Hoa Miêu Miêu

“Miêu Miêu…” Không biết đợi bao lâu, mãi tới khi trời tối mịt, sao đầy trời, sáng cả bầutrời. Sư phụ cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, anh ta nhìn thấy tôi ngồi thẫn thờ bên cạnh gối, đột nhiên nở nụ cười.

Tôi vui mừng sán lại gần, liếm lên mặt anh ta, lại cọ cọ mấy cái, cẩn thận nói: “Sư phụ, xin lỗi…”

“Xin lỗi cái gì?” Bích Thanh Thần Quân ngạc nhiên giơ tay lên, vén mấy sợi tóc xanh đang phủ trên mặt lên, ngạc nhiên hỏi.

“Là Miêu Miêu không nghe lời chạy nhảy lung tung, mới cầu cứu, hại ngườiphân tâm bị thương… Là ta không tốt…”tôi cúi thấp đầu, đau lòng nói,ngươi có thể đừng giận được không…”

“Ta không giận.” Bích Thanh Thần Quân thuận tay ôm lấy vai tôi an ủi nhẹ nhàng: “Đó không phải là lỗi của muội”

“Thật sao?”Tôi lập tức vui trở lại, tai rũ xuống sau đó lại dựng lên, hai mắt mở to hết cỡ.

Bích Thanh Thần Quân sau một hồi suy nghĩ, “Chạy lung tung thật ra là lỗicủa muội, chờ ta sau khi chữa thương sẽ trừng phạt sau.”

Tai củatôi lại cụp xuống, ngược lại anh ta cười phá lên, tiếng cười động đếnvết thương, lúc rõ lúc không, tôi vùi đầu vào lòng anh ta, xấu hổ khôngdám ngẩng đầu lên.

“Miêu Miêu, xin lỗi…” Sau khi cười xong, anhta đột nhiên há miệng nói, ánh mắt đầy vẻ áy náy, “Đúng lúc đó các chiến hữu lôi kéo rất dữ, ta được coi là thủ lĩnh của các thiên binh thiêntướng, không thể chối bỏ trách nhiệm, vứt bỏ sinh mạng của bọn họ nênkhông kịp đến cứu muội, đợi đến lúc đuổi được chúng đi, thì vẫn khôngkịp, may mà muội không sao… Nếu không ta sẽ không tha thứ cho bản thânmình.”

“Sư phụ vẫn đến.” Ta không biết anh ta đang áy náy điều gì, “Ta vẫn đợi… Ta tin sư phụ sẽ đến.”

“ Nếu ta không đến thì sao?”

“Thì ta vẫn đợi, đợi đến khi nào sư phụ đến mới thôi.”

“Con mèo ngốc nghếch…” Bích Thanh Thần Quân đột nhiên không nói nữa, trongmắt của anh ta phủ một lớp sương mù, nhanh chóng tan biến.

“Sư phụ không vứt bỏ ta chứ?” Tôi cẩn thận hỏi.

“Không” Bích Thanh Thần Quân sau khi nói xong lại kiên quyết bồi thêm một câu nữa: “Vĩnh viễn không bao giờ.”

“Cuối cùng tôi mới cười vui vẻ, thè lưỡi ra nhẹ nhàng liếm lên mắt của anh ta mấy cái, bày tỏ niềm vui sướng của mình, Tiểu Lâm từ ngoài cửa bướcvào, trong tay bê một bát thuốc, nhìn tôi đang ở trên giường của BíchThanh Thần Quânn, đột nhiên khó chịu nói: “Miêu Miêu, ngươi xuống trướcđi, ngộ nhỡ chạm vào vết thương của Thần Quân đại nhân, thì không tốtđâu.”

Tôi biết mình cản trở công việc của bọn họ, từ từ đứng dậy, bò xuống giường, và biến thành người, tiếp tục cô đơn ngồi một góc nhìn bọn họ bận rộn, trong lòng nghĩ làm cái gì cho Bích Thanh Thần Quân,nhưng ngược lại không có bất kì chuyện gì có thể để tôi làm.

OaOa dìu Bách ThanhThần Quân, ngồi nghiêng mình, anh ta đón lấy bát thuốctừ tay Tiểu Lâm, chau mày, sau đó ngẩng đầu uống hết, lại đưa mắt nhìntôi ngồi ngây người ở bên cạnh, đột nhiên mở mồm nói: “Thuốc rất đắng.”

“Nô tỳ đi lấy mật ong cho ngài nhé.” Oa Oa vội vàng đứng dậy.

“Không vội gì.” Tiểu Lâm ngăn chặn hành động của cô ấy, cười hỏi: “Thần Quân muốn ăn táo không?”

“Có” Bích Thanh Thần Quân khua tay, gọi tôi lại nói, “Ngươi gọt áo cho ta, đừng gọt vào tay mình nhé.”

Tôi nghe vậy cảm thấy rất vui, vội vàng mừng rỡ nhảy đến cạnh bàn, lật đĩahoa quả lên, có khoảng bảy tám quả, cẩn thận nhặt ra quả táo màu đỏ tonhất, lại bảo Oa Oa tìm con dao cho tôi, chuyên tâm gọt quả. Vì chưa bao giờ ăn hoa quả, cho nên tôi không gọt được loại đồ chơi này, chăm chúngắm nghía rất lâu, cho mấy nhát dao xuống, quả táo bị tôi chém giốngnhư chó gặm.

Oa Oa đứng bên cạnh cười mấy tiếng, cô ấy đi đến cầm mấy quả táo nói với tôi: “Để muội dạy tỷ.”

Bích Thanh Thần Quân gật đầu với tôi: “Gọt tử tế cho ta ăn.”

Tôi lập tức hăng hái phấn đấu, khiêm tốn học hỏi, bảo Tiểu Lâm cầm đĩa táođến, cùng với cô giáo Oa Oa gọt hết bảy tám quả, chỉ đáng tiếc vẫn gọtxấu như cũ, vỏ rơi xuống dày một lớp, hình như vỏ nhiều hơn thịt… Nhưngtóm lại là có thể ăn được.

Xấu hổ bê đĩa táo đến trước mặt BíchThanh Thần Quân, anh ta lấy miếng táo nhỏ nhất trong đĩa, sau khi cắnmột miếng nói: “Không tồi, nhà ngươi học nhanh đấy.”

Tóm lại làgiúp đỡ được một chút! Được biểu dương rồi! Tôi nhận được lời khen ngợi, trong lòng rất vui, vội vàng chạy đi gọt tiếp, ước gì gọt được bảy támmươi quả, cho Bích Thanh Thần Quân thưởng thức dần. Anh ta biết được ýđịnh của tôi, vội vàng gọi tôi dừng bước,thay đổi chủ đề: “Ngày hôm nayngươi đến vườn đào rốt cuộc được cái gì?”

Tại sao? Tôi làm saochạy đến đó cho con khỉ truy sát? Kí ức hiện lên trong đầu tôi, tôi ngây người dừng bước, từ từ quay người lại… Thiếu Chúng đáng thương đang ởtrên cây…

Vội vội vàng vàng, dựa vào miêu tả của tôi đối vớikhung cảnh xung quanh, Tiểu Lâm dẫn người đi cứu Thiếu Chúng, nhưng saukhi đến đó, trên cây không thấy bóng dáng của cậu ta đâu, chúng tôi đành phải ra về tay không, đồng thời cử người đi dò la nơi ở của Tam Thái Tử Na Tra sư phụ của Thiếu Chúng, nghe nói cậu ta đã trở về nhà mới thôi.

Ngày thứ hai, tôi muốn ở lại Huyền Thanh Cung làm bạn với Bích Thanh ThầnQuân, nhưng anh ta sống chết không nghe, bắt tôi phải đến trường, nóichăm chỉ học tập mới là bổn phận của mèo, ở đây có bọn Tiểu Lâm chămsóc, không sao cả, hơn nữa Cẩm Văn ra hiệu cho tôi: “Ngươi ở lại đây khả năng xảy ra vấn đề tương đối cao…”

Thế là tôi bị khinh bỉ,đành phải lê bước cùng với Oa Oa đi đến trường, chưa đến cổng thì nghetiếng cười ầm ầm và lời châm biếm từ trong trường vọng ra:

”Nghe nói tên tiểu tử nhà ngươi đi xem trộm bảy tiên nữ tắm, bị treo lên một tối phải không?”

“Tiên nữ nào dáng dấp đẹp?”

“Thiếu Chúng tên hạ lưu! Ta nhìn nhầm ngươi rồi!”

“Không ngờ trường tư thục Ấu Yêu xuất hiện dâm tặc ha ha ha.” Hoàng tiên sinh khẳng định.

Thiếu Chúng trở về rồi sao? Tôi vội vàng chạy vào lớp học, muốn hỏi ngày hômqua rốt cuộc xảy ra chuyện gì, không ngờ anh ta đứng dậy, làm mặt lạnh,không nói không rằng, lao vào người tiểu yêu đang cười to nhất trướcmặt, sau đó giận dữ cắn xé. Con tiểu yêu đó là một con gấu hoa, ra đònmạnh, thế là hai người, ngươi cắn ta một cái, ta tung một chưởng, đánhcho long trời lở đất, đột nhiên áo bị rách bay lên, chúng lao vào cào bị thương khắp người nhau, cuộc chiến thực sự căng thẳng.

Oa Oa ra sức đẩy tôi, hoảng hốt bảo: “Nhanh lên bảo bọn họ đừng đánh nhau nữa, bị thương thì làm thế nào?”

Tôi tiến lên phía trước, một tay giơ ra một tay giữ chặt, ra sức đẩy haingười ra, không cho bọn họ lao vào nhau nữa, con gấu thấy không thể đánh được Thiếu Chúng, thế là giận dữ nói: “Hảo dâm tặc! Dám đánh ông nộingươi! Ngươi có còn mặt mũi nữa không?”

Thiếu Chúng giận dữ liếcnhìn tôi, giọng run rẩy nói: “Tôi căn bản không cố ý nhìn trộm, lúc đóđi tìm Tiểu Tử xấu xí, kết quả vào nhầm hồ Dao Trì, đúng lúc đang chuẩnbị bò đi, thì mấy tiên nữ kia đến, còn vội vàng cởi quần áo, tôi sợ xảyra chuyện,vậy mà không kịp…”

Con yêu gấu “pù” một tiếng: “Ngươi nói vậy! Ai biết là thật hay giả.”

Thiếu Chúng Không nói tiếp, anh ta hất tay tôi ra, thu dọn đồ đạc trên bàn, bỏ đi ra ngoài.

Tôi vội vàng chặn cậu ta lại: “Ngươi muốn đi đâu chơi vậy?”

“Tên xấu xí kia vẫn chưa về.”

Hàn Kính ở bên cạnh cười nói: “Ngươi quan tâm người ta thế, đừng bắt nạt cô ta nữa.”

“Ngươi biết không! Ngươi rất đáng ghét!” Thiếu Chúng quay đầu lườm cô ta, lạihỏi tôi, “Ngày hôm qua ngươi bị bảy đứa khốn kiếp kia bắt đi, làm thếnào mà trốn thoát được?”

Tôi xoa xoa đầu, buồn rầu nói tóm tắtchuyện ngày hôm qua một lượt, luôn tiện mắng các tiên nữ kẻ thù chungvới anh ta một trận, trong lòng bực bội khó chịu, cuối cùng anh ta cũngnói cho tôi cách trốn thoát của mình: “Lúc ngươi bị bắt đi, ta đã nớilỏng sợi dây thừng một chút, thế là ta vùng vẫy rất lâu sau đó rơi xuống đất trốn thoát.”

Lúc đang tính toán để đi tìm Tiểu Tử, ngoài cửa đột nhiên vọng lại tiếng nói vui vẻ của Ngân Linh: “Miêu Miêu tỷ tỷ,các người đang làm gì vậy?”

Chúng tôi há hốc mồm quay đầu nhìnlại, đúng là Tiểu Tử trang điểm rất xinh đẹp không giống ngày thườngđang đứng ở cổng, hướng ánh mắt vui vẻ nhìn chúng tôi, Thiếu Chúng nghệt ra một lúc, run rẩy chỉ tay hỏi:”Ngươi… Ngươi mấy ngày hôm nay đi đâu?”

Tiểu Tử vẫn mặc kệ anh ta, trực tiếp chạy đến bên tôi kéo tay, và bí mật lấy ra một hộp nhỏ từ trong người nhét vào tay tôi, “Đây là phấn hoa tôilấy ở núi Bích Tiêu, rất hiệu quả trong việc làm đẹp, tặng chị một hộpthử xem.”

Tôi mở hộp ra ngửi, cảm thấy không thơm lắm, thế lànhận lấy phấn hoa giao cho Oa Oa, lại hỏi cô ấy,”Ngươi không phải bị vìbị thương ở trán mà đi tìm cái chết sao?”

“Làm sao có thể như thế được!” Tiểu Tử há hốc mồm, kinh ngạc nói:”Ai nói chuyện này?”

Hàn Kính ở bên cạnh giơ tay lên nói:”Tôi chỉ tùy tiện suy đoán thôi, kẻ ngốc nghếch này tưởng thật.”

Đứa ngốc nghếch đó lúc này đang nổi giận, anh ta lao lên phía trước kéo tóc của Tiểu Tử hét toáng lên: “Ngươi nói nhanh! Mấy ngày nay chạy điđâu?”

“Thả tay ra! Khốn khiếp!” Tiểu Tử vội vàng đánh vào tay anh ta, lớn tiếng mắng, “Không phải tên khốn khiếp nhà ngươi làm bị thươngmặt của ta sao? Cho nên tôi bảo với Bách Hoa Tiên Tử về núi Bích Tiêutìm nhà mẹ tôi làm thuốc để bôi! Bôi mấy ngày mới khỏi! Nếu ngươi lạilàm bị thương mặt của ta lần nữa, ngươi sẽ không xong với ta đâu!”

Thiếu Chúng hít thở sâu mấy cái, cắn chặt môi nói: “Ngươi nói ngươi căn bản không sao, chỉ lén lén lút lút không nói với mọi người một tiếng,chạy về nhà sao?”

“Đúng vậy.” Tiểu Tử làm rối cả đầu tóc lên, bất ngờ hỏi, “Lẽ nào ta đi đâu còn phải nói với ngươi sao?”

“Rất tốt, rất tốt, rất tốt!” Thiếu Chúng liên tục kêu lên ba tiếng rất tốt,lập tức quay người trở về chỗ ngồi của mình, anh ta suốt một ngày khôngnói chuyện trêu chọc Tiểu Tử.

Tiểu Tử sau khi tan học, thấy mộtsố biểu hiện khả nghi, lại gieo bát quái với tôi nói: “Tên tiểu tử nàyhôm nay không bình thường? Nghe nói, hôm qua anh ta đi xem trộm bảy tiên nữ tắm phải không?”

Tiểu Tử nói rất to, Thiếu Chúng nghe được tức đến đỏ mặt, không thèm quay đầu lại, rời khỏi trường học.

“Không sao hiểu nổi.” Tiểu Tử ngược lại len lén kéo tay áo của tôi: “Hôm nayem đâu có gây sự với anh ta? Anh ta đánh bị thương mặt của em món nợ này còn chưa tính, bây giờ làm sao…”

Tôi lắc đầu tỏ vẻ không biết,thế là cô ta so vai, tạm thời không nghiên cứu vấn đề này nữa, vậy là từ hôm nay đôi oan gia thích cãi nhau này không ai để ý đến ai. Oa Oa bảotôi, tình trạng này gọi là tuyệt giao, sau này bọn họ không làm bạnnữa.

Tuy không hiểu rõ thế nào là tuyệt giao, nhưng tôi cảm thấybọn họ như vậy là không đúng, bởi vì bạn bè là quan trọng nhất, thế lànỗ lực dùng cách thức của mình đi khuyên bảo mấy lần, Oa Oa cũng đikhuyên bảo mấy lần, không ngờ thái độ của đôi này rất dứt khoát, muốnđối phương đến xin lỗi mới chịu tha thứ, ngay cả tôi xin lỗi cũng khôngđược. Không còn cách nữa… Chỉ có thể do bọn họ. Tiểu Tử hàng ngày vẫnvui đùa với tôi, Thiếu Chúng cũng lúc này lúc nọ tìm tôi vui đùa, nhưnghai người bọn họ không chịu cùng lúc đến tìm tôi.

Do cá cược thất bại với Tề Thiên Đại Thánh… Trong vòng một tháng tôi không ăn cá, CẩmVăn khen tôi thay đổi tính tình, thế là hàng ngày làm phép nấu tôm cuavà gà quay cho tôi ăn. Vết thương của Bích Thanh Thần Quân cũng đỡ dần,nhưng Mạc Lâm nói anh ta tốt nhất nên nằm yên trên giường tĩnh dưỡng,thế là tiệc Vườn Đào anh ta từ chối không đi tham gia, tuy tôi rất muốnđi, nhưng nghe nói bữa tiệc chỉ toàn hoa quả, lập tức mất hết hứng thú,Mạc Lâm ngược lại có tham gia, khi anh ta quay về nói với tôi, Tề ThiênĐại Thánh làm loạn lên ở buổi tiệc, còn đóng gói đồ ăn thừa đem về HoaQuả Sơn, Ngọc Hoàng và Vương Mẫu nổi giận, phái thiên binh thiên tướngđi bắt.

Lẽ ra việc này Bích Thanh Thần Quân cũng nên đi, nhưnglần này do anh ta bị thương nằm ở trên giường, thế là Nhị Lang Thần Quân và Lý Thiên Vương Thác Tháp thống lĩnh thiên binh thiên tướng xuấtphát, bắt anh ta quay lại, không ngờ bất kì phép thuật gì cũng không thể giết chết anh ta, ngược lại được lò lửa Tiên Đơn tặng cho anh ta mộtđôi mắt phát sáng như lửa, cuối cùng, Phật Tổ Như Lai xuất hiện, nhốtanh ta vào Ngũ Hàng Sơn, không thể ra ngoài được.

Câu chuyện nàycũng trở thành vụ án kinh điển của trường tư thục Ấu Yêu, giáo dục chúng tôi, tuyệt đối không được làm loạn ăn vụng ở nhà các vị thần khác, càng không được đi gây họa khắp nơi, đạo trời tuyệt đối không được tráilệnh, nếu không sẽ bị giam ở Lục Hành Sơn, Thất Hành Sơn, nghe nói nhưvậy chúng tôi nhao nhao lên gật đầu ra vẻ hiểu rồi.

Mấy tháng nữa chớp mắt trôi qua, trường tư thục Ấu Yêu phải kết thúc khóa học, Hoàng tiên sinh đưa ra cho chúng tôi bài thi cuối cùng, là xuống trần gian tu hành một tháng, nhận thức được nỗi khổ của dân sinh, còn phải tự taymình kiếm tiền mang về, mới đạt yêu cầu.

Bách Tài quá hứng thúvới đề tài này, một lát sau nêu ra mấy chục kế hoạch kiếm tiền, Tiểu Tửdự định xuống trần gian làm phấn hoa son môi để bán, Thiếu Chúng sẽ tìmmảnh vải làm lá cờ ghi:”Mãi võ kiếm tiền”, Hàn Kính chuẩn bị đi xemtướng số. Oa Oa và Cẩm Văn tiếp tục học, căn bản không phải tham gia lần tu hành này.

Nhưng… Tôi thì sao? Mèo tôi phải làm thế nào?Không được ăn trộm? Không được ăn cướp, nếu gọt táo bán cho người khácđược không… nếu không được thì bán chuột?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui