CHƯƠNG 6/12
Ngày trước, đi ngang qua trường Cúc Huyền một cách vô tình Lũy không nhìn thấy hết cái đẹp của ngôi trường nữ trung học ở tỉnh. Những con đường vây quanh đó có nhiều cây. Mùa mưa đang thay lá vàng. Buổi chiều hôm nay Lũy tới, không có cuộc hẹn hò nào, vẫn vô tình như thế. Lũy đi ngang qua ngôi trường vẫn còn đóng cổng. Cánh cổng im lìm vớI những con chim sẻ, nhỏ bé lao xao. Nắng chiều bạt từ hướng sông nhuộm vàng cây lá hai bên đường. Lũy đi dưới những chiếc lá me bay, để chờ đợi giờ tan học của Cúc Huyền. Trường con gái, luôn luôn có những cái dễ thương. Bốn phía rào có dây leo trổ hoa tím, trong sân có bồn cỏ với những luống mười giờ nở muộn. Lá trên cây vàng mềm, ẻo lả. Nắng chiều như tơ phả xuống những con đường vắng xe cộ. Lũy nhìn thấy dưới bóng mát của cây me lớn bên trường, nhiều gã thanh niên đứng lóng ngóng đợi chờ giờ tan học. Lũy đi loanh quanh với những điếu thuốc vội vàng. Và Lũy u buồn với ý nghĩ trong số những thanh niên đó có một kẻ đứng đợi Cúc Huyền. Họ đã là bồ với nhau. Cúc Huyền tan học, ra đứng chỗ hẹn quen thuộc. Họ đi bên nhau dưới những hàng cây đẹp trong một buổi chiều thơ mộng như thế này. Lũy sẽ như một người xa lạ, đứng nhìn theo. Buồn biết bao nhiêu.
Lũy vòng lại con đường đã đi, đứng ở một góc vắng. Từ đây Lũy thấy được những ngôi nhà bên kia có vườn hoa, mái ngói đỏ. Tiếng chuông reo nghe xa, như tiếng dế mèn rúc trong bãi cỏ.
Một lúc Lũy thấy Cúc Huyền và My đi ngang qua. Lũy im lặng ném mẩu thuốc và dập tắt nó dưới chân. Lúc ngước lên thoáng thấy ánh mắt của Cúc Huyền quay đi và hai người tiếp tục nói chuyện với nhau. Họ đi chậm, sát vào lề cỏ. Lũy yên lặng đi theo phía sau. Ði một lúc thấy Cúc Huyền và My như sắp sửa quẹo sang con đường khác tránh mặt Lũy, bực quá, Lũy gọi to:
- Cúc Huyền.
Cúc Huyền vẫn không quay lại. Lũy đi nhanh tới trước, băng qua đường đối mặt với Cúc Huyền hỏi:
- Cúc Huyền không nghe gì hết à?
My nhìn vẻ mặt tức giận của Lũy, luống cuống ngó lại Cúc Huyền rồi nói:
- My về trước, Cúc Huyền nhé.
Cúc Huyền lật đật nắm tay My kéo lại:
- Chờ Cúc Huyền về với.
- Cúc Huyền có bạn.
- Không phải bạn, quen thôi.
- Quen cũng là bạn rồi. My về trước, mai gặp lại. My thoát tay Cúc Huyền đi nhanh và băng qua đường. Lũy sấn tới gằn giọng:
- Cúc Huyền làm bộ không nghe hả?
- Lũy mất lịch sự. Tại Lũy mà My bỏ về trước. Ngày mai tụi nó đồn rùm lên cả trường đều biết.
Lũy cười:
- Biết gì?
Cúc Huyền đỏ mă.t đi nhanh hơn chứ không thèm trả lời. Lũy chận trước mặt. Cúc Huyền cự:
- Lũy gan ghê hả?
- Ai kêu Cúc Huyền không thèm trả lời.
- Lũy kỳ ghê. Nói chuyện ngoài đường người ta dòm ngó. Tụi kia đồn rùm lên chắc có nước phải nghỉ học.
- Sao lại phải nghỉ học? Bộ bạn của Cúc Huyền không có đứa nào có bồ à?
- Không biết. Nhưng tụi nó giấu kỹ lắm.
- Lúc nãy thấy họ chờ ngoài trường thiếu gì. Có cả thằng “mặt gà mái” chờ Cúc Huyền nữa.
Cúc Huyền trợn mắt nhìn Lũy, vụt băng qua đường đi thật nhanh. Lũy phải chạy theo nói:
- Không có gì với thằng đó sao Cúc Huyền khó chịu?
- Không có người ta mới khó chịu đó. Lũy đừng có dựng đứng câu chuyện.
- Không có thì thôi. Nhưng Cúc Huyền phải nói chuyện.
- Ðã bảo không có nói chuyện ngoài đường.
- Chứ nói chuyện với Cúc Huyền ở đâu?
- Ở nhà, bộ không được sao?
- Cúc Huyền chưa mời, ai dám tới. Bộ nói người ta không sợ lưỡi búa của ông nội à?
Cúc Huyền đỏ bừng mặt cố giấu nụ cười.
Lũy đi gần Cúc Huyền hơn và hỏi thật nhỏ:
- Cúc Huyền hết giận rồi à?
- Không biết.
- Cứ để My về trước đi. Biết đâu My lấy mình làm cái cớ để về trước gặp bồ của My đang đứng chờ ở đằng kia.
Cúc Huyền lườm:
- Lũy đừng nói bậy, My chưa có bồ.
- Làm sao Cúc Huyền biết được?
- My chưa có bồ.
- Nhưng sao Cúc Huyền biết. Bộ My có bồ My phải nói cho Cúc Huyền biết à?
Cúc Huyền mím môi:
- Chuyện gì My cũng nói cho Cúc Huyền nghe cả.
- Nhưng chuyện có bồ chắc là My phải giấu.
- Ðã bảo không có.
Lũy đưa tay quơ một vòng trước mặt:
- Lúc nãy tới đây Lũy có làm quen với một thanh niên đứng trước cổng trường. Lũy hỏi anh ta chờ ai anh ta nói chờ My. Và Lũy nói Lũy chờ Cúc Huyền.
Cúc Huyền sừng sộ:
- Lũy đừng nói xạo.
- Không tin mai Cúc Huyền hỏi My thì biết. Bồ của My học trường nam trung học kìa, tóc hớt ngắn, có vẻ “xì bo” lắm. Chắc anh chàng ta là tay đua xe đạp không thì cũng là một cây chạy nước rút.
Cúc Huyền cười:
- My không có bồ như thế.
Lũy tỉnh bơ:
- Có bồ đẹp trai như thế mà My giấu.
- Ðã bảo My không có bồ như thế. Lũy chuyên môn bịa chuyện cho người ta.
- Cúc Huyền bênh vực cho My hả?
- My không có bồ ma Lũy nói có bồ, phải bênh My chứ sao.
Lũy nhìn vẻ mặt phụng phịu của Cúc Huyền. Cái môi đưa ra giận dỗi, đôi mắt long lanh, tròn xoe. Lũy thích thú cười, không hiểu sao Lũy cứ thích chọc cho Cúc Huyền giận. Dù mỗi lần Cúc Huyền giận cái hy vọng đi chơi biển với Cúc Huyền lùi xa tầm tay Lũy.
- Cúc Huyền biết không?
- Biết gì?
- Khi người ta có bồ người ta dễ thương ra và đời sống cũng vui hơn nhiều.
Cúc Huyền đỏ mặt hỏi:
- Lũy muốn ám chỉ ai?
Lũy quơ một vòng tay ra trước mặt đáp bâng quơ:
- Nói chung những người mới yêu nhau ấy mà.
Cúc Huyền bịt tai lại đi ra xa. Lũy nhìn con đường nối phía trước. Ðám học trò con gái đi xe đạp ngang qua dòm lại. Cúc Huyền mắc cở quay lại cự:
- Lũy thấy người ta dòm mình không?
- Ăn nhằm gì.
- Lũy không ăn nhằm chứ Cúc Huyền bị tụi nó đồn lên có nước chết.
- Kệ tụi nó. Bộ tụi nó không có bồ tụi nó ganh hả?
Cúc Huyền bịt tai lại:
- Lũy nói bậy quá.
Lũy cười. Cúc Huyền cố đi nhanh hơn Lũy để giữ một khoảng cách thật xa. Lũy đi phía sau đá những viên gạch rơi rớt, những chiếc lá cây, những ống lon bơ vơ tội nghiệp, Lũy không biết con đường phía trước sẽ dài hay ngắn, có dẫn về nhà Cúc Huyền không. Lũy mong cho Cúc Huyền đi lạc, quên mất đường về nhà. Chắc là sẽ thú vị lắm. Cúc Huyền đi không ngó lại. Lũy mặc kệ, cứ đi phía sau với những trò chơi của mình. Con đường vắng người dần. Học trò đã về hết. Chỉ còn nắng úa vàng trên lá cây, trên mặt đường. Lũy nghe tiếng móng ngựa gõ lóc cóc ở đường nào vọng tới. Cúc Huyền đã đến đầu đường sửa soạn quẹo, Lũy chạy nhanh lên kêu:
- Ê, đi đâu đó?
- Ði về chứ đi đâu.
Lũy ngơ ngác:
- Về bằng đường này hả?
- Ừ. Ðường này chứ còn đường nào nữa.
- Dài hay ngắn?
- Ngắn. Ði một chút xíu là tới nhà.
Lũy cười:
- Thôi đi đường khác. Lựa đường nào dài thật dài mà đi. Càng lâu tới nhà càng tốt.
- Không được. Bộ Lũy không thấy mặt trời sắp tối rồi hay sao. Nãy giờ nếu không có Lũy người ta đã về tới nhà.
- Về trễ một hôm có sao đâu?
- Ông nội ngồi ở cửa chờ. Về trễ ông nội la ghê lắm.
Lũy ức ông nội của Cúc Huyền kinh khủng. Tại sao ông cứ hay đe dọa Cúc Huyền thế. Lũy nghĩ những người lớn tuổi thường hay thương con cháu. Ông nội Cúc Huyền lẽ ra phải nằm trong thế xích đu xem báo chờ Cúc Huyền về xoa đầu một cái. Ðằng này Lũy tưởng tượng lúc nào ông cũng cầm cái búa đứng gác cổng nhà như một vị hung thần.
- Lúc nào Cúc Huyền cũng sợ ông nội hết. Thử không sợ ông một hôm được không?
Cúc Huyền rơm rớm nước mắt:
- Lũy đừng ghét ông nội. Tuy thế chứ ông nội thương Cúc Huyền hơn ai hết.
Cúc Huyền thật mau nước mắt. Chuyện gì cũng khóc được hết.
Lũy nói:
- Thương Cúc Huyền sao ông luôn luôn đe dọa đánh Cúc Huyền?
- Tại ông sợ Cúc Huyền hay đi chơi với bạn không tốt. Ông nội nói đúng, vì bạn ít có người nào tốt với mình. Họ luôn luôn gian dối lừa lọc. Chỉ có những người trong gia đình mới thành thật với Cúc Huyền mà thôi.
Lũy có cảm tưởng như những mũi kim đang đâm vào đầu ngón tay mình. Cúc Huyền ngây thơ và trong sáng như một viên cuội trắng nằm dưới đáy hồ xanh. Như con chim sơn ca ngơ ngác trên cành mà Lũy là người thợ săn thành thạo và tài ba trong những mũi tên nhọn bén, Lũy im lặng một lúc lâu. Cúc Huyền ấp úng hỏi:
- Lũy buồn hả?
Lũy lắc đầu:
- Lũy đang suy nghĩ tới những điều Cúc Huyền vừa nói.
- Cúc Huyền thuật lại lời của ông nội nói chứ không có ám chỉ Lũy đâu. Cúc Huyền … Cúc Huyền …
Những giọt nước đầy hơi trong mắt Cúc Huyền, và Cúc Huyền ấp úng mãi không nói được.
Lũy thở dài:
- Thôi Cúc Huyền về nhà đi. Lũy sang ngõ khác.
- Lũy đâu có biết đường?
- Ăn nhằm gì. Lũy đi một lúc cũng nhớ ra đường mà về nhà.
Cúc Huyền buồn bã hỏi:
- Bây giờ Lũy chưa về nhà à?
- Lũy đi ra phố chơi. Ði về với Cúc Huyền người ta thấy đồn rùm lên, Cúc Huyền không thích.
- Lũy giận?
Lũy lắc đầu quay đi. Hình như Cúc Huyền có gọi Lũy mấy tiếng nhưng Lũy cứ lờ đi. Buổi chiều đã xuống hết trên cây lá. Nắng biến mất từ bao giờ. Lũy đi hết đường này sang đường khác nối những điếu thuốc lá và nhìn lá bay lao chao trong ánh đèn đường vừa bật lên. Hình như Lũy đi lạc một lúc, qua những con đường thật vắng và thật lạ, không có đèn đường. Những ngôi nhà tối đen đóng kín cửa và cây lá lào xào bên trên. Ði hết con đường đang đi Lũy mới thấy một ngọn đèn đường. Từ đây Lũy đứng nhìn bao quát sang khu phố trước mặt và từ từ nhận ra hướng bờ sông. Lũy đi tới trước và nghe tiếng hát từ trong máy phóng thanh của rạp hát. Gió từ dưới sông thổi lên, mát lạnh. Lũy đi lòng vòng một chút trong đám đông rồi tìm một quán cà phê ngồi. Ðêm thứ mấy trong thị trấn xa lạ này đối với Lũy? Mặt sông nhuộm ánh đèn của khu phố nom buồn bã. Những đợt sóng nhẹ thấy rõ, tới tấp xô vào bờ đá. Chiếc cầu bắc qua bên kia bờ lao chao bóng người đổ xuống. Lũy gọi một phin cà phê và ngồi chờ những giọt cà phê nhỏ xuống ly một cách chậm rãi. Lũy nhớ tới anh Hoán và thành phố của mình. Nhớ một góc quán cà phê quen thuộc và những buổi chiều ngồi đối diện với anh yên lặng nhìn mưa. Tình yêu buồn bã và tội nghiệp như thế sao. Lũy muốn tan rã ngay theo những giọt cà phê và mất tích như những hạt bụi trước cổng trường của Cúc Huyền một buổi chiều nào.
Những con đường vắng ngắt với hàng cây chạy dài đổ bóng xuống mặt nhựa đen nhánh. Trăng thị trấn đã lên, soi lờ mờ những mái nhà, những góc đường và cây lá râm bóng trong đêm khuya. Con đường hình như chỉ còn mình Lũy đi. Lũy có thể nghe những bước chân mình, nghe tiếng vạt sành rúc trong chân cỏ. Ðêm trăng buồn bã của thị trấn tràn ngập trong hồn Lũy. Qua ngôi trường của Cúc Huyền, Lũy nhìn cánh cổng quen thuộc khép kín, như đã khép kín tất cả những buổi chiều làm thành kỷ niệm, Lũy đã vu vơ ném những viên gạch lăn trên đường, nghe đêm thâu lăn dài theo tiếng khua động của viên gạch. Trăng mơ màng quá. Và Lũy thích đi lang thang qua hết những con đường của tỉnh lỵ. Giờ này mà ra biển, nhìn trăng treo trên mặt biển nghe tiếng sóng rì rào vỗ vào bờ đá chắc không còn gì thơ mộng hơn. Lũy đã đứng ở đầu con đường dẫn về nhà. Bờ hồ xanh cỏ và mặt nước sóng sánh bóng trăng. Một người nào đó đi chơi về nện gót giầy phía trước bờ hồ và mất hút sau đó. Lũy nhặt những viên gạch ném xuống hồ nghe tiếng nước bị khuấy động và bước vào nhà. Lũy đẩy cánh cổng đã hé mở sẵn. Những cánh hoa giấy rơi xuống tóc Lũy. Trong sân có hai lằn bánh xe in trên cát. Ðêm nay anh Ðồng lại trực. Lũy đoán anh Ðồng mới tới sở nên hai dấu bánh xe in trên cát còn ướt. Lũy dừng lại trên thềm nhà châm điếu thuốc, mùi hương hoa từ chân rào thoảng đến, nhẹ nhàng. Có tiếng chị Thục vang lên từ trong nhà:
- Lũy về đấy phải không?
Lũy đáp lời chị bằng cách giậm chân trên thềm mấy cái. Cánh cửa mở và chị Thục bước ra:
- Tưởng Lũy đi lạc rồi chứ?
Lũy rít một hơi thuốc cười:
- Buồn đi lang thang chơi chứ thành phố này nhắm mắt đi cũng trúng.
- Ai biết đâu. Hạnh nó bảo thế.
- Hạnh còn thức không?
- Nó chờ cậu không được nên mới vừa đi ngủ.
Chị Thục dòm Lũy cười:
- Sao lại buồn?
- Ðêm trăng u buồn quá. Chị thấy không?
- Ðêm trăng nào mà chẳng buồn. Nhưng Lũy chắc phải buồn hơn đêm trăng nữa. Có đúng không?
Lũy im lặng ngắm những chiếc lá cây. Chị Thục nói:
- Liệu mà khai với chị đi. Lúc tối Cúc Huyền có ghé nhà. Chuyện gì mà xem lâm ly thế. Nàng ngồi khóc trong ghế hỏi mãi chẳng nói.
Lũy nghe nhịp đập của trái tim mình rộn ràng sau câu nói của chị Thục. Lũy hỏi:
- Thật à?
- Thật chứ ai mà đùa. Cúc Huyền đến đây ngồi cả buổi. Hình như chờ Lũy về đấy.
- Lạ nhỉ!
- Sao lại lạ?
- Tự nhiên đến đây ngồi chờ.
- Tại Lũy giận người ta nên người ta sợ đến đây để xin lỗi chứ còn làm sao nữa.
- Tự nhiên giận.
- Ủa. Lũy không giận Cúc Huyền à?
- Không.
Chị Thục cười:
- Nội cái cách Lũy trả lời chị cũng biết hai người giận nhau. Thôi, giảng hoà, Cúc Huyền đến đây ngồi khóc cả buổi, xem bộ buồn lắm. Giận nhau chả đi đến đâu mà buồn bã quá. Huề đi cậu.
Lũy ngồi xuống thềm nhà, ngắt những bông hoa dại màu trắng, lắc đầu:
- Chả có gì để giận Cúc Huyền cả.
- Hờn mát mãi. Con trai phải biết tha thứ, rộng lượng. Ðừng có tự ái quá như thế.
Lũy lảng sang chuyện khác:
- Ðêm trăng đẹp quá chị Thục nhỉ. Thế mà anh Ðồng lại trực. Không ở nhà bày bàn ra sân mà uống trà thì khoái chí biết mấy.
- Lũy thức khuya nổi không, chị sẽ pha trà. Hai chị em uống.
- Sao lại không nổi. Người ta đang cần thức mà lỵ.
Chị Thục cười quay vào, dặn:
- Chờ nhé. Ngó bộ Lũy như anh chàng thất tình.
Lũy ngồi nghe những con chim đi ăn đêm về đậu xuống cây trứng cá bên chân rào. Những trái trứng cá chín bị động rơi xuống lộp bộp trên sân. Ánh trăng đổ xuống, thu vào bóng lá lay bay với cơn gió rười rượi bốc lên từ mặt hồ. Một vài ngôi nhà phía bên bờ hồ còn ánh sáng đèn. Những ngọn đèn bóng vàng hoe ngó trong đêm khuya cũng thấy buồn. Như những ngọn hải đăng chơ vơ ngoài mặt biển khơi. Tiếng lục đục của chị Thục trong nhà, một lúc chị Thục pha trà trong chiếc bình sứ trắng ngà với mấy cái tách nhỏ bé xinh xắn.
- Trà cao nguyên ngon phải biết.
Chị Thục nói với mùi hương trà lất phất đưa lên mũi Lũy. Lũy ngồi trong ghế mây rộng ngả đầu, mắt nhìn bóng trăng vàng óng trên trời. Ðêm yên tĩnh quá. Và đêm như có mùi hương từ bên hàng xóm. Lũy nói:
- Uống trà nhớ ông Năm quá chị Thục nhỉ?
- Chị còn nhớ những đêm trăng chơi năm mười loanh quanh khu vườn phía trước nhà. Lũy trốn tài ghê. Chả bao giờ chị tìm ra được.
- Lũy cười:
- Tại chị hay sợ ma núp trong những chỗ tối, có bao giờ chị dám vào bóng tối đâu mà tìm được. Ði tìm kiếm người ta mà cứ ôm gốc cây cột.
- Lũy có nhớ quê nhà của mình không?
- Nhớ hơn bao giờ.
- Nhiều lúc anh Ðồng trực ở sở, Hạnh và Hiền ngủ yên lành, chỉ còn mình chị thức trong đêm khuya. Lúc đó là lúc mà ngày xưa hiện về với từng lớp kỷ niệm kéo tới, chồng chất. Chị nhớ ngày xưa của mình, nhớ cha mẹ, nhớ Lũy, nhớ những trò chơi trong bóng trăng. Tưởng có thể chết được. Nhưng biết làm sao hơn khi mình không kéo lại được thời gian. Tuổi nhỏ bay mất với ngút ngàn thương nhớ như con diều giấy ngày xưa của Lũy đút dây bay ngoài đồng nội.
Ðôi mắt chị Thục mở lớn với mái tóc u buồn đổ xuống vai. Chị Thục vẫn còn đẹp như ngày nào. Lũy ngần ngại hỏi:
- Nếu bây giờ chị tình cờ gặp lại anh Hoán chị đối xử thế nào?
- Gặp lại anh Hoán?
Lũy gật đầu. Chị Thục cười:
- Làm sao mà gặp được?
- Quả đất tròn. Ði mãi rồi cũng có một ngày gặp nhau.
- Có thể như thế. Nhưng chị với anh Hoán chắc không bao giờ gặp.
- Vì sao?
Chị Thục chỉ lên bầu trời:
- Lũy thấy hai vì sao trên trời kia không. Sao đi mãi đến một ngày, mòn mỏi, rơi rụng chứ nhất định không gặp nhau. Vì mỗi vì sao đi mỗi hướng.
- Rồi cũng có hồi gặp nhau. Ðó là sự rơi hay là cõi chết.
Chị Thục cười:
- Chúng ta bắt đầu nói nhảm rồi. À, Lũy nhắc tới anh Hoán khiến chị nhớ tới nhiều người khác. Những người ngày xưa vẫn thường đến nhà mình chơi. Họ đâu cả rồi?
- Có ngườI làm lớn, có người đã chết, và còn lại anh Hoán lang thang thất tình, hận đời đen bạc.
- Lũy nói quá. Bao nhiêu năm rồi không lẽ anh Hoán chưa quên.
Lũy cười:
- Tình đầu, khó quên lắm chị ạ. Nhiều khi muốn quên mà lòng cứ nhớ thêm thì sao?
- Trường hợp của Lũy đấy phải không?
- Của anh Hoán chứ.
- Thôi đừng có làm bộ. Nói ra thì người ta đã biết tận tim đen rồi.
- Ngày mai Lũy về.
Chị Thục ngạc nhiên:
- Sao lại về sớm vậy. Ở chơi lâu một tí, về dướI đó làm gì. Lũy đâu còn bận rộn gì nữa?
- Tự nhiên thấy nhớ thành phố và anh Hoán.
- Chứ không phải hai người giận nhau?
- Có gì mà giận nhau?
- Có gì thì Lũy biết chứ làm sao chị biết. Thôi đừng có hờn nhau nữa. Ở chơi vài hôm xem chị có rảnh sẽ xin anh Ðồng cùng về chơi với Lũy. Ðược không?
Lũy lắc đầu:
- Lũy thích về một mình, đến một mình bất ngờ.
- Có cho Cúc Huyền hay không?
- Không.
- Gay go nhỉ. Chiến tranh lạnh hay chiến tranh nóng mà hồi hộp thế?