Đến nhà bếp, mọi người gần như đã tập trung đầy đủ, đây có thể gọi là bữa cơm làm quen của mọi người trong đoàn phim với nhau với nhau, cho dù tôi có mệt thế nào, cảm giác cơ thể có khó chịu ra sao cũng nên đến dùng bữa cơm này với mọi người.
Đây chính là lịch sự, là thái độ tôn trọng đồng nghiệp.Khoảng thời gian này chúng tôi là quay những phân cảnh lúc nhỏ khi nữ chính còn ở quê nhà, ngày ngày nỗ lực học tập, nỗ lực kiếm tiền, thực ra những cảnh quay này cũng không có nhiều diễn viên, nhưng điều kiện nơi đây không phát triển như những nơi khác vậy nên cho dù là một diễn viên quần chúng cũng là mang từ thành phố đến.
Thành ra, nhìn phòng ăn có vẻ đông người nhưng diễn viên chủ chốt cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Kể ra thì có ba mẹ nữ chính và một em trai, còn lại là vài ba gia đình hàng xóm, còn những cảnh sinh hoạt hằng ngày có thể trực tiếp quay cảnh sinh hoạt thực thế của người dân ở đây.
Nghe đạo diễn nói qua kế hoạch trong khoảng thời gian ở đây, tôi thấy khá hài lòng, tổng cộng hơn năm mươi cảnh diễn, với khả năng của diễn viên chuyên nghiệp thì chắc mất khoảng bốn năm ngày nhưng nữ chính lại là tôi, đạo diễn cho kế hoạch thời gian là nửa tháng.
Trong những cảnh quay ở đây, có một cảnh ở cuối phim là nam chính và nữ chính cùng nhau về đây đứng trên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc, bắt đầu một tương lai mới.
Tôi nhớ theo kế hoạch bộ phim hiện tại của Ngô Dật Hiên phải mất hơn một tuần nữa mới đóng máy, vậy nên nhanh nhất cũng phải mười ngày nữa anh ấy mới đến đây.
Tôi âm thầm thở dài, mười ngày này tôi phải trải qua thế nào đây.Quay lại với hiện thực, Tô Tranh đang cùng mọi người nói đến người dân ở đây, lúc này tôi mới nhớ ra một việc, ở đây ngoài chúng tôi ra thực sự có người dân địa phương sao? Tại sao lúc nãy khi bốn người chúng tôi đến không thấy ai vậy?Tô Tranh thực sự là một cô gái hoạt bát, mới vào đến cửa cô ấy đã nhanh nhẹn tay bắt mặt mừng với mọi người trong đoàn phim cứ như người thân lâu ngày gặp mặt.
Ai ai cũng khen cô ấy thật thân thiện, dễ gần.
Bọn họ không biết Tô Tranh là tiểu thư nhà giàu, tôi nghĩ nếu bọn họ mà biết không biết còn sẽ kinh ngạc như thế nào, đến tôi còn kinh ngạc khi nhìn cảnh này nữa là.Tôi đi đến chỗ đạo diễn và tổ làm phim chào hỏi một lần, sau đó ngồi vào một bàn còn chỗ trống bên cạnh, tôi gọi cả hai sư phụ đi cùng cùng ngồi với chúng tôi, bàn chúng tôi có bốn người cộng thêm hai người ngồi trước nữa tổng cộng là sáu người.Hai người ngồi cùng bàn với chúng tôi là một nam một nữ, tuổi tác chắc tầm năm mươi.
Hai người họ nhìn tôi cười cười, tôi cũng nhìn họ cười cười đáp lại, dù gì tôi cũng không phải là hình mẫu tiểu thư sang chảnh gì, liền thân thiện cùng bọn họ giới thiệu một chút:- Chào cô chú, cháu là Kiều Vi, cháu đóng vai An Thanh, đây là Tô Tranh, bạn của cháu, bên cạnh là hai vị sư phụ đi cùng.Người phụ nữ khi nghe tôi giới thiệu xong liền nhìn người đàn ông bên cạnh cười một cái lại nhìn sang chúng tôi nói:- Chúng tôi biết cô là Kiều Vi, tôi Tiêu Quyên, vị bên cạnh tôi là Hà Cảnh, chúng tôi là diễn viên đóng vai ba mẹ của nữ chính.Tôi có chút kinh ngạc, chỉ tình cờ ngồi vào bàn này vậy mà lại gặp đúng "ba mẹ" rồi.
Tôi mới vào nghề, mà nguyên nhân cũng không phải vì đam mê vậy nên đâu có tìm hiểu nhiều về giới này, cũng không biết hai người họ có phải là diễn viên nổi tiếng hay không.
Thật sự có chút sơ suất.
Tô Tranh bên cạnh cũng phát hiện ra điều này nhanh chóng giúp tôi chữa cháy, trực tiếp cười hì hì nói với hai người họ vậy là tôi vô tình tìm được ba mẹ rồi, làm mọi người cùng nhau cười ầm ĩ.
Đã thế cô ấy còn nghịch ngợm hướng mấy bàn cạnh bên hỏi họ ai đóng vai em trai em gái của nữ chính cùng qua bàn bên này ngồi để gia đình được đoàn tụ, mọi người nghe cô ấy nói cùng nhôn nhao nói đúng đúng, làm không khí đang im ắng trở nên vui vẻ náo nhiệt hẳn lên.Ăn xong bữa cơm, làm quen xong mọi người tôi cũng có được lời giải đáp cho thắc mắc của mình.
Hóa ra người dân ở làng này cứ mặt trời lặn là đóng cửa tắt đèn đi ngủ, nhưng ngày hôm sau gà vừa gáy, bốn giờ sáng đã phải dậy ra đồng rồi.
Thật không biết tại sao, chỉ cách thành phố có mấy trăm cây số mà điều kiện nơi này lại khác biệt bên kia nhiều như vậy, hệt như người trên thiên đường, kẻ dưới trần gian.Sau khi về phòng, tôi và Tô Tranh hai người chúng tôi cùng nằm trên giường nói chuyện một lúc cũng lần lượt đi nhủ.
Đến nửa đêm, đột nhiên tôi có cảm giác thật lạnh, lạnh đến nỗi tôi đưa tay ôm chặt vai vẫn không cảm thấy ấm hơn được chút nào.
Sao gió lại lớn, lại lạnh như vậy chứ? Tôi cố mở mắt nhìn về phía trước.
Ai đang đứng kia nhỉ? Thời này là thời nào rồi còn có kiểu trang phục váy dài chấm đất như vậy sao? Trời lạnh thế này cô ấy không ở trong nhà, lại chạy ra ngoài này đứng hóng gió không biết.
Mà thời tiết nơi này cũng thật lạ, rõ ràng là mùa hè sao trời lại lạnh như vậy, thật khó hiểu.
Tôi đứng ở phía sau cô ấy thầm xuýt xoa, cô gái này có bóng lưng thật đẹp, từng đóa mộc miên đỏ trên không trung theo gió bay lả tả quanh người cô ấy đẹp như một bức tranh, nhưng giữa trời lạnh giá bức tranh này có vẻ hơi thê lương.
Tôi nhìn cô ấy cứ đứng đó nhìn về con đường dài không điểm cuối phía trước, không hiểu sao lại có cảm giác chua xót, đau đớn, như bản thân mình chính là cô ấy, nước mắt bất tri bất giác lại chảy xuống...- Vi Vi, mau tỉnh, cậu làm sao vậy? Vi Vi...!Đừng làm tớ sợ.Tôi vừa đưa lay lau nước mắt, vừa quay đầu tìm kiếm Tô Tranh, rõ ràng nghe tiếng cảm thấy cô ấy đang ở rất gần nhưng sao tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng cô ấy đâu cả, còn cảm giác đau đớn đến tận tim gan, đau đến tê tâm liệt phế này là gì vậy? Trời ơi, lại là gì đây, động đất sao? Tại sao đứng yên một chỗ mà cơ thể cũng có thể rung lắt muốn ngã vậy? Tôi sợ hãi mở choàng mắt, kinh ngạc nhìn đỉnh màn mang phong cách cổ xưa, nếu không có tiếng Tô Tranh lo lắng nói không ngừng bên cạnh, tôi thật sự nghĩ mình lại xuyên không về thời cổ đại rồi.
Thầm oán than đạo diễn, anh ta thật là, hết chỗ hay sao lại tìm đến một nơi kỳ lạ như thế này để quay phim cơ chứ?Cảm nhận hốc mắt ướt át, tôi đưa tay lên chạm vào, phát hiện hóa ra là mình đang khóc thật.
Tôi nhìn Tô Tranh thở dài nói:- Không có gì, chỉ là mơ thôi.Chỉ là mơ thôi, lời này tôi nói với co ấy cũng là đang tự nhủ bản thân mà thôi, không cần lo lắng, có lẽ là do cơ thể quá mệt đi.Hôm qua đạo diễn có nói, sáng nay đã bắt đầu quay rồi, bên ngoài trời vẫn chưa sáng nhưng đã có âm thanh ồn ào với tiếng người nói chuyện.
Mặc dù vẫn còn buồn ngủ nhưng tôi quyết định không ngủ tiếp nữa, thật ra giấc mơ kia tạo cho tôi cảm giác khá ám ảnh lại có chút sợ hãi.
Tôi lôi Tô Tranh cùng dậy với mình, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt lo lắng, tôi phải đứng trước mặt cô ấy xoay một vòng lại còn vỗ ngực đảm bảo bản thân hoàn toàn khỏe mạnh, vậy mà cô ấy lại nhìn tôi thở dài không nói gì, trực tiếp hướng nhà vệ sinh đi tới.
Tôi nhìn ra cửa sổ, trời tối đen như mực, nhưng trong những căn nhà nhỏ xung quanh đã có ánh đèn le lói rồi, ở đây họ vẫn dùng điện, nhưng loại bóng đèn họ xài lại là loại bóng đèn vàng, nên không được sáng cho lắm.
Bên ngoài đã có vài bóng người đi đi lại lại, còn có tiếng chó sủa.
Cảm giác kỳ lạ lại dâng lên rồi, sao tôi lại thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc nhỉ? Nhìn bọn họ vội vàng chuẩn bị cho một ngày làm việc mới, ngược lại bản thân lại thấy có chút yên bình đến lạ.
Cảm giác như đây mới chính là nơi mình nên đến, đi bao lâu rồi mới về đến nhà.
Tôi nhẹ nhàng cười, phật nói có lẽ đây là duyên.Tôi từ nhà vệ sinh bước ra gặp Tô Tranh cũng đang ôm bệ cửa sổ hóng ra ngoài, lúc này trời đã sáng hơn một chút có thể nhìn thấy mọi thứ bên ngoài rồi, mà người cũng đông hơn lúc nãy nhiều, mọi người cùng nhau chào hỏi nói chuyện rôm rả thật sinh động, đây mới đúng là bức tranh vùng quê tươi đẹp nha, không giống như khung cảnh quỷ mị tối qua, khiến người ta cảm thấy gai ốc sợ hãi.Tôi cùng Tô Tranh ngựa quen đường cũ đến nhà bếp, hôm nay chúng tôi là những người đến sớm nhất, tôi tự bê một tô mì thịt bò đến bàn ăn, ăn được nửa chừng thì mọi người mới lục đục cùng nhau kéo tới, lại bắt đầu một màn chào hỏi nhau, phải đến khi đạo diễn thúc giục mọi người ăn nhanh để cùng nhau xuất phát bọn họ mới chịu thôi trò chuyện.
Nói đến xuất phát, tôi chợt nhớ không biết mọi người làm thế nào mà lái xe vào được bên trong này.
Còn chưa kịp hỏi, bên ngoài bỗng vang lên tiếng hò vang của mọi người, tôi ngó đầu ra nhìn, nhìn xong hoàn toàn câm nín, mà không chỉ riêng tôi, cả Tô Tranh và hai vị sư phụ đi cùng bốn người chúng tôi cùng ngây ngẩn nhìn người dân đang hò nhau kéo cánh cổng cây cối rộng tầm năm mét, cách lối mòn chúng tôi đi vào khoảng năm mươi mét qua một bên.
Còn có thể như vậy đấy, hàng rào cây cối hôm qua chúng tôi nhìn thấy hóa ra có một đoạn chỉ là đồ giả mà thôi, đó chính là cổng vào của ngôi làng này, đơn giản như vậy đấy, tôi cảm thán người dân nơi này cũng thật rảnh rỗi.
Đạo diễn không biết tới sau lưng chúng tôi lúc nào, anh ta cười hì hì nói:- Cánh cổng này ban ngày sẽ mở, năm giờ chiều sẽ đóng lại.Tôi và Tô Tranh cùng nhau quay lại nhìn anh ta, không nói một lời đi thẳng..