Họa Mi

Hạ Hầu Dần nạp thiếp !

Tin tức nhanh chóng lan truyền, oanh động cả tòa Phượng Thành.

Mọi người đều sôi nổi bàn tán, có kinh ngạc, có hoài nghi, khó mà tin được người yêu vợ nổi tiếng như Hạ Hầu Dần nhưng lại cũng như phú
thương, quan lớn tầm thường, bắt đầu nạp thiếp nhập phủ.

Nhưng mà, tin tức này là do Hạ Hầu Dần chính thê trước mặt mọi người
tuyên bố, làm sao còn có thể là giả? Không chỉ như thế, nạp thiếp chuyện toàn bộ là do nàng chủ trương, ngay cả người cũng là nàng tự mình chọn!

Trong vòng bảy ngày ngắn ngủi, Đổng gia khuê nữ trong cảnh náo nhiệt
được thú tiến Hạ hầu phủ. Tuy rằng nói vào cửa làm tiểu thiếp, nhưng gả
vẫn là tuấn lãng nhiều kim Hạ Hầu Dần, sao không khiến người khác âm
thầm hâm mộ?

Hạ Hầu Gia nạp thiếp, ở nhà mở yến tiệc thật lớn, đêm đó khách đến
rất đông, những người nhận được thiếp mời không có một người vắng mặt .

Mọi người ở mặt ngoài đua nhau ngợi khen Họa Mi hiền thục, khen Hạ
Hầu Dần có phúc khí lớn, chẳng những có thể lấy được thê tử hiền lương,
lại nạp cái tiểu thiếp xinh đẹp như hoa. Bên trong lại nghị luận trong
tám năm nay, Họa Mi chưa từng thay Hạ Hầu Gia sinh hạ nhất nhi bán nữ,
mới phải vì trượng phu nạp thiếp.

Trong tiệc cưới, Họa Mi biểu hiện tự nhiên hào phóng.

Về phần Hạ Hầu Dần, mẫu mực ứng đối thong dong, nhận sự chúc mừng của tân khách, nhất nhất kính rượu đáp tạ, trên khuôn mặt tuấn lãng thủy
chung vẫn duy trì mỉm cười.

Yến hội sắp kết thúc, Họa Mi chân thành đứng dậy, đi đến trượng phu
bên cạnh. Hôm nay Hạ Hầu Dần nạp thiếp, xem như là một việc vui, thân là nguyên phối* cũng mặc một thân hỉ hồng, tôn lên da thịt nõn nà của nàng giống như Nam Hải trân châu cực phẩm.

“Hổ Gia.” Nàng ôn nhu mở miệng, thanh âm ngọt như chim hoàng oanh, trong đại sảnh các tân khách đều nghe được rành mạch.

Hạ Hầu Dần nhướng mi.

“Làm sao vậy?”

“Xuân tiêu nhất khắc thiên kim.” Hàng mi mắt dài khẽ hạ xuống, môi đỏ mọng cười yếu ớt, ôn nhu nhắc nhở nói: “Hổ gia, đừng uống nhiều, làm
cho muội tử đợi lâu.”

Đang giơ chén rượu, Lâm lão bản muốn kính Hạ Hầu Dần nạp mĩ thiếp
nghe thấy Họa Mi nói như vậy, lộ ra kinh ngạc lại hâm mộ biểu tình, liên tục tán thưởng.

“Phu nhân thật đúng là hiền thục a!”

“Đúng vậy!”

“Hổ gia hưởng tề nhân chi phúc, thật khiến cho người khác hâm mộ.”

“Không bằng đêm nay trước hết buông tha Hổ gia, làm cho Hổ gia tiến
tân phòng đi bồi tân nương tử. Bằng không, đem hổ gia quá chén bà chị
chỉ sợ muốn trách tội chúng ta.”

“Ai a, đúng vậy, là nên nhanh chóng thả người để cho Hổ gia đi bồi mĩ thiếu nữ xinh đẹp.”

Mọi người ồn ào , còn có người thừa cơ ồn ào.

“Không đúng không đúng, sao có thể khinh địch như vậy buông tha
người! Ta nói a, chúng ta phải đi nháo động phòng, nhìn một cái tiểu
thiếp nổi danh xinh đẹp bị Hổ gia thú trở về dung mạo thanh tú như thế
nào.”

” Chủ ý này rất tốt!”

“Đúng vậy!”

“Ý kiến hay!”

“Kia còn chờ cái gì? Mọi người mau đi!”

Các tân khách ỷ vào cảm giác say lảo đảo đứng dậy, lần lượt đi ra ngoài, cực kỳ hứng thú đi nháo động phòng.

“Các vị lão gia xin dừng bước.”

Họa Mi ôn nhu thốt lên, thu gọn quần đỏ uyển chuyển đến cúi chào mọi người.

“Nhà của ta muội tử tính tình xấu hổ, da mặt lại mỏng, có chút quy củ còn không biết. Còn thỉnh các vị lão gia đêm nay giơ cao đánh khẽ, nể
tình Họa Mi bỏ qua cho muội tử.”

Ngay cả chính thất đều mở miệng vì tiểu thiếp cầu tình, các tân khách cũng chỉ có thể đánh mất ý niệm trong đầu, đều quay trở lại chỗ ngồi.

“Phu nhân nói phải.”

“Có được lương thê quan tâm như vậy thật sự là đốt đèn lồng tìm khắp nơi cũng không có.”

Họa Mi cười yếu ớt, thu ống tay áo, vươn tay nhỏ bé bưng lên chén
rượu thuý ngọc trước mặt.”Đa tạ các vị lão gia thông cảm, tuy rằng Hổ
gia yếu về trước tân phòng, nhưng Họa Mi sẽ ở đây phụng bồi.” Nói xong,
nàng uống một hơi cạn sạch.

Nha hoàn bên người tiến lên cầm bầu rượu thuý ngọc, đem chén rượu rót đầy.

Họa Mi lại lần nữa nâng chén, dịu dàng cười nhìn trượng phu.

“Hổ gia, ngài cũng sắp tiến tân phòng đi.”

Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, Hạ Hầu Dần vén y phục đứng dậy, trước đối với mọi người chắp tay vái chào, lại ý vị thâm trường nhìn
thê tử liếc mắt một cái, rồi mới mỉm cười bước đi rời khỏi buổi tiệc,
thân ảnh thon dài trước ánh mắt chăm chú của mọi người đi ra cửa chính,
vào hành lang gấp khúc, biến mất ở chỗ rẽ.

Trong đại sảnh huyên náo không ngớt, mời rượu thanh không ngừng
truyền đến, hắn đi đến cuối hành lang gấp khúc, xuyên qua đình viện,
thẳng đi đến sâu trong phủ mới dần dần nghe không thấy âm thanh ồn ào.

Trong phủ, thật sâu trong đình viện, cách Mai Viên không xa, một chỗ
hoa nở lá tươi tốt vốn là khoảng sân tao nhã không người ở, được bài trí lộng lẫy, đèn lồng đỏ thẫm treo ở cửa vào, dưới ánh trăng mênh mông tản ra quầng sang màu đỏ.

Hạ Hầu Dần đi đến trước cửa, đẩy cửa vào phòng.

Bên trong cũng là một mảnh hỉ hồng, trên cửa sổ dán song hỉ, trên bàn thiêu long phượng song chúc, trong phòng khách rủ xuống rèm cửa hồng
thêu hoa, đi tiếp vào trong, thấy một cô gái đầu đội hỉ khăn hồng sa mặc hỉ phục ngồi ngay ngắn trên giường gấm đỏ thẫm.

Nghe được thanh âm mở cửa, cô gái ngồi ở bên cạnh giường khẩn trương chấn động toàn thân.

Hạ Hầu Dần đi đến bên cạnh bàn, không hề đi phía trước, chỉ đứng ở
chỗ cũ. Sau khi trầm mặc một lúc lâu, chốc lát sau mới mở miệng nói:
“Lấy hỉ khăn xuống.”

Đổng khiết rụt rè đưa tay kéo hạ hồng sa hỉ khăn, hé ra dung nhan
thanh lệ, được ánh nến chiếu sáng càng ánh lên vẻ thu hút vô cùng. Nàng
nháy con ngươi, hai tay vô thức vặn xoắn hỉ khăn, trong mắt tràn ngập
bất an, nhưng vẫn cố sức, bày ra dáng tươi cười..

Biểu tình của nàng như là muốn khóc.

Trừ bỏ bất an, khuôn mặt thanh lệ còn có dấu không được khẩn trương,
cùng với mệt mỏi. Nhìn ra được, mấy ngày hôm qua, nàng khẳng định là
cuộc sống hàng ngày không yên, căn bản không có nghỉ ngơi tốt.

Hạ Hầu Dần lạnh nhạt cười, lại lần nữa mở miệng.

“Đêm đã khuya, ngủ đi!”

Như là bị lời nói của hắn hù dọa, thân thể của nàng lại chấn động,
trên khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt không có chút máu, mắt mở to tràn đầy
kinh hoảng bàng hoàng.

“Dạ.” Nàng nhỏ tiếng trả lời, tiếp đó hít sâu một hơi, lảo đảo đứng
dậy, đi đến trước mặt Hạ Hầu Dần, tay bé nhỏ run rẩy vươn ra, định cởi
nút thắt y phục của Hạ Hầu Dần.

Tay nhỏ bé còn không có chạm vào nút thắt, hắn liền bước lui ra.

“Đợi chút.”

Nàng thật sự muốn khóc.

“Hổ gia, ta, ta. . . . . . Ta làm sai chỗ nào sao?”

“Ngươi không có sai.”

“Kia. . . . . . Hổ gia, ta. . . . . .”

Hạ Hầu Dần nhìn chăm chú vào nàng, thanh âm tuy rằng đầy vẻ ôn hòa nhưng lại cực kỳ kiên định.

“Ngươi chính là hiểu lầm.” Hắn chậm rãi nói. “Đổng cô nương, đây
chính là kế tạm thích ứng, chuyện ngày hôm nay đều chỉ là vì che giấu
người khác, Họa Mi phải làm như vậy là muốn cứu ngươi một mạng, trước
đem ngươi an trí ở trong phủ chờ thời cơ chin mùi sẽ cho ngươi cùng
người nhà rời đi Phượng thành.”

Trên khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn có khiếp sợ, kinh ngạc cùng với cảm kích.

“Ta đây. . . . . . Ta đây. . . . . . Ta đây phải làm cái gì?” Ơn cứu
mạng ân trọng như núi, nàng thật sự không biết nên hồi báo như thế nào.

“Hiện tại, ngươi chỉ cần làm một chuyện.”

“Chuyện gì?” Bất luận vượt lửa quá sông nàng đều nguyện ý!

Hạ Hầu Dần thu liễm ý cười, tiếng nói trầm lắng: “Sớm đi ngủ.”

Nói xong, lưu lại cô gái sững sờ, hắn xoay người đi ra phòng ngủ,
xuyên qua phòng khách, tiêu sái trực tiếp đi ra sân, nhẹ nhàng đóng cửa
lại, thân ảnh thon dài xuyên qua hoa ảnh dưới ánh trăng, cước bộ đạp ở
tảng đá không có nửa điểm tiếng động.

Vừa mới đi ra sân, hắn liền nhìn thấy dưới tàng cây mai xuất hiện một thân ảnh kiều nhỏ.

Dưới ánh trăng mai ảnh thưa thớt, Họa Mi vẻ mặt tươi cười, hai tròng
mắt lấp lánh ôn hòa không che giấu được ý cười, trên có khắc vẻ nghịch
ngợm thông minh khác hẳn ở yến hội.

“Chàng tại sao không đợi lâu một chút?” Nàng cười hỏi.

Hạ Hầu Dần dừng bước, nhướng mi.

“Sợ có người ở bên ngoài uống nhiều dấm chua, chua xót phá hủy thân mình.”

Mặt nàng đỏ lên, khẽ hừ một tiếng.

“Chàng thật muốn nàng cũng không sao,” nàng thoáng dừng một chút, hai má càng hồng. “Ta. . . . . . chỉ là sợ chàng lại làm đau nàng.”

Hắn trong mắt có ý cười, nhớ tới đêm động phòng hoa chúc của bọn họ tám năm trước.

Đêm đó, mặc dù hắn ôn nhu cẩn thận, vẫn làm đau mềm mại nàng, mà nàng rưng rưng nước mắt cũng không dám mở miệng kêu đau, cắn môi cánh hoa cố nén mãi đến khi hắn kiên nhẫn hôn, dỗ dành, dụ, khẽ ấn xoa hoa đế vô
cùng nhuyễn nhuận của nàng mới làm cho nàng dần dần quên mất đau, ở dưới thân hắn khẽ hổn hển rên rĩ yêu kiều. . . . . .

“Mấy năm nay ta chưa bao giờ lơ là luyện tập, kỹ thuật khẳng định
cũng có tiến bộ chứ?” Hắn nheo mắt, con ngươi đen sáng lên, vẻ mặt
nghiêm túc hỏi.

Họa Mi khẽ cắn cánh môi, mai ảnh che khuất khuôn mặt uyển chuyển hàm xúc bên trong còn có ba phần thanh tú.

“Kia, chàng không bằng thực thu nàng ta đi!”

Hạ Hầu Dần nhướng mi.

“Thật sự có thể thu?”

“Đúng vậy, nhiều người hầu hạ chàng, không phải rất tốt?”

Hắn vươn tay nhẹ nhàng nắm cái mũi nhỏ của nàng.

“Thật sự thu nàng ta, nàng không tức chết mới là lạ.”

“Làm sao? Nhiều người chia sẻ, về sau ta đỡ phải mệt.” Nàng hừ nhẹ
một tiếng, không hề để ý đến hắn quay đầu hướng hoa mai viên đi đến.

Còn chưa đi đến trước cửa, một cánh tay cứng rắn đột nhiên vòng quanh ôm thắt lưng của nàng lại. Nàng không kịp phát ra kinh hô, hắn đã dùng
sức đem nàng kéo vào trong lòng.

“Ta làm cho nàng mệt sao? Ân?” Hôi thở nóng rực thổi lướt qua bên tai nàng. Tiếng nói trầm thấp làm cho nàng nhớ tới rất nhiều hình ảnh hắn
làm cho nàng “mệt”, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt nóng lên giống như hỏa
thiêu.

Hạ Hầu Dần ôm lấy thê tử đi trở về sân.

“Hổ gia, ngài đi nhầm phòng.” Nàng cố ý la lên nho nhỏ, ở trong lòng hắn nhẹ nhàng giãy giụa.

Hắn đóng cửa lại không mảy may để ý đến sự giãy giụa của nàng, dễ
dàng chế trụ, đem nàng đặt ở trên chiếc bàn phủ gấm vóc in hoa, thân
mình tinh tráng chặt chẽ đè áp lên nàng.

“Còn nói bậy nữa, đêm nay sẽ không khoan dung cho nàng.” Hắn thấp
giọng uy hiếp, nói một chữ khẽ cắn một ngụm trên lỗ tai tinh xảo của
nàng.

Nàng cười khẽ né tránh, che lại lỗ tai mẫn cảm tránh đi hắn khẽ cắn,
hắn lại dọc theo cổ áo thêu hoa bên cạnh, tiến công chiếc gáy mềm mại
nơn tơ của nàng, mỗi một cái hôn nóng bỏng đều làm cho nàng kìm lòng
không đậu run rẩy .

Hạ Hầu Dần vùi đầu ở tóc mai của nàng, bên cạnh mùi hương thơm ngát thoảng nghe thấy mùi rượu .

“Đêm nay uống nhiều?” Hắn nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói có thương tiếc cùng không muốn.

“Không có.” Nàng che môi đỏ mọng cười khẽ, hai tròng mắt lấp lánh
tinh nghịch .”Ta đã sớm dự đoán được cho nên trước đó đều chuẩn bị tốt.
Bọn họ uống là rượu, mà chén thứ nhất ta uống cũng là rượu, sau đó đều
là nước.” Loại tình hình này chung quy nàng có thể ứng phó tự nhiên.

Hạ Hầu Dần bật cười, lồng ngực rung động, cho đến khi tiếng cười dừng lại hắn mới mang theo đôi môi đầy ý cười,cúi đầu tìm kiếm sự mềm mại
ngọt ngào của nàng.

Họa Mi lại vươn tay che lại hắn thần, bám lấy hai vai hắn từ trên bàn ngồi dậy.

“Hổ ca.” Nàng ngừng tươi cười nhìn thẳng vào đôi mắt trượng phu nghiêm túc hỏi: “Chàng có trách ta tự chủ trương không?”

Nàng giả tên hắn nạp thiếp thực tế là để cứu người, tất cả mọi việc
đều là do nàng tự ôm lấy, chẳng những quảng phát thiếp cưới, còn chuẩn
bị ổn thỏa yến hội, trong vòng bảy ngày liền cưới Đổng Khiết nhập phủ.
Đêm nay yến hội có mặt chẳng những có thương gia, quan lại, liền ngay cả tên quan lại ỷ thế hiếp người Cổ Dịch cũng được mời trình diện.

Bọn họ vợ chồng liên thủ ở trước mặt mọi người diễn trò giống như thật.

Từ đầu tới đuôi, hắn hoàn toàn phối hợp, tùy nàng bài trí, chưa từng đưa ra nửa điểm dị nghị.

Trong lòng nàng rõ ràng vì cái kia tiểu cô nương, nàng làm ra một
chuyện kinh thế hãi tục, nhưng lại yêu cầu trượng phu cùng nàng đang
tham dự. Đổi làm là thê tử nhà khác, đừng nói là đưa ra chủ ý này, chỉ
sợ căn bản ngay cả loại này ý niệm trong đầu cũng không có.

Hạ Hầu Dần cầm tay nhỏ bé của nàng, hôn lên lòng bàn tay non mềm.

“Ta không trách nàng.” Hắn nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nàng, vẻ mặt
nghiêm túc. ”Nhưng mà sự tình như vậy rất nhiều, nàng có thể cứu được
bao nhiêu người?”

“Ta biết.” Nàng khẽ cắn cánh môi, hiểu được chính mình có bao nhiêu
lỗ mãng, càng hiểu được hắn có bao nhiêu sao dung túng nàng.”Chỉ là, Hổ
ca, lần này là ta cố tình gặp được, lại là cô gái ta nhận thức, ta thật
sự không thể khoanh tay đứng nhìn.”

Hắn thở dài một hơi.

“Nàng lòng dạ mềm yếu, trăm ngàn lần phải cẩn thận, chớ chọc ra tai họa đến.”

Nàng tựa vào lòng hắn, rúc vào trong ngực, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, cách mấy tầng vật liệu may mặc, ôn nhu hôn ngực hắn.

“Cho dù gặp phải tai họa, chỉ cần có chàng, ta không sợ.”

Nàng vỗ về lồng ngực hắn, ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào Hạ Hầu Dần, trong mắt tràn đầy nhu tình cùng tín nhiệm. Nàng tín nhiệm hắn.

Hắn hai tay hữu lực đem nàng vòng ôm vào trong lòng, cúi đầu hôn nàng thật sâu.

Ánh trăng đêm khuya.

Hình dáng hai người khắc lên chấn song cửa sổ dưới ánh trăng nhàn nhạt, hợp thành một hình một bóng.

Nạp thiếp xong, thời tiết đã gần đến cuối thu.

Vào thời kì thu hoạch, ngũ cốc thước lương phía Nam được vận chuyển đến Phượng thành.

Hàng năm đây chính là thời điểm bận rộn nhất của Hạ hầu gia, thương
nhân lương thực lui tới, thuyền thương chờ đợi, mỗi ngày nối liền không
dứt, một đám tiếp theo một đám, cơ hồ sắp đem cổng nhà san bằng.

Vào thời điểm quan trọng nhất này, vậy mà lại có khách không vì
chuyện thương nghiệp nhưng lại cố tình không ngừng đến nhà thăm viếng.

Những người khách đến thăm tất cả đều là vì Họa Mi mà đến, càng đặc
biệt là những người này tất cả đều là chính thê của phú thương.

Sauk hi Hạ Hầu Dần nạp thiếp, những người chính thê này bởi vì “Đồng
bệnh tương liên”, đem Họa Mi về cùng một trận tuyến, đều vươn tay hữu
nghị với nàng, thái độ vô cùng thân thiết, cũng không màng Hạ Hầu gia
việc gấp rút, chẳng những hai ba ngày sẽ ân cần thăm hỏi, tán phiếm, còn có thể đưa tới thuốc bổ hoặc trân quý trang sức, xiêm y, dường như sợ
nàng không có người thương, không có người sủng.

Tuy rằng bận về việc gia vụ cùng với buôn bán ở lương hành, Họa Mi
tiếp đãi những vị phú hào nguyên phối vẫn là kiên nhẫn mười phần, ôn nhu mà có lễ không mất nửa điểm đúng mực. Về phần lễ vật quý trọng, nàng
toàn bộ nhận lấy, sau đó đáp lễ gấp bội làm cho những vị chính thê này
người người mừng rỡ tâm hoa nộ phóng*, đối với nàng ấn tượng rất tốt .

Chính bởi vì như thế, các nàng càng siêng chạy đến Hạ Hầu gia.

Ngày nọ, nhóm khách đến trò chuyện không phải một mình tiến đến, mà
là kết thành đội, dẫn theo bằng hữu, chậm rãi đi vào Hạ Hầu gia.

Từng vị chính thê của các phú hào phô trương cũng không nhỏ, , mỗi
người một ấm kiệu, hai cái nha hoàn, bốn kiệu phu, tám bảo tiêu, hơn
mười cái ấm kiệu xa hoa, xếp thành hàng trước cửa Hạ Hầu gia, từng cái
so với từng cái hoa lệ, thoải mái, xem ra thanh thế lớn khiến cho không
ít người ghé mắt.

Kiệu phu cùng bảo tiêu đều bị ở lại ngoài cửa, còn các phu nhân cùng
nha hoàn hầu hạ nghênh ngang tiêu sái tiến vào đại sảnh của Hạ Hầu gia,
ngồi trên ghế tư đàn hình hoa hồng khảm đầy ngọc uống Thiết Quan Âm hảo
hạng.

Cảnh vật chung quanh thanh tịnh và đẹp đẽ, trà cũng quý báu, các phu
nhân rất hưng trí, trái nói một lời phải nói một câu, trời năm đất bắc,
những tin đồn nhàn thoại, tất cả đều đem ra tán gẫu, từng gương mặt thoa son trát phấn theo đề tài nội dung, có khi lòng đầy căm phẫn, có khi
hứng thú dạt dào.

Hàn huyên sau một lúc lâu, trọng tâm câu chuyện thay đổi, các phu
nhân trao đổi ánh mắt, trong đó một người mới hắng giọng chính thức vào
chủ đề, mở miệng hỏi: “Họa Mi a, các tỷ tỷ có chuyện muốn hỏi ngươi.”

“Mời nói.”

Vương phu nhân nghiêng về phía trước, biểu tình tò mò lại hoài nghi.
“Chúng ta đều nghe nói, tiểu thiếp của Hổ gia là ngươi chủ trương thú
vào cửa ?”

“Phải.”

Các nữ nhân phát ra một trận kinh hô khó có thể tin.

“Ngươi như thế nào ngu như vậy a?”

“Trời ạ, ta vốn là còn không tin!”

“Ai a, ngươi không sợ có một là sẽ có hai?”

“Lão gia nhà ta đã muốn thu bốn tên, năm nay còn can đảm đưa cái mặt dày già nua đó ra theo ta nói muốn thu thứ tên thứ năm!”

“Nam nhân a, lúc nào cũng có trăng quên đèn.”

“Không phải sao? Có người mới hắn sẽ quên cũ .”

“Ai, không phải như trong sách nói, cái gì cái gì người mới, cái gì
cái gì cũ nhân . . . . . . Uy, trong sách rốt cuộc là nói như thế nào
a?”

“Là 『hiện tại thấy người mới tươi cười, có ai nhìn thấy cũ nhân khóc? 』.”

“Đúng vậy đúng vậy, ta muốn nói chính là câu này.”

“Bất kể trong sách nói gì, ta nghe nói a, Hổ gia đối tên tiểu thiếp
kia yêu thương cực kỳ, đi đâu mang theo nàng. Muội tử, ngươi xem ở trong mắt nghe vào trong tai, chẳng lẽ không cảm thấy ủy khuất sao?”

Họa Mi chính là cong khóe miệng cười nhẹ không có lên tiếng.

Nàng đương nhiên biết, mấy ngày qua Hạ Hầu Dần đều mang theo Đổng
Khiết qua lại nhà các thương gia. Đây là đây là kế hoạch hợp tác của bọn họ để làm cho vở diễn càng chu đáo, không cho người bên ngoài khả nghi, mới tạo ra biểu hiện giả dối.

“Ai a, muội tử, lúc này ngươi còn cười được a?”

“Đúng vậy đúng vậy!”

“Hiện tại còn cười, không lâu sau chỉ sợ khóc không ra nước mắt đâu!”

Trần phu nhân nho nhã ít nói chậm rãi uống một ngụm trà, lạnh lùng hừ một tiếng.

“Ta đây cũng không độ lượng nhiều như ngươi.” Nàng hướng trên bàn vỗ, thanh âm không lớn, vòng tay đứt thành mấy đoạn. “Lão gia nhà ta muốn
kết hôn người thứ hai? Không có cửa!.” Nàng gằn từng tiếng nói xong, lại lần nữa bưng lên cái chén uống một ngụm trà.

Nhà bên cạnh Hạ Hầu gia là Uông phu nhân, bộ dáng ngồi không yên.
Nàng tính cách hào sảng, nhanh mồm nhanh miệng, trong lòng có không thể
không nói, phun ra càng nhanh càng tốt.

“Muội tử, ta sẽ không nói vòng vo, ta hỏi thẳng ngươi.” Uông phu nhân nhìn Họa Mi, nhất định hỏi rõ ngọn ngành. “Ngươi đồng ý cho Hổ gia nạp
thiếp là vì không có hài tử đi?” Nàng hỏi nhất châm kiến huyết.

Kia nhất châm dường như thật sự đâm vào trong lòng Họa Mi, tuy rằng
không thấy huyết nhưng cũng đau đến khiến nàng cứng đờ, trên má lúm đồng tiền ôn nhu cười yếu ớt bởi vì nỗi đau đớn đó đã phôi phai bớt một ít.

Không có đứa nhỏ vẫn luôn là sự tiếc nuối trong lòng nàng.

Tuy rằng nàng sớm có chuẩn bị, biết khẳng định có không ít người sẽ
phỏng đoán như vậy. Nhưng mà thật sự chính tai nghe thấy có người nhắc
tới, cảm xúc mãnh liệt tiếc nuối vẫn là làm cho lòng của nàng đau quá .

“Bị ta nói trúng đi?” Uông phu nhân thật to thở dài một hơi, đầu lắc
lư, cây trâm khổng tước trên đầu cũng lung lay. “Muội tử, ngươi rất hồ
đồ. Chẳng lẽ sẽ không sợ tên tiểu thiếp đó sau này có đứa nhỏ sẽ mẫu
bằng tử quý?”

“Đúng vậy, nếu có đứa nhỏ, lòng của Hổ gia còn không phải đều đặt ở chỗ tiểu thiếp sao?”

“Cho nên nghe chúng ta khuyên, ngươi không phòng thủ một chút là không tốt đâu!”

Các phu nhân hưng trí bừng bừng, trái một câu, phải một câu khuyên
răn. Họa Mi ngồi ở chỗ cũ lẳng lặng nghe các nàng không ngừng đàm luận
về nam nhân, tiểu thiếp, cùng với đứa nhỏ.

Đúng lúc này, tổng quản đi đến cung kính nói: “Phu nhân, Hổ gia đã trở lại.”

Nghe thấy “Hổ gia” hai chữ, mỗi cái miệng líu ríu lập tức liền ngậm
lại không dám hé răng. Các nữ nhân trao đổi ánh mắt, biểu tình có vài
phần khiếp đảm.

Họa Mi hiền lành có lễ cho nên các phu nhân mới có lá gan đặc biệt
đăng môn đến “thân thiết thân thiết”, thuận tiện ân cần dạy bảo, đưa ra
một ít thiện ý “đề nghị”. Nhưng mà như vậy cũng không đại biểu là các
nàng có lá gan, đối mặt với thương gia quyền thế nhất trong Phượng
thành.

Vừa nghe đến Hạ Hầu Dần hồi phủ, đại đa số mọi người trong lòng đã muốn bắt đầu có ý rời đi.

Tổng quản còn nói thêm: “Ngoài ra Cổ Hân đại nhân cũng đến.”

Nghe được Cổ Hân danh hiệu, trừ bỏ Họa Mi, toàn bộ nữ nhân ở đây đều thay đổi sắc mặt, cấp tốc đứng dậy.

“A, đã có khách quý quang lâm, chúng ta đây sẽ không quấy rầy.” Vương phu nhân cố nở khuôn mặt tươi cười, nói xong vội vàng đi ra.

“Đúng vậy, muội tử, chúng ta lần khác lại đến xem ngươi.”

Uông phu nhân nhìn về phía cửa, tuy rằng còn nhìn không thấy bóng
người nhưng biểu tình đã có chút kinh hoảng. “Đi mau đi mau, đừng nói
nhiều như vậy, có chuyện gì để lần khác tới nói.” Nàng đẩy Vương phu
nhân, còn quay đầu hỏi một câu: “Cửa hông đi như thế nào?”

“Nha hoàn sẽ đưa các vị tỷ tỷ ra phủ.” Họa Mi nhẹ giọng trả lời, đứng dậy uyển chuyển cúi chào.”Thỉnh các vị tỷ tỷ đi thong thả, Họa Mi không tiễn.”

Các phu nhân vội vôi vàng vàng đi theo tiểu nha hoàn qua cửa sau rời
đi. Đám phụ nữ y phục lụa mỏng thêu hoa, đầu đội hoàng kim bạc trắng,
chỗ hành lang gấp khúc ở vườn hoa chật ních, một người nối tiếp một
người, biến mất ở phong canh cuối thu của vườn hoa

Nguyên phối: chính thê

Phủ đệ: nơi ở của quan lại quý tộc.

Tâm hoa nộ phóng: nở ruột nở gan

nhất châm kiến huyết; nói trúng tim đen; gãi đúng chỗ ngứa; lời nói sắc bén


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui