Hai ngày nay trường Lưu Tư Lan chìm trong không khí u tối, lạnh lẽo, tất cả các học sinh tâm trạng tựa như đang đi trên đất chôn đầy mìn, sợ rằng chỉ cần vô ý liền bị nổ banh xác. Vì sao ư? Vì tứ đại vương tử người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, cứ như ác ma, tùy thời có thể bộc phát cơn giận như sóng thần cuốn trôi tất cả, bản tính Triệu Tử Phong bình thường đã nóng nảy tà ác, nhưng dạo gần đây chỉ cần có người “vô ý gây chuyện” với hắn, liền bị hắn đánh cho nhừ tử, mà vô ý gây chuyện ở đây thật ra là lâu lâu có người “ đi đụng vào hắn”, “ rơi đồ trước mặt hắn”, thậm chí ngay cả đi trước mắt hắn, liền bị hắn đánh cho chết đi sống lại, bình thường không ra tay với nữ nhân, nhưng bây giờ, vẫn có một số nữ nhân dù biết Triệu Tử Phong là hoa đẹp đã có chủ nhưng vẫn tỏ tình, có người bị Triệu Tử Phong đập thẳng bánh kém vào mặt, xé nát thư vùi dưới chân, triệt để cải biên hình ảnh của mình trong mắt thiếu nữ. Bạch Chính Lăng gấu thúi tâm tình âm u bất định, một đám mây đen bay trên đầu có xu hương ngày càng bành trướng diện tích bề mặt, cấp dưới của ông nội kiêm thầy huấn luyện của hắn, mấy ngày nay bị hắn ra tay đến bầm dập cả người, rối rít đến chỗ ông nội hắn xin rút lui, một bộ mặt số khổ nhưng miệng vẫn khen “ Nhị công tử sức tựa hổ sơn, mãnh như sư tử, nhanh hơn đại bàng” bọn hắn đã truyền dạy hết , nay thậm chí còn đánh không lại học trò của mình, làm ông nội cùng lão cha vô cùng đắc ý, nhưng đến lúc nhìn cái gương mặt đen như đít nồi của hắn, liền ăn không ngon, hại mẹ hắn sợ đến đau tim, bình thường sức ăn gấu thúi vô cùng thúi, gấp 3 người bình thường, nay chỉ nhai có nửa chén cơm đã chán, làm bà đỏ cả mắt. An Nhĩ Kỳ mặt dày mày dạn quấn quýt Trà Hồng Yên, mấy lần bị đạp cho trọng thương, khiến lão quản gia vừa sốt ruột lại buồn cười. Đáng thương nhất chính là Hồng Lân, không những bị đám bạn thân quay lưng, cô lập, cứ nhìn đến hắn, Triệu Tử Phong liền muốn bay đến đập cho vài cái, nếu không phải có Bạch Chính Lăng cùng An Nhĩ Kỳ cản lại, liền hai hổ đánh đến long trời. Mà nguyên nhân tất nhiên xuất phát từ nữ nhân có cái tên “ Trà Hồng Yên” đang vô cùng bình thản nhai kẹo trong miệng, đang được bạn thân Nhạc Ly Ly thắt tóc cho. Đúng như câu “Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết” toàn thể học sinh Lưu Tư Lan, đêm ngày thắp hương, cầu nguyện cho Trà Hồng Yên nhanh chóng dẹp lũ ôn thần đang tức giận kia, nhưng cô liếc một cái cũng không thèm nhìn họ, còn cảnh cáo, nếu họ còn đến gần cô, lập tức chuyển trường, du học, trực tiếp đem lời khấn nguyện của học sinh Lưu Tư Lan vứt bỏ xó, nhiều học sinh còn về nhà cầu xin cha mẹ mau cho bọn hắn chuyển trường, nếu không con trai của ba mẹ một đi không quay về. Chỉ có một người vô cùng vui vẻ, cười thầm trên nỗi đau của người khác đó chính là Hoàng Ân lớp trưởng của lớp ta, một mình độc chiếm Trà Hồng Yên.
-“ Này cưng, cưng định giận họ đến bao giờ” Nhạc Ly Ly lúc đầu tức đến nội thương vì bạn thân bị trai có chủ đến trêu chọc, nhưng nhìn bọn họ hai ngày này sứt đầu mẻ trán muốn cô tha thứ mà làm đủ thứ chuyện buồn cười, cô cũng bị bọn hắn làm mềm lòng, đặc biệt là Hồng Lân, trước khi vào lớp thì đi theo Trà Hồng Yên nhưng biết điều cách xa 10 bước, chờ đến khi cô vào lớp, rồi lại đứng ngoài cửa nhìn cô, cho đến khi chuông reo mới lưu luyến đi về, giờ ăn trưa cũng thế, ra về cũng thế, làm Nhạc Ly Ly cảm động đến trợn mắt, nhưng cái con bạn thân vô tâm đang ngồi trước mặt cô thì vô cùng tỉnh ruồi, ăn uống ngủ nghỉ có xu hướng càng tốt hơn.
-“ Trà Hồng Yên” Một tiếng hét vang lên, cửa lớp mau chóng bị đẩy ra, Vương Oa Oa hai mắt sưng húp như hạt anh đào nhỏ, một bộ dáng công chúa bị người bắt nạt mà cái kẻ gây ra là Trà Hồng Yên làm cô ê răng.
-“ Sáng sớm có người quên đóng cửa thả chó ra ngoài sao” Trà Hồng Yên xoa xoa màng nhĩ bị làm đau, cmn thanh âm bình thường đã cao, nay cố ý hét lên làm màng nhĩ cô một trận rung động không nhẹ, Nhạc Ly Ly ngày càng hâm mộ trình độ “ chửi” người của Trà Hồng Yên, ngắn, gọn, súc tích.
-“ Cô…sao cô dám nói như thế” Vương Oa Oa mắt được trang điểm tinh tế tràn đầy tức giận, cô ta khóc cả đêm, vì sao ư? Bởi vì hôn thê tương lai – vương tử đẹp trai Hồng Lân, trong buổi tối ngày hôm qua dùng bữa cùng gia đình nhà họ Vương đã tuyên bố với hai nhà, hủy bỏ hôn ước, từ nay không muốn liên quan, làm hai nhà há hốc mồm, cha mẹ Hồng Lân ngạc nhiên nhưng vẫn không ngăn cản, vì ông bà biết thằng nhóc này một khi đã quyết tuyệt liền không thể vãn hồi, đành yên lặng tạ lỗi sau đó trở về biệt thự. Sau đó…không có sau đó.
-“ Tôi nói cô sao?” Trà Hồng Yên ngáp nhẹ một cái hờ hững làm Vương Oa Oa tức đến trợn mắt.
-“ Yên Yên, có cần tớ gọi trung tâm chó mèo thất lạc không” Nhạc Ly Ly tà ác nói
-“ Không cần, chỉ là con mèo hoang, sẽ không ai quan tâm” Trà Hồng Yên nhàn nhạt đáp
-“ Cô…quá đáng” Bàn tay Vương Oa Oa nhấc lên, chưa chạm đến gò má trắng nõn xinh đẹp của cô, đã nghe tiếng bàn ghế va vào nhau, cùng tiếng la thất thanh bại trận của Vương Oa Oa, một cước ngay giữa ngực của Trà Hồng Yên, sức vô cùng lớn làm cô ả bay một đoạn khá xa phía trước bục giảng. Trà Hồng Yên ưu nhã đứng dậy, bước chân thật chậm đến trước mặt Vương Oa Oa, từ trên cao nhìn xuống cô tựa như nữ vương kiêu ngạo nhìn một nô bộc hèn mọn không đáng tiền, cái nhìn khiến Vương Oa Oa cảm thấy hổ thẹn, không dám đưa tầm mắt trừng lại, thân thể đau nhức vô cùng, tim gan trong cơ thể như bị đảo lộn cả lên, Vương Oa Oa nhắm mắt rên rỉ như mèo bị thương, cả lớp nhìn cảnh này cũng đến quen, còn hừ lạnh nhìn Vương Oa Oa thích gây chuyện, ai cũng biết Trà Hồng Yên không thích chọc người, chỉ có bị người cắn mới làm cô ra tay độc ác, thế nên mọi người vô cùng tán thành cách làm người của Trà Hồng Yên, người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng nếu phạm ta thì…mấy cái xương sống còn nguyên hay không hỏi bác sĩ sẽ biết.
-“ Thật đáng thương” Trà Hồng Yên nhếch đôi môi được tô son hồng tím, đôi mắt lạnh lùng tựa như băng giá mùa đông trên nước Pháp, mái tóc che đi lông mày bên phải của cô, cô thẳng người trở lại chỗ ngồi, Nhạc Ly Ly thản nhiên tiếp tục thắt tóc thác nước cho cô.
Vương Oa Oa nằm gục ở đó, không ai thèm đến đem cô ta xuống phòng y tá, cho đến khi giáo viên vào, cô ta mới được người ta giúp đỡ. Làm ác không thể sống yên a.
--
Trà Hồng Yên bước chân dừng lại, đầu hơi nghiêng về phía sau, bagười phía sau cũng liền dừng lại, Triệu Tử Phong chăm chú nhìn bóng lưng của cô, cao ngạo và lạnh lùng, Bạch Chính Lăng cảm thấy mình là đáng thương nhất, tất cả đều tại Hồng Lân, liền trừng mắt về phía người đứng bên cạnh, An Nhĩ Kỳ bị lão quản gia cấm túc ở nhà không được bước đến trường – tất nhiên là theo lệnh công chúa mẫu thân. Hoàng Ân đi bên cạnh biết được nên cũng im lặng, chỉ là vui vẻ trong lòng vô cùng
-“ Đám chuột ngu ngốc” Cô hừ lạnh một tiếng, bước chân tăng lên, con nhỏ Nhạc Ly Ly không biết hôm nay có chuyện gì lại chạy đi chơi chỗ nào mà cô không biết, cô liền về nhà một mình, ai ngờ oan hồn vẫn bám không tha.
--
Cô ngồi uống trà trong phòng, điện thoại liền truyền đến từng trận run, lông mày hơi nhíu lại, số lạ, ngón tay cô gõ lên bàn ba nhịp sau đó mới bắt máy. Đầu bên kia không có tiếng trả lời.Ngón tay cô lại tiếp tục gõ, nếu ba giây nữa không có người trả lời liền tắt máy, ném số này vào danh bạ ngăn cấm.
-“ Em cũng thật kiên nhẫn” giọng nói nam tính thoát ra từ loa ngoài điện thoại.
-“ Có gì thì nói” Cô không kiên nhẫn lạnh nhạt trả lời.
-“ Em biết tôi là ai không?” Hắc Đình Khương tay trái cầm ly rượu màu đỏ, tay phải cầm lấy điện thoại màu bạc đắt tiền, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà mị
-“ Hắc Đình Khương…” Cô cười một tiếng chế nhạo, tất nhiên cô đang đợi cái tên đàn ông này sẽ đến tìm cô, phải, là cô cố ý đánh cho em họ hắn một trận nên thân, đồng thời gửi lời thân ái đến hắn, nếu đúng như trong trí nhớ của cô về hắn, Hắc Đình Khương không dễ dàng bỏ qua cho những kẻ khiêu khích hắn, cô cũng muốn xem thử, hắn đến mực là loại người gì mà có thể khiến cho tổ chức của cô một trận lao đao.
-“ A…em đang đợi tôi gọi sao?” Hắc Đình Khương nghe giọng nói lành lạnh của cô cùng tiếng cười nhẹ đầy chế nhạo, máu trong người hắn nóng lên, chạy vào từng tế bào trên cơ thể, không phải vì tức giận, mà đó là loại cảm giác hưng phấn khi hắn tìm thấy một con mồi thú vị.
-“ Qúa trễ cho một cuộc điện thoại” Cô tưởng phải sớm hơn một chút hắn đã tìm đến cô, nhưng cô không ngờ hắn “ tìm” cô một cách lịch sự như thế, chứ không phải kêu đàn em đến tóm cổ cô, cô cứ nghĩ lại phải vận động một chút, nhưng xem ra cũng không đến nổi đổ mồ hôi khời động tay chân.
-“ Vậy sao? Tôi làm em thất vọng, nếu biết em nôn nóng gặp tôi như thế, tôi đã đích thân đến mời em sớm hơn rồi” Nghĩ đến gương mặt cô trong hình, hắn không biết bên ngoài cô có xinh đẹp và mê người hơn không, nhưng giọng nói lành lạnh như băng tan này, như đang câu hồn Hắc Đình Khương, Hắc Đình Khương vô cùng ngạc nhiên, bình thương mọi người nghe đến tên hắn là sợ đến mất mật, còn cô, không chỉ không sợ mà còn chế nhạo hắn.
-“ Nhàm chán” Cô tắt máy, tiếp tục uống trà
-“ EM…” Mày của Hắc Đình Khương nhíu lại, dám tắt máy trước hắn, quả thật không xem hắn ra gì, điều đó càng làm hắn cảm thấy nôn nóng hơn muốn được gặp cô, đôi mắt thầm trầm hiện lên hào quang, khóe miệng mỏng quyến rũ nhếch lên đầy mê hoặc. Bạch Tuân bị tình huống lúc này dọa đến câm miệng, Trà Hồng Yên thật to gan, dám cúp máy trước đại ca, lại ăn nói thật…. Từ nãy đến giờ Hắc Đình Khương đều mở loa ngoài, Bạch Tuân nghe đến nổi sao đầy mắt. Mà điều kinh ngạc hơn nữa là…là Đại ca hắn lại…lại cam tâm tình nguyện gõ tin nhắn gửi cho Trà Hồng Yên…
-“ Ngày mai đến gặp tôi, tôi sẽ cho người đến đón em” Cô nhìn tin nhắn, loại người ngang tàng này…. Hừ là mời người khác đến hay ra lệnh, cô cười lạnh nhắn lại hai chữ
-“ không rảnh” Hắc Đình Khương miệng đã nhếch cao đến độ hù cho Bạch Tuân muốn run cả người
-“ Tôi không cho phép em từ chối” Hắc Đình Khương lại nhắn tiếp một tin
-“ Tới mà đón tôi” Cô khinh thường nhắn thêm một câu, muốn cô đến, thì hắn trực tiếp đến mà thỉnh cô đi
-“ Được, chờ tôi” Hắc Đình Khương mỉm cười, ngón tay vuốt dọc trên điện thoại. Nữ nhân này…hắn muốn, nhưng mà hắn nhìn điện thoại đến khi mắt đau mà cô không hề nhắn lại, mày hắn lại nhíu vào, Bạch Tuân nhìn biểu cảm phong phú của đại ca đã sớm hồn lìa khỏi xác, ngày tháng tới của anh em là cuộc đời nở hoa hay là cuộc sống bế tắc vậy
--
Ngày thứ ba….. Lại có học sinh bị đánh, đám người Triệu Tử Phong có xu hương ngày càng trầm trọng hơn, thậm chí Bạch Chính Lăng cũng ra tay đánh người, vì bị đánh bóng vào mặt, bình thường hắn sẽ ôn hòa đánh trả bóng lại, nay không nói hai lời liền đánh người, giáo viên dạy toán bị Triệu Tử Phong hù cho sợ chạy, Hồng Lân bỏ tất cả việc của hội học sinh, làm cho Trà Thiên Phúc tức đến nghiến răng, không có thời gian chơi đùa với người yêu nhỏ bé, làm hắn lúc đầu đắc ý vì đám người này bị em gái quăng vào xó, nay lại hối hận.
Trà Hồng Yên nhìn đám đông đứng chắn lối đi của mình, ánh nắng buổi trưa khiến mồ hôi trên mặt cô túa ra, lòng đã bắt đầu không kiên nhẫn, chỉ là đánh nhau thôi có cần đứng chắn đường như vậy không
-“ Trời ạ lần đầu tớ thấy Chính Lăng vương tử đánh người đó” Một nữ sinh cao giọng nói, lời nói này đương nhiên lọt vào tai Trà Hồng Yên đang đứng cách đám đông 10 bước, cái gì..gấu thúi đánh người ==. Cô trợn mắt nghĩ, cái tên gấu đực đó cũng biết tức giận, bình thường đều như cục đá, cô cũng chưa thấy bộ dáng hắn nổi điên đánh người là như thế nào, lòng lại không phúc hậu cảm thấy thú vị, đưa chai nước cho tên tiểu tử Hoàng Ân bên cạnh, mắt ra hiệu cho hắn, Hoàng Ân tiểu tử liền hiểu ý lên phía trước dẹp đường.
-“ Hự” Tiếng đau đớn phát sinh ra từ miệng tên nam sinh số khổ đang bị trút giận, cả người cong xuống như con tôm, che đi các bộ phận trọng yếu, mà nắm tay to lớn có lực đầy đàn ông đang không ngừng giáng từng trận vào cậu ta, đôi mắt gấu thúi đỏ rực, tựa như không có ý dừng tay, rõ ràng là đang trút giận, cô chỉ mới nghe nói đến Triệu Tử Phong đánh người, đây là lần đầu được diện kiến bé gấu thúi đánh người… gương mặt góc cạnh nam tính càng trở nên tuấn mĩ dưới ánh nắng buổi trưa, thân thể có lực đầy mồ hôi, ướt đẫm cả phía sau lưng áo sơ mi, đứng phía sau hắn xem kịch vui còn có An Nhĩ Kỳ, Hồng Lân cùng với Tử Phong. Đôi mắt Triệu Tử Phong đưa về phía đám đông, trái tim liền run lên một cái, đôi mắt thanh lãnh lạnh lùng của đôi giao nhau với ánh mắt bất đắc dĩ của Triệu Tử Phong. Sau đó ánh mắt tuyệt tình của cô lại nhìn đến gấu thúi trước mặt, cmn có hai đứa thôi mà chắn hết cái đường đi của mọi người, làm cô đứng đây muốn mỏi chân, nếu cô không nhanh bảo nhường đường, chắc chắn cả người cô sẽ đầy mồ hôi nhớp nháp. Cô cố ý bỏ thêm chút kiên nhẫn nhìn gấu thúi đánh đến hăng say, mà nam sinh cũng đã ngất xỉu từ lúc nào, mắt hơi giật giật, cô nhìn đồng hồ trên tay cmn 3 phút rồi đó ( chị còn không cứu người, còn đứng đó xem kịch hay).
-“ Đủ chưa” giọng nói của Trà Hồng Yên vang lên, tựa như phao cứu sinh của nam sinh, động tác gấu thúi liền dừng lại, nghe tiếng nói của cô, Hồng Lân, An Nhĩ Kỳ đồng thời nhìn về phía cô, không phải bọn hắn không dám đến gặp cô, mà là bị lời nói quyết tuyệt của cô dọa sợ, cô nói với bọn hắn, nếu còn đến gần cô trong vòng 10 bước, cô lập tức chuyển khỏi trường này, nhất quyết đi đến nơi không thấy đến bộ mặt 4 người họ, làm họ sợ đến thất sắc. Bọn hắn biết, Trà Hồng Yên không nói chơi. Cánh tay như sắt thép của gấu thúi đang giơ lên không trung liền cứng đờ lại, cơ thể như bị điện giật, giọng nói trong giấc mơ đang vang lên bên tai hắn, mùi nước hoa quen thuộc cô hay dùng theo gió cuốn vào chóp mũi hắn như thuốc an thần của hắn, đôi mắt đỏ rực của hắn tràn đầy nhu tình nhìn gương mặt cao ngạo, chán ghét của cô đang tiến đến gần hắn.
-“ Định đánh chết người sau đó mới nhường đường cho người khác đi…. Mọi người ở đây rất rảnh, nhưng tôi không có thời gian, mau tránh đường” Cằm cô hơi hất lên, đôi tay thon dài trắng nõn bởi vì đứng dưới nắng khá lâu liền ửng đỏ lên, hai má của cô cũng vậy, tựa như màu của cánh hoa, xinh đẹp dịu dàng, khiến bọn hắn tim đập loạn thành từng nhịp.
-“ Không…anh” Gấu thúi còn gì vẻ dữ dằn lúc này, tựa như chú chó nhỏ dễ thương bị chủ bỏ rơi không yêu thương, hai vai cường tráng hơi xìu xuống, khuôn mặt nam tính đầy thê lương, nhưng tim đã líu lo ca hát, cô chịu nói chuyện với hắn rồi, ha ha
-“ Tránh ra, Hoàng Ân” Cô lướt qua người gấu thúi, tựa như mắt điếc tai đơ, một tiếng kêu cái tên tiểu bạch kiểm đang ngơ ngác nhìn nam sinh bị đánh đến thương.
-“ Bảo người đến đem cậu ta vào phong y tế đi” Trà Hồng Yên tặc lưỡi nhìn xác chết giữa đường, sợ rằng lại phiền phức anh cả, nên từ bi nói.
-“ Không nghe, mau đưa cậu ta đi đi” Triệu Tử Phong ánh mắt nhìn cô thì dịu dàng, giọng nói thì lạnh lùng, ý tứ ra lệnh đối với đám bạn đang sốt ruột cho nam sinh kia, như được đặc cách, đám nam sinh còn lại mới hoàn hồn mau chóng đem tên bạn số khổ của mình vào phòng y tế, hu hu hu từ nay dẹp, không thể thao, không bóng đá nữa. Cô phiền chán xoay lưng rời đi, lúc lướt qua Hồng Lân, hắn ta cui mặt, hai tay trong túi quần nắm lại, điều này làm cô cảm thấy bị coi thường, hừ lạnh một tiếng, tốc độ bước chân cô càng tăng nhanh để mau chóng về phòng học có điều hòa.