Hoa Miêu Miêu

Cẩm Văn và Oa Oa biếtđược tôi trở về, cùng nhau đuổi và túm lấy tai tôi mắng một trận, chỉtrích tôi để cho bọn họ đợi cả buổi ở trường tư thục, quả thật là tộikhông thể tha thứ được.

Tôi bị mắng cũng không sao, đành phải ngoan ngoãn xin lỗi, tỏ vẻ sau này không làm chuyện này nữa…

Trong bếp phát ra tiếng kêu kì lạ và khói đen ngùn ngụt, tôi nói vớimọi người chuyện Bích Thanh Thần Quân ở dưới bếp, tất cả mọi người đềutỏ vẻ rất hiếu kì, ngay cả Tiểu Lâm người bình tĩnh nhất cũng ho sặc sụa và nói không lên lời.

Thế là chúng tôi lén lút chạy lên nóc bếp giở ngói ra cùng nhau nhìn vào trong.

Bích Thanh Thần Quân choàng một chiếc tạp dề màu trắng nho nhã, cầm dao mềmmại như múa kiếm nhưng rất uy vũ, dùng ánh mắt đằng đằng sát khí nhìncon cá chép đang ra sức vùng vẫy trên thớt, đầy vẻ nghiêm túc.

Bỗng nhiên anh ta nhắm mắt lại, con dao vung lên, nhanh như chớp chặt concá, con cá chia thành hai phần tạo ra một hiện trường án mạng đầy máutươi.

Sắc mặt của Cẩm Văn từ trắng chuyển sang đen cô ta lập tứcđứng dậy, vội vàng chạy khỏi mái nhà tìm một góc nôn thốc nôn tháo. OaOa bị hiện trường đầy mùi máu làm cho toàn thân run lẩy bẩy, Tiểu Lâmvẫn giữ được vẻ lạnh lùng, chỉ có tôi vẫn trong trạng thái hưng phấn.

Bích Thanh Thần Quân giơ ngón tay thon thả ra nhấc con cá lên, sau khi phánđoán là sống hay là chết, hài lòng để sang một bên lại dùng củi chất đầy vào lò.

Tiểu Lâm thở dài, nói rất nhỏ bếp chất nhiều củi quá…

Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta một mắt, sau đó tiếp tục nhìn sư phụ thân yêulàm cơm, tôi tin tưởng anh ta nhất định là vạn năng, đồ gì làm ra cũngkhẳng định là ngon. Không ngờ cái bếp đó chống đối anh ta không ngừngdập tắt lửa. Bích Thanh Thần Quân sau khi thử mấy lần, tức giận nhấc nồi lên, trực tiếp nhóm lửa trên tay mình, cho một ít nước vào nồi, kê lênbắt đầu nấu.

Nước bắt đầu sôi, anh ta rơi vào trạng thái hoang mang, bối rối bỗng nhiên lần sờ dường như không biết nên cho cái gì vào.

Cuối cùng anh ta hạ quyết tâm… rất thông minh đổ tất cả gia vị, khiến cho cả nồi canh cá biến thành vàng thẫm, mùi thơm kì lạ bay lên, khiến cho tôi kích động muốn chạy.

Không biết nấu bao lâu, Bích Thanh ThầnQuân cuối cùng cũng dập lửa, anh ta cúi đầu ngửi mùi vị trong nồi, sauđó gật gật đầu, nhìn lên đỉnh đầu gọi:”Tất cả xuống đây”.

Thế là chúng tôi bị phát hiện đành phải ngoan ngoãn xếp hàng đi đến trước mặt anh ta.

Bích Thanh Thần Quân lấy một chiếc bát nhỏ, múc canh cá ra, sau đó khôngchút biểu cảm nói:”Lần đầu tiên làm, không biết mùi vị như thế nào, tôixưa nay ăn chay không thể nếm, không thể thưởng thức, các ngươi ai giúpta nếm đi.”

Tiểu Lâm vội vàng bước lên, đúng lúc nhóm chúng tôi đangcảm động với tinh thần cống hiến hi sinh của anh ta, ngược lại anh ta mở miệng nói::Thần Quân đại nhân, tôi tu thành tinh ở nghiên đài, khôngđược đụng vào thức ăn mặn, hơn nữa Huyền Thanh Cung gần đây xảy ra nhiều chuyện tôi phải qua đó gấp rút xử lý.”

Bích Thanh Thần Quân gật đầu.

Oa Oa vội vàng tiến lên trước cười nói:”Tôi là tuyết liên hoa tinh, hàngngày chỉ có thể uống nước và uống mật ong, những thứ này cho tôi ăn…tôi cũng không biết là tốt hay xấu, hay là thay người khác thử đi.” BíchThanh Thần Quân gật đầu để cho tôi đi. Cẩm Văn vừa mới nôn xong, khóclóc buồn bã nói::Thần Quân đại nhân, nếu như ăn thức ăn khác tôi vì ngài nhảy vào lửa cũng không từ, nhưng đây là cá… tôi cũng là cá, ngài xem…”

“Đi đi.” Bích Thanh Thần Quân xua tay với cô ta, Cẩm Văn như được đại xá vội vã bỏ chạy.

Meo meo, thể không phải là chỉ còn lại một mình tôi sao?

Nhìn thấy màu sắc kì dị của nồi đó, mùi vị không rõ ràng tôi bắt đầu hối hận với yêu cầu của mình đưa ra, nhưng nhìn ánh mắt đầy vẻ chờ đợi củaBích Thanh Thần Quân, tôi lại không có cách nào nói ra hai chữ cự tuyệt.

Hoàng tiên sinh lên lớp nói gây nghiệp chướng giống như đại xá, tự gây nghiệp chướng không được sống, tôi bây giờ thâý rất sâu sắc.

“Nếu khôngmuốn ăn, thì đổ đi nhé.” Giọng của Bích Thanh Thần Quân hơi thất vọng,khiến tôi không ngừng chột dạ thế là vội vàng giật lấy cái xoong tỏ vẻthế nào cũng phải nếm vị đó.

Tôi có cái phúc là khả năng chống độc rất tốt, và chưa từng bị đau bụng bao giờ…nhưng chỉ bị tê lưỡi ba ngày.

Bích Thanh Thần Quân hơi ái ngại nói là đi nấu lại, lại khiêu chiến với nhàbếp thêm một lần nữa, tôi lập tức tỏ vẻ hôm nay không thích ăn cá chỉthích ăn táo, hôm nay phải làm thức ăn chay cho mèo…

Bích Thanh ThânQuân phản kích:”Yêu mèo thì phải ăn nhiều cá một chút, ngươi bao giờ sức khỏe tốt như vậy, là do bình thường ăn nhiều cá, cho nên phải tiếp tụcđảm bảo dinh dưỡng, tránh để cho sức khỏe kém dẫn đến bệnh tật.”

Anhta dường như rất hứng thú trong việc nấu nướng, bây giờ nếu hàng ngàykhông đi làm việc hoặc đi chinh chiến , thì ở trong bếp luyện tập nấucá, mà đối tượng nếm thử đồ ăn duy nhất là tôi.

Vì nhà bếp nói dùngcủi lửa để nấu thức ăn thì thức ăn tương đối thơm, cho nên anh ta toàndùng củi để nấu và học các bước nhóm lửa, và tôi là người bị bắt quạtlửa giúp.

“Nếm thử đi.”Lại một nồi cá từ trong không trung bayđến trước mặt tôi. Bích Thanh Thần Quân liên tục nghiên cứu làm thế nàođể giết cá.

Tôi nhắm mắt cố ăn hết nồi canh,cố gắng không chau mày sau đó gật đầu tỏ vẻ mùi vị cũng tạm được.

Thế là Bích Thanh Thần Quân lại mang đến một nồi nữa đến trước mặt tôi, chờ đợi nói: “lại nếm thử đi”

Tôi tiếp tục nhắm mắt uống… lặp lại hơn mười lần các bước trên, cuối cùngcũng uống hết, có một nồi tương đối đạt tiêu chuẩn, tôi vội vàng tỏ vẻkhen ngợi anh ta, Bích Thanh Thần Quân mới chính thức ra vẻ giáo dụctôi:”Thiên hạ vạn sự, không có nỗ lực không làm được.”

Tôi gậtđầu ra vẻ đồng ý, sau đó ngã xuống, Bích Thanh Thần Quân quá sợ hãi vộivàng đưa tôi đến Mạc Lâm tiên sinh để trị liệu… kết quả chuẩn đoán bụngbị căng trướng rồi, ông ta đề nghị sau này tôi không được tham ăn quá…

Thế là việc nhiệt tình nấu nướng của Bích Thanh Thần Quân bị đả kích nghiêm trọng. Rất lâu sau cũng không xuống bếp nữa chỉ biết thường xuyên thuthập một ít cá ngon mang về bảo Cẩm Văn làm cho tôi ăn.

Tôi hơi hối hận lại hơi vui mừng thở phào nhẹ nhõm.

Gần đây Thiên Giới hòa bình, Quỷ Giới và Yêu Giới gây chuyện tương đối ít,mà việc truy bắt Huy Dương thì không thấy bóng dáng hắn nữa, theo sự báo cáo của phó tướng Hải Dương là chạy vào Quỷ Giới dưỡng thương, đánh giá tạm thời không xuất hiện ở trần gian, thế là Bích Thanh Thần Quân rấtnhàn. Trước mắt anh ta hoàn toàn tập trung vào tôi, mỗi ngày bắt tôiđọc sách viết chữ hoặc dạy kĩ thuật đánh nhau.

Tôi thích nhất là học đánh nhau, mỗi ngày cùng anh ta ra thảm cỏ rất rộng và rất đẹp, bắt đầu từ phương thức chiến đấu ban đầu, chuyển biến thành hóa giải nhữngchiêu thức mánh khoé của đối phương, tìm kẽ hở để tấn công, Bích ThanhThần Quân thông thường sẽ nhường tôi một tay, dùng tay trái ra đòn, chodù là như vậy, tôi vẫn không phải là đối thủ, mỗi lần luyện tập sau haiba mươi chiêu thì cho tôi đo ván nằm trên đất.

Nằm trên đất, càng đánh càng thua, càng thua càng đánh, tôi ấm ức ngẩng đầu lên, từ từngước nhìn anh ta, đảo mắt một vòng, lập tức ôm lấy bụng lăn lộn, vừalăn vừa kêu đau.

Bích Thanh Thần Quân quả nhiên lo lắng, anh tabỗng nhiên chạy đến hỏi:”Có phải ta khống chế không được sức, làm ngươibị thương ở đâu không?”

“Ngươi trúng kế rồi!” Tôi nhân cơ hội anh ta đang khom lưng xuống, nhanh chóng nhảy lên người, giơ Phá Thiên Trảo ra cào lấy anh ta, ra đòn mạnh, khiến anh ta rơi vào tròng không thểthoát ra được. Không ngờ Bích Thanh Thần Quân gian xảo cười, người tránh sang một bên, tay trái luồn vào trong gạt ra, lực của hai tay tôi bấtngờ chuyển lệch hướng, cắt đứt thảm cỏ thành một đường nút, vẫn chưa kịp xoay mình tấn công tiếp, trên đỉnh đầu bị ngón tay trỏ của anh ta nhẹnhàng ấn xuống, sau đó toàn thân ngã xuống đất, ngã đến nỗi tê cả mông.

“Ngươi cho rằng ta không hiểu mình đã sử dụng mấy phần công lực sao? Làm sao có thể làm ngươi bị thương được.”

Khuôn mặt của Bích Thanh Thần Quân lúc này căn bản không giống con rắn, giống hệt mộ con hồ ly.

Tôi buồn bã xoay người, cụp tai lại ra sức ve vẩy cái đuôi, tỏ vẻ là mặc kệ anh ta.

Bích Thanh Thần Quân giật mấy cọng cỏ đuôi chó, ngồi xổm trước mặt tôi, và ve vẩy cỏ:”Miêu Miêu đừng giận.”

Tôi cố gắng không quay mặt lại, không nhìn anh ta, nhưng cỏ đuôi chó cứphất phơ khiến tôi thấy hơi nhột, cuối cùng không nhịn được lao qua đó,lần này anh ta không tránh, cho tôi lao vào anh ta.

“Hây hây lần này ngươi rơi vào tay mèo ta… trong tay yêu quái rồi nhé.” Tôi đắc ý uy hiếp.

Những lá cỏ nhỏ vun bám lên tóc của anh ta, ánh mặt trời long lanh chiếu vàomắt anh ta phát ra những tia nhìn ấm áp, Bích Thanh Thần Quân bỗng nhiên cau mày ra vẻ đau khổ, anh ta nói:”Miêu Miêu ngươi đè lên cái xương bịthương lần trước của ta rồi.”

“Xương?” tôi bỗng nhiên phản ứng trở lại nhảy lên lo lắng nhìn đi nhìn lại về phía anh ta.

“Đau…” Anh ta nói:”Bên trái đột xương thứ hai.”

Tôi vội vàng giơ tay ra sờ, không ngờ bị bàn tay của anh ta nắm lại hôn lên môi tôi, lướt qua, lại dùng ánh mắt chờ đợi nhìn tôi, chờ đợi phảnkích…

Thế là tôi ngoan ngoãn thật thà phản công lại, vồ ngã anhta nằm trên mặt đất, dùng đầu lưỡi khéo léo liếm nhẹ lên môi anh tagiống như đang thưởng thức món cá thơm ngon, lại lăn mấy vòng, cho đếnlúc hơi thở của anh ta dồn dập ôm chặt lấy tôi vào lòng.

Đám cỏvụn bám vào mái tóc đen của anh ta, ánh mặt trời chiếu vào hai con ngươi màu xanh ngọc bích phát ra những tia ấm áp, tôi nằm trên ngực của BíchThanh Thần Quân, tôi nghe tim anh ta đập từ nhanh cho đến chậm, tiết tấu rất hay.

Trời lại tối rồi, thời gian vui vẻ trôi qua rất nhanh , anh ta gọi mây đến đưa tôi về Huyền Thanh Cung ăn cơm tối.

Đêm, ánh nến chiếu sáng toàn bộ cung điện, Bích Thanh Thần Quân trải giấyTuyên Thành lên cái đỉnh ở vườn hoa, tay cầm tay tôi dạy viết chữ, tôimuốn dùng mực đen để viết bài thơ, nhưng lại không nhớ nổi nội dung bàithơ, thế là viết bốn chữ:”Bích Thanh Thần Quân” ngay ngắn thẳng hàngtrên giấy, hớn hở đưa cho anh ta xem, bốn chữ này tôi viết đẹp nhất.

Anh ta không mắng tôi không thuộc thơ, chỉ cười và ấn lên trán tôi nói:”Ngươi lười thế này lần sau sẽ phạt.”

Tôi chẳng sợ anh ta uy hiếp chút nào. Nhìn thấy trăng đã muộn, thì bỏ vềphòng đi ngủ, bên gối có mười tờ giấy tôi luyện chữ, đa số đều là giấymực vẽ linh tinh, ở trong đa số đều là viết tên của anh ta hoặc là têntôi. Nhưng bên cạnh hai chữ này , còn có ghi một cái tên nho nhỏ - NgânTử.

Miêu Miêu bây giờ sống rất vui vẻ, còn ngươi thì sao? Ngươicó bị bọn yêu quái xấu bắt nạt không? Lúc nào ngươi mới đến tìm ta? Tamuốn có Bích Thanh Thần Quân cũng muốn có cả ngươi. Ba người vui vẻ sống chung với nhau, được không?

Ngày hôm sau, từ sáng sớm Bích Thanh Thần Quân đã nhận lệnh của Thiên Đình, phái đi đến nước Tây Tề để tiêudiệt yêu quái cá sấu, chuyên ăn thịt trẻ em. Tôi không có việc gì làm,ngồi ở hồ nước bên cánh cổng nhìn vào trong, bỗng dưng từ trên trời bayđến một con bướm giấy từ từ đậu ở trước mặt tôi.

Tôi lao tới, bắt được con bươm bướm, không ngờ rằng sau khi mở tờ giấy ra lại có một bức thư được viết trên đó, tôi đọc rất lâu, có một số chữ không đọc được,thế là giao cho Oa Oa đọc giúp tôi, hóa ra là thiệp mời của Tiểu Tử, cầu xin tôi cùng cô ấy đi đến Đoạn Cốc tìm Băng Hoàn Tiên Tử tính cách rất khó chịu, nơi ở cũng không có, nghe nói mới nhận một con quạ làm đồ đệ, không bao giờ ra khỏi cửa. Nếu có tôi đi cùng, cô ta sẽ không buồn.Quan trọng nhất là trên đường đi có thể tiện thăm Thiếu Chúng đang trong quá trình luyện thành yêu.

Thế là cùng chung nỗi buồn, tôi nhanh chóng đồng ý lời mời này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui