Họa Mãn Điền Viên


Đối với điêu khắc nàng vô cùng lành nghề, thời đi học học qua điêu khắc, sau khi tốt nghiệp đi theo sư phụ cũng nghiên cứu qua rất nhiều thể loại chạm khắc gỗ của các niên đại khác nhau.

Nàng cũng biết cách chống mối mọt do côn trùng gây ra cho gỗ.Nhóm lửa xong, Huyền Diệu Nhi nhìn đến những khối gỗ Lim kia, nàng hỏi Lưu Thị: “ Nương, ta cầm mấy nhánh cây này về phòng có tính là ăn trộm không?” Nàng khá lo lắng, không muốn bị buộc tội trộm cắp.

Có gỗ lim trong đám cũi đốt, chứng tỏ trong núi cũng có.

Ngày sau có thời gian, để ca ca mang mình lên núi chặt là được.Lưu Thị nhìn thoáng qua, cho là nàng nói dỡn: “ Củi lửa đều do cha ngươi cùng ngươi Nhị Thúc đi chặt về, cầm đi, chúng ta nông gia ra cổng đều có thể nhặt được mấy nhánh cây, cầm đi chơi không ai nói gì.”Huyền Diệu Nhi liền vui vẻ nhặt rễ cây trên mặt đất chạy ra ngoài.Lưu Thị không hiểu ra sao, đứa nhỏ nhày cầm củi khô về phòng làm gì? Chẳng qua, bây giờ đứa nhỏ này hoạt bát, cũng là chuyện tốt, dù sao, cũng so với trước kia không nói lời nào tốt hơn.Huyền Diệu Nhi đêm những cái rễ cây cùng nhánh cây kia cất kỹ, lại chạy về phòng bếp giúp Lưu Thị nấu cơm.

Lúc này, trong viện cũng bắt đầu trở nên náo nhiệt, người lớn ngủ dậy rửa mặt, trẻ nhỏ thì rượt đuổi, chơi đùa.Huyền Văn Đào và Huyền Văn Giang đi cõng cỏ heo cũng đã trở về, đặt cỏ heo xuống, tiến Tây Sương phòng múc nước rửa tay.Huyền Diệu Nhi nhìn viện tử thở dài, nếu như phụ thân của mình không có mẹ kế thì tốt biết bao.


Người ta đều vừa mới thức dậy, còn nhà nàng đã dậy từ sớm, cha và Nhị thúc còn phải cắt cỏ heo cho heo ăn.Làm cơm xong, bàn ăn phòng trên đã dọn sẵn , Huyền Diệu Nhi giúp Lưu Thị đặt thức ăn và cơm lên mặt bàn.

Thời đại này, quân tử vẫn là tránh xa nhà bếp nên Huyền An Hạo không thể tới hỗ trợ.Thời điểm ăn cơm là nam, nữ phân bàn.

Huyền An Hạo bảy tuổi ngồi chung bàn với các nam nhân khác.Huyền lão gia tử cùng các nam tử khác trong nhà ngồi một bàn, đặt ở trên giường đất, gần lò sưởi.

Huyền lão thái thái Mã Thị cùng nữ quyến ngồi một bàn tại cuối giường đất, xa lò sưỡi.

Cơm sáng cũng đơn giản, mỗi người một cái màn thầu, một bát cháo, một nồi dưa chua nhỏ, một nồi rau xào.Chuyện này dễ dàng, cái gì cũng có phân chia.

Huyền Diệu Nhi cầm phần màn thầu của Mã Thị, nhìn Tứ thẩm phân cơm cho mỗi người; cơm là nương làm, vì cái gì tới lúc chia phần lại là người khác?Chờ phân cháo đến tay, nàng hiều, trong chén của mình chỉ có nước cháo, một hạt gạo đều không có, nàng do dự không biết có nên mở miệng hỏi hay không, vì trong chén của Mã Thị, chén của tiểu cô đều là cháo đặc.


Nhìn lại nương mình, trong chén nàng cũng ít đến đáng thương.Nàng muốn đứng lên hỏi một chút, ít nhất phải lấy lại công đạo, thế nhưng Lưu Thị kéo nàng ngồi xuống, không cho nàng nói chuyện.Huyền Diệu Nhi không hiểu, nhưng cũng an tĩnh lại, dù sao mình còn chưa nắm rõ tình huống.

Một bữa cơm không có tư vị gì, bởi vì gương mặt của Mã Thị làm Huyền Diệu Nhi nhìn là thấy khó chịu.

Nông gia lão thái thái tuổi lớn, mặc đồ đỏ sắc xanh, còn bôi phấn, trét dày như tượng, vô cảm, giống như là quỷ từ quan tài leo ra, bên người còn có tên tiểu quỷ Huyền Bảo Châu.Cuối cùng, sau khi ăn xong, Huyền Diệu Nhi giúp Lưu thị thu dọn bát đũa, vội vàng trở về Tây Sương phòng, rửa sạch rễ cây, cẩn thận đặt lên giường đất.Lúc này, Huyền Văn Đào và Huyền Văn Giang mang theo Huyền An Duệ đi xuống đất.

Vụ thu hoạch sắp đến, công việc đồng áng nhiều, hôm nay Huyền lão gia tử mang theo lão tứ Huyền Văn Tín cũng đi xuống đất.Huyền An Hạo còn chưa đến tuổi làm việc nhà nông, đi theo Huyền Diệu Nhi sau lưng, nhìn nàng làm những động tác kỳ quá, không hiểu: “ Tỷ ngươi muốn làm gì?”Huyền DIệu Nhi nhìn đến bảo bối trên giường, hai mắt tỏa sáng: “ Đệ đệ, nhà chúng ta có dao khắc gỗ không?”Huyền An Hạo gật đầu: “ Có, đại cữu là thợ mộc, lúc trước muốn thu ca ca làm đồ đệ nhưng tổ mẫu không cho, nói trong nhà đất nhiều, người làm việc ít.

Về sau đại cữu cho ca ca một ít công cụ, cũng truyền thụ mấy chiêu.


Trong phòng chúng ta, mấy cái ghế, đều là ca ca mày mò làm.”Nội tâm Huyền Diệu Nhi lại một lần nữa la lớn, mẹ kế thật đáng sợ: “ Đệ đệ, vậy ngươi đem dụng cụ lấy ra, chúng ta làm ít đồ, kiếm ít tiền lẻ.”“ Tỷ có thể học thêu hoa.Thợ mộc là nam nhân làm, thật đáng buồn khi ta một cái nam nhân lại đi thêu hoa, tỷ tỷ của ta lại trở thành thợ mộc, đây không phải là không có đường sống sao.” Huyền An Hạo đứng tại chỗ không nhúc nhích, mặt tràn đầy oán khí.Đây là lần đầu tiên đệ đệ đối với mình nói không, Huyền Diệu Nhi có chút chua trong lòng, tâm lại có chút ấm áp: “ Đệ đệ, không phải tỷ muốn làm thợ mộc, chỉ là khắc mấy cái mặt dây chuyền bằng gỗ, để trang trí.”Ông cụ non Huyền An Hạo thở dài: “ Ai… Tùy ngươi vậy.” Rồi đi lấy dụng cụ.

Lúc Huyền Diệu Nhi mở thùng dụng cụ ra, thở phào một cái, những thứ này không tinh tế như ở hiện đại, nhưng cũng coi như là đầy đủ.

Về sau có tiền, sẽ hảo hảo chế tạo một bộ.Nàng xuất đao khắc, trên nhánh cây bắt dầu điêu khắc, rễ cây thì nàng để một bên.

Rễ cây là một khối lớn, làm cũng phải mấy ngày mới hoàn thành; đã vậy hoàn thành thì cũng phải tìm người có thể thưởng thức mua.

Cho nên trước vẫn là làm đơn giản, khắc ít trang sức.Nội tâm nàng đã sớm lên kế hoạch, khắc những thứ đơn giản, mang ý tốt đẹp.

Ví dụ như cá tượng trưng cho thịnh vượng, lục bình tượng trưng cho bình an, cây lựu đại biểu cho nhiều con cái, quả đào là trường thọ,… Dù sao không khác người, lại có ngụ ý.Không bao lâu nàng liền khắc xong một bình hoa nhỏ lớn chừng ngón cái, bên trên còn nó mấy nhánh hoa mai.


Vừa nhìn là có thể nhận ra lại còn rất đẹp mắt, sống động.Huyền Diệu Nhi muốn có giấy nhám, nhưng không cóm nàng tìm một tấm vải dầu, cho cát vào, để Huyền An Hạo chậm rãi chà, mình lại bắt đầu khắc cái vật phẩm tiếp theo.Huyền An Hạo nhìn tỷ tỷ điêu khắc, trong lòng có chút bất an.

Trước đây tỷ tỷ sẽ thêu hoa, hiện tại sẽ không, thế nhưng lại bỗng nhiên sẽ điêu khắc rồi?Nhìn đệ đệ lo lắng, Huyền Diệu Nhi cũng nghĩ ra một cái lý do tốt để thoái thác: “ Kỳ thật trước kia ở cửa thôn, ta nhìn thấy một lão già khắc qua.

Hắn thấy ta vừa mắt nên dạy một chút, ta trí nhớ tốt nên nhớ kỹ tám, chín phần.

Lại nói, ta trước kia họa nhiều tranh như vậy, cho nên trong lòng cũng có chút kiến thức.”Huyền An Hạo gật đầu: “ Trách không được tỷ khắc tốt như vậy, chỉ là tại sao ta chưa thấy lão gia gia kia nhỉ?”“ Là người bán rong nông sản, đi ngang qua thôn chúng ta mà thôi.” Huyền Diệu Nhi nói láo nhưng là nàng tính toán một hồi mới nói ra, hẳn là không có sơ hở.Kỳ thật nàng nói như vậy, cũng là sợ người trong nhà sẽ hỏi, đặc biệt khúc rễ cây lớn như vậy, không có khả năng giấu đi; tất nhiên, không thể để cho Thượng Phòng biết.Người bán hàng rong ở cổ đại chạy khắp nơi, thợ mộc không ít, cho nên Huyền An Hạo tin tưởng Huyền Diệu Nhi: “ Vậy sau này tỷ cũng dạy ta, ta liền không thêu thùa nữa”.Huyền Diệu Nhi cũng nghĩ như vậy, cũng không thể để đệ đệ thêu hoa, làm ra vẻ yếu đuối nhu nhược như thế là không được: “ Ừm, về sau đệ đệ sẽ đi học tư thục, tương lai sẽ thi trạng nguyên.”Tỷ đệ hai người vừa trò chuyện vừa làm, khắc ra được mấy cái trang sức, Huyền An Hạo cùng Huyền Diệu Nhi mỗi người cầm một bao cát nhỏ, tỉ mỉ chà nhám.Huyền Diệu Nhi chợt nhớ tới vấn đề tiêu thụ, hỏi:” Đệ đệ, huyện thành phiên chợ là ngày nào?’“Trên trấn mỗi ngày đều có chợ”.“A, vậy chúng ta sẽ tìm thời gian bán chúng trong vài ngày tới.”“Ừm, nghe nói trên trấn có Hoa Đại Thiếu, thích đồ vật liền thưởng tiền, thưởng đều là bạc, nếu có thể để hắn thích liền tốt”.

Huyền An Hạo mang theo chút ảo tưởng của hài tử, nói.Huyền Diệu Nhi cảm thấy xưng hộ này rất có ý tứ: “Hoa Đại Thiếu, Hoa Tỷ? Loại thiếu gia ăn chơi đó có gì mà hâm mộ? Về sau chúng ta chỉ cần nhờ hai bàn tay của mình để tạo nên tài phú”.Huyền An Hạo tuổi còn nhỏ, chưa định hình tính cách, cho nên việc giá dục rất quan trọng.

Nghe Huyền Diệu Nhi nói, cũng cảm thấy có đạo lý: “ Tỷ Tỷ nói đúng, ta về sau cần dựa vào bản thân kiếm tiền.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận