám thuộc hạ lập tức chuẩn bị rút lui, hỏi: “Ông chủ Nhiếp, chúng ta xử lý hai người kia thế nào? Bắn chết hả?”
Nhiếp Lạc cầm súng gõ vào đầu tên thuộc hạ, “Cảnh sát ập tới mà còn muốn giết người? Bọn mày điên hết rồi à?”
Hình Tuế Kiến hoàn toàn bất ngờ.
“Vậy chúng ta đem họ theo?” Tên thuộc hạ hỏi lại.
“Mang theo làm gì? Để vướng bận thêm hả?” Sắc mặt Nhiếp Lạc càng ngấm ngầm.
Đám thuộc hạ đều sửng sốt, vậy ý ông chủ Nhiếp là…
“Còn tính gì nữa? Coi như bọn họ gặp may, chúng ta đi!” Trước khi Nhiếp Lạc xoay người cất bước, còn bỏ lại một câu mắng chửi mơ hồ, “Mẹ kiếp, đồ thần kinh! Lấy ma túy ra làm kẹo để giành giật, chả khác gì cảnh năm xưa giữa hai vợ chồng tôi!”
Đám thuộc hạ chẳng hiểu gì, chỉ ngơ ngác nhìn nhau rồi lũ lượt nối đuôi kéo đi.
Khi Tư Nguyên theo nhóm cảnh sát xông vào, Hình Tuế Kiến vẫn còn trong ngỡ ngàng. Với sự hiểu biết của gã về Nhiếp Lạc, thì tên này thủ đoạn độc ác, vui buồn thất thường. Thế mà không ngờ hắn lại bỏ qua cho bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui