CHƯƠNG 12/12
Lũy dậy thật sớm, qua khung cửa sổ anh thấy những hàng cây im ngủ dưới ánh đèn đường thị trấn. Những hàng cây chìm khuất trong mà sương dày đặc và hơi lạnh kinh khiếp như đồng loạt bay lên từ mặt hồ nước đã đóng thành băng. Chưa bao giờ Lũy sống trong một cảm giác lạnh tê tái như vậy. Dưới phố, nơi những con đường lướt thướt trong sương là những âm thanh buồn buồn đưa tới. Lũy không biết gọi nó là gì, chỉ biết đó là âm thanh của thị trấn, một thứ âm thanh đặc biệt không nơi nào có được. Lũy lắng nghe trong một thoáng. Lẫn trong tiếng "u u" như tiếng nhà máy đèn, còn có tiếng móng ngựa gõ lóc cóc đi về hướng nào, làm lòng Lũy dậy lên sự thương nhớ.
Lũy xách chiếc va ly xuống nhà. Chị Thục đã thức và ngồi sẵn trong ghế chờ đợi. Chị mặc chiếc áo len màu xanh thẫm, tay khoanh trước ngực đưa mắt nhìn Lũy:
- Em về thật à?
Lũy đặt va ly xuống chân:
- Ðã đến lúc không còn ở lại được thì phải về thôi.
- Còn sớm quá, sương dày đặc. Ði như vậy thì lạnh lắm.
- Em thích đi giờ này.
- Chớ không phải...
Chị Thục bỏ lửng câu nói, chị rót một tách cà phê đã hâm sẵn trong cái bình điện đặt trước mặt Lũy khi anh vừa ngồi xuống chiếc ghế rộng.
- Bé Hạnh còn ngủ hả chị? - Lũy nhấp một ngụm cà phê và hỏi.
- Ủa, em không muốn cho nó biết mà?
- Em hỏi thế thôi.
- Còn Tiểu My, có biết em về không?
- Chắc là không.
- Sao thế?
- Em cũng không muốn cho Tiểu My biết, cô ấy hay khóc lắm.
- Cũng giống như Cúc Huyền vậy chứ gì?
Lũy thở dài. Chị Thục biết mình lỡ lời, khi nhắc tới Cúc Huyền, chị cũng sững người ngồi im lặng trong ghế. Lũy mồi thuốc, anh nhả khói lặng lẽ thành những vòng tròn.
- Bao giờ Lũy sẽ trở lên? - Một lúc lâu, chị Thục hỏi.
- Không biết bao giờ.
- Buồn quá, cho nên em sợ gặp lại nỗi buồn ở đây chứ gì?
- Chị biết rồi đó, hỏi em làm gì.
- Ðâu có ai sống mãi với nỗi buồn đâu em. Thời gian đi qua và mọi việc sẽ xoá nhòa như dấu chân trên bãi cát bị sóng biển cuốn ra khơi vậy thôi.
- Nhưng có điều sẽ sống mãi chứ.
- Hình bóng của Cúc Huyền, phải không?
Lũy quay đi không trả lời. Anh có cảm tưởng mình nuốt phải một ngụm khói đắng. Lũy ho khúc khắc mấy tiếng. Chị Thục vuốt những sợi tóc, giọng buồn buồn:
- Coi vậy chứ thời gian là một phương thuốc mầu nhiệm đấy em ạ, hy vọng năm sau, năm sau nữa em lại vui vẻ trở lại thị trấn heo hút này.
- Em không hứa. Có khi em sẽ phải đi xa, em sẽ không còn ở Sàigòn nữa đâu.
- Em định đi đâu?
- Cũng chưa biết.
- Sao trông em giống như con chim lẻ bạn sắp chết vậy. Ðàn ông con trai như vậy là dở lắm.
Lũy cười héo hắt, anh đứng lên xách chiếc va ly:
- Thôi em về đây, chị cho em gởi lời chào anh Ðồng.
- Còn Tiểu My, em không gởi lời chào à?
- Rồi cô ấy sẽ biết. Em sẽ biên thư khi về tới Sàigòn.
- Coi chừng, Tiểu My nói cũng mến em lắm đấy.
- Sao lại phải coi chừng, hả chị Thục?
Chị Thục cười:
- Bởi vì tình cảm con người ta lạ lắm em ạ. Chị là phụ nữ, chị có giác quan thứ sáu nhạy bén lắm.
- Nghĩa là sao?
- Nghĩa là chị không muốn thấy cái mặt rầu rĩ suốt ngày của em nữa.
Chị Thục đi với Lũy ra cửa. Lũy ném vụt mẩu thuốc tàn vào vệ cỏ.
- Thôi, em về. Khi nào Tiểu My có tới chơi, chị nói rằng em vội quá nên về mà không báo trước.
- Coi chừng Tiểu My sẽ khóc và giận em đấy. Ðừng chọc cho con gái giận, bởi vì con gái giận lâu lắm.
Lũy cười, anh phác một cử chỉ chào chị Thục rồi kéo cao cổ áo măng tô bước ra đường. Lũy có cảm tưởng những ngọn gió lạnh giống như những ngọn roi tê buốt quất vào mặt anh. Cứ thế, Lũy lầm lũi bước đi.
Chiếc xe hàng đổ cái bóng dài trên bến, người ta đang bận rộn chất hàng lên mui và hành khách hãy còn thưa thớt trên các dãy ghế ngồi. Lũy bước vào một quán cà phê để đợi chuyến xe. Có lẽ quán mới vừa mở cửa nên đứa bé than hồng quạt lia lịa để nấu nước cà phê. Con be mặc chiếc áo len màu xám cũ, tóc cắt bom bê, nhanh nhẩu nói:
- Chú ngồi đợi chút xíu sẽ có cà phê ngay.
Lũy cười cười, anh hỏi mua thêm bao thuốc lá và ngồi hút liên tục. Trời lạnh kinh khiếp, mặc dù mặc chiếc áo măng tô dầy cộm nhưng Lũy có cảm tưởng anh đang run lập cập, những ngón tay Lũy tê cóng.
Như vậy chỉ còn ít phút nữa, trước khi trời sáng tỏ Lũy sẽ rời thị trấn cao nguyên này và không biết khi nào mới có can đảm trở lại. Lũy là một người rất sợ nỗi buồn, thế mà ở đây Lũy đều nhìn thấy nỗi buồn vướng vất khắp mọi nơi. Hình ảnh của Cúc Huyền như ấn hiện trong sương mù, ngùi ngùi trong gió lạnh, và dậy lên trên những màu hoa. Ôi đôi mắt của em, đôi mắt sâu thẳm ngàn trùng, lúc nào cũng đeo bám theo tôi.
- Cà phê xong rồi, chú uống cà phê đen hay cà phê sữa?
Ðứa bé gái đứng trước mặt Lũy, gương mặt nó đỏ ửng vì vừa bước ra khỏi bếp. Lũy nói:
- Cà phê đen, không đường.
- Í, chú uống cà phê không bỏ đường đắng lắm. Cà phê ở đây nguyên chất chứ không giống như dưới Sàigòn người ta pha đủ thứ đâu.
- Nhưng tôi thích uống như vậy lâu rồi.
- Cháu ột chút xíu đường thôi nghe?
- Cũng được.
Liền đó, đứa bé gái mang đến đặt trước mặt Lũy một tách cà phê bốc khói. Ðứa bé gái bỏ đi với công việc của nó, còn Lũy một mình ngồi nhấp từng ngụm cà phê đắng. Một lúc, Lũy thấy có chiếc xe ngựa từ ngoài đường chạy vào bến xe. Lũy giật mình khi thấy Tiểu My từ trên chiếc xe ngựa bước xuống, cô bé dáo dác tìm kiếm trong đám đông và rồi đi tới quán cà phê. Vừa nhận ra Lũy, Tiểu My chạy ào tới, giọng cô nghẹn ngào:
- Trời ơi, em cứ tưởng không còn kịp nữa …
- Anh đang chờ xe.
- Sao anh về lặng lẽ thế, không báo cho ai biết vậy? - Tiểu My ngồi xuống ghế, trách móc. Lũy cười:
- Có ai đâu mà báo. Còn Tiểu My thì anh cố giấu.
- Tại sao?
- Tại anh thích như vậy.
- Anh đúng là một kẻ vô tâm, hồi trước Cúc Huyền đã bảo như vậy. Chính em là người đã bênh vực cho anh. Bây giờ em thấy Cúc Huyền nói không sai chút nào.
- Sao Tiểu My biết anh ở đây?
- Nếu anh về Sàigòn thì chỉ ở bến xe thôi chứ ở chỗ nào khác đâu?
- Lỡ anh ra phi trường đi máy bay thì sao? - Lũy cười trêu cô bé.
- Anh ra phi trường em cũng ra phi trường, máy bay chở anh bay lên trời em cũng níu cánh máy bay lại.
- Tiểu My ghé nhà chị Thục à?
- Cũng may là em đến không quá muộn. Sao anh ăn ở chi mà ác đức thế? - Tiểu My giận dỗi lườm Lũy.
- Sao Tiểu My biết anh về ngày hôm nay?
- Linh cảm. Con gái có giác quan đặc biệt.
- Tiểu My uống gì đi, trời lạnh quá.
- Em muốn uống rượu.
Lũy trợn mắt:
- Bộ My khùng hả?
- Ừa, chắc em khùng rồi. Sau khi Cúc Huyền chết, em mất một người thân thiết nhất đời, coi như mất một phần thân thể cho nên em khùng.
- Thôi, đừng có khùng nữa. My uống cà phê sữa nhé.
- Em uống rượu.
- Ðể làm gì?
- Ðể chia tay với anh.
- Quán chỉ bán cà phê thôi, mình uống cà phê để chia tay cũng được.
- Uống cà phê chỉ đắng thôi chứ không say. Em lại thích uống cái gì vừa đắng, vừa cay mà còn phải say nữa cơ. Do đó em chỉ muốn uống một... xị rượu đế.
Lũy cười, nắm những ngón tay nhỏ nhắn đầy lạnh giá của Tiểu My, nhưng cô bé đã rụt tay lại, lườm:
- Anh đừng nắm tay em.
- Ừ, anh có nắm được đâu.
- Nếu em không kịp rụt tay về thì anh đã nắm được rồi, đừng có khôn.
- Nếu không uống cà phê sữa thì My uống sữa nhé, bé con.
- Ðừng lên giọng người lớn với em. Người ta không còn bé nữa đâu.
- Người lớn cũng uống sữa được như thường.
- Uống bao giờ?
- Khi nào... bị bệnh.
- Ừ, em đang bệnh đây. Thôi cho em uống sữa đi.
Lũy hốt hoảng:
- My bị bệnh thật à?
Tiểu My ngước nhìn Lũy, đôi mắt cô bé buồn muốn khóc:
- Ðúng, em đang bị bệnh thật rồi.
- Em đi trời lạnh, do đó bị cảm sốt phải không?
- Em cảm lạnh chứ không cảm sốt. Cảm lạnh vì cô độc, vì thị trấn mù sương quanh năm suốt tháng này chỉ còn lại mỗi mình em.
Lũy xúc động nắm những ngón tay nhỏ bé lạnh giá của Tiểu My. Lần này cô bé không rụt tay về nữa, mà có rụt cũng không kịp vì Lũy chụp nhanh quá. Anh có cảm giác Tiểu My giật thót người, đôi mắt hoảng sợ như con thỏ rồi... để yên mấy ngón tay trong lòng bàn tay Lũy.
- Tay em lạnh lắm phải không? - Tiểu My run giọng.
- Không, từ bây giờ nó sẽ ấm lên.
- Làm sao ấm được?
- Em cứ để yên trong bàn tay anh chừng... một giờ đồng hồ.
- Anh khôn quá trời.
Tiểu My cười và rụt tay lại. Lũy gọi cho Tiểu My ly sữa nóng. Khi đứa bé mang ly sữa lại đặt trước mắt Tiểu My, Lũy cầm chiếc muỗng cà phê nhỏ quậy đều.
- Uống đi bé.
- Lại bé?
- Thôi, uống đi người lớn - Lũy cười.
- Anh bỏ cái giọng ấy đi. Hồi trước Cúc Huyền giận anh mà chết đấy, đừng làm cho em phải chết theo. Em chết sẽ hóa thành con chim cát ngoài bãi biển, em chờ anh đi dạo trên biển sẽ mổ vào mắt anh cho bỏ ghét.
- Sao em dữ thế?
- Bây giờ em là hai người. Em vừa là Cúc Huyền, vừa là Tiểu My, cho nên em dữ.
Tiểu My uống sữa từng ngụm, vừa uống cô bé vừa ngước đôi mắt đen như hai hạt nhãn nhìn Lũy. Ðôi mắt của Tiểu My trong giờ phút này sao giống đôi mắt của Cúc Huyền thế.
- Trên này My đi học vui nhé.
- Làm sao mà vui cho được, anh. Chắc là em sẽ khóc hoài.
- Khóc ít thôi, khóc hoài sẽ ngập hết thị trấn và cũng chẳng có ai để dỗ đâu.
Tiểu My ngượng ngùng chống chế:
- Em đã khóc thì trời dỗ cũng không nín.
- Vậy em đi đóng kịch được.
- Ðừng có ngạo người ta. Nhưng em không phải dễ khóc đâu. Khó mà làm cho em khóc được.
- Vậy mà lúc nãy anh thấy Tiểu My khóc rồi đó.
Tiểu My cúi mặt, ngượng ngùng giấu nụ cười sau mái tóc. Lũy nhìn đồng hồ, chưa tới 5 giờ. Trời mỗi lúc càng đổ thêm sương mù xuống khu phố trước mặt. Những bóng đèn trên bến xe hiu hắt, loáng thoáng những bóng người di động như trong cõi mơ hồ.
- Lũy này, về Sàigòn bao giờ anh quay lại đây?
- Chưa biết.
- Chắc là anh sẽ quên thành phố cao nguyên của em.
- Không quên đâu.
- Có trời mới biết được.
- Ở đây có nhiều thứ dễ nhớ quá, làm sao anh có thể quên.
- Em cũng mong như vậy.
- Tiểu My sẽ biên thư cho anh chứ?
- Không hứa.
- Nhớ đi thăm mộ Cúc Huyền mỗi tuần giùm anh và cắm vào đấy một bông hoa nào Tiểu My thích nhất.
- Chỉ mình em thích thôi ư, còn anh thì sao?
- Anh thích nhiều thứ hoa lắm, sợ Tiểu My không nhớ nổi đâu.
- Thế mà nhớ nổi đấy. Anh tin không?
- Chắc anh sẽ tin. Và bao giờ... lấy chồng nhớ biên thư cho anh hay, anh sẽ lên ăn đám cưới.
- Tự nhiên cái lấy chồng? Anh nói chuyện như đùa.
- Biết đâu đấy, con gái thay đổi nhanh khiếp lắm.
- Em là một người không thay đổi. Em là núi đá, là biển khơi. Anh tin không?
- Chắc anh sẽ tin.
- Sao cái gì anh cũng "sẽ" hết vậy?
- Nói như vậy cho chắc ăn.
- Anh khôn không ai bằng. Hồi trước...
Lũy đưa tay bịt miệng Tiểu My, giọng anh như sắp khóc:
- Thôi, đừng nói cái câu My thường nói nữa.
Tiểu My gỡ bàn tay Lũy, cô không buông ra mà nắm lấy những ngón tay Lũy. Anh cảm nhận có hai giọt nước mắt nóng ấm rơi xuống ngón tay mình.
- Ðừng khóc Tiểu My, hãy vui lên khi chia tay.
Tiểu My cười trong nước mắt:
- Anh có thấy em vừa là Cúc Huyền, vừa là Tiểu My không?
- Ðiều này thì anh tin.
- Nếu thế, anh đừng bao giờ quên thị trấn cao nguyên của em nhé.
- Hãy tin điều đó, Tiểu My ạ.
Khoảng sáu giờ, chiếc xe bóp kèn gọi khách vang trên bến. Tiểu My mắt đỏ hoe nhìn Lũy. Hai người rời khỏi quán cà phê để ra bến xe.
Lúc ngồi trên xe, Lũy quay xuống nói:
- Em về đi, đứng ở đây lạnh lắm.
- Em không về khi nào xe chưa chạy.
- Em cứng đầu ghê lắm. Anh không thích những cô bé cứng đầu.
- Những cô bé chứ không phải một?
Lũy cười:
- Một thôi cũng đủ khổ rồi.
- Anh xạo không ai bằng.
Khi người khách cuối cùng bước lên xe, bác tài xế rồ mạnh ga, một hồi còi ngắn vang lên trên bến xe và chiếc xe từ từ lăn bánh. Lũy quay đầu nhìn Tiểu My đứng dưới ánh đèn, màu áo của cô mờ mờ trong sương nhưng đôi mắt nhìn theo thì như xoáy tâm hồn Lũy. Ôi đôi mắt, giống như Cúc Huyền xưa, sẽ mãi mãi theo Lũy trong suốt cuộc đời.
Từ Kế Tường