Hoa Mộc Miên Trong Gió


Hôm qua ăn cơm gia đình bên nội, hôm nay ăn cơm gia đình bên ngoại.

Bên nội đông người còn thấy chút không khí nhộn nhịp dễ thở.

Bên ngoại ít người mà ai cũng cố tạo ra không khí quỷ dị cho giống trong phim truyền hình thì thật là..

không còn lời nào để nóiTôi tự hỏi ba chữ hồng môn yến có phải có nguồn gốc từ những bữa cơm nhà giàu như thế này không?Ông ngoại tôi không giống như ông nội, không đáng yêu một chút nào hết.

Nếu như sự nghiêm túc của ông nội có thể khiến tôi tức trào máu họng, thì sự nghiêm túc của ông ngoại giống hệt một sợi dây thừng quấn chặt cổ tôi, mặc dù hằng ngày ông luôn tỏ ra hiền từ là vậy.


Cả bàn cơm không có lấy một tiếng động nào, tôi như ngồi trên bàn chông, hành động nhai nuốt thức ăn cũng khó khăn không thể tả, lại bắt đầu có suy nghĩ muốn trở về điện diêm vương ngắm soái ca.Trước khi đến đây, Lê Na đã nói với tôi, thành bại vào ngày mai chính là hôm nay, tôi lại nhớ đến gương mặt đẹp không góc chết đó, lồng ngực như có muôn ngàn ngọn lửa bùng cháy nói rằng: Cố lên, dũng cảm lên, đừng từ bỏ, hôm nay là quả đắng, ngày mai sẽ là trái ngọt.

Tôi lấy hết dũng cảm của mình, ngẩng phắt đầu, không soi gương nhưng cũng có thể cảm nhận được gương mặt mình lúc này tràn đầy sức chiến đấu.

Ấy vậy mà tôi lại quên bên cạnh mình là ai, một câu nói của người này có thể biến thành gáo nước lạnh hất thẳng vào mặt người khác:- Kiều Vi, em sao vậy? Mới được bơm máu gà à?Tôi quay qua nhìn anh trai mình..

cạn lời..Khí thế của tôi cứ như quả bong bóng đang căng bị ai đó chọc một lỗ rồi xì hết hơi, đến cả khóe miệng tôi cũng không buồn nhúc nhích.Ấy vậy mà vào lúc này ông ngoại tôi lại bắt đầu lên tiếng, nói đúng hơn là thẩm vấn đứa cháu đang muốn thăng cấp độ nghịch ngợm là tôi đây:- Ông nghe ông nội con nói, con có dự án gì đó rất khả thi muốn chúng ta cùng thực hiện.A..

Ông nội nhàm chán của tôi, thế mà sau lưng lại đâm cho tôi một nhát như vậy, tôi có thể tưởng tượng được bộ dáng của ông lúc này nha, chắc hẳn là đang ngồi rung đùi vuốt cái cằm không có sợi râu nào của mình, cười hà hà khoái chí rồi.Thật sự đáng ghét..

Quá đáng ghét..Nhưng tôi giờ phút này lại phải gồng mình để chiến đấu chống lại hậu quả của sự nhàm chán đáng ghét đó đây.

Kiếp trước tôi đã có làm gì có lỗi với hai ông lão này sao? Tôi cười giả lả hai tiếng, hết sức nịnh nọt nói:- Ông à..

làm gì có chuyện đó? Cháu nào có tài giỏi như vậy?Đùa chắc tôi làm sao có thể nhận được, nếu nhận tôi chắc chắn lại quay về khoảng thời gian kiếp trước thức ngày thức đêm để viết dự án, ha ha nghĩ thôi cũng đừng nghĩ tôi sẽ trực tiếp uống thuốc ngủ quay lại điện diêm vương.- Cháu cùng lắm là chỉ có ý tưởng nho nhỏ thôiÔng ngoại gật gù, rồi lại gật gù.Bà ngoại tôi thì giống hệt ông nội tôi, như một lão hồ ly ngàn năm không già, ánh mắt nhìn tôi như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong đầu tôi vậy.

Tôi rùng mình một cái, bà ngoại lại như một vị phật giả hiền từ cười nói:- Kiều Vi, bà nghe nói cháu muốn đi đóng phim?Tôi đảo mắt một vòng, lại dùng lý do đã nói với ông nội thuật lại một lần, thành công nhận được cái gật đầu của bà ngoại.

Nhưng sau đó tôi lại phải đối diện với ánh mắt không buông tha của ông ngoại, ông bắt tôi phải nói một lượt ý tưởng của tôi, cái gì mà không cần tôi vất vả chỉ cần tôi nói ý tưởng ắt hắn sẽ có người làm, cũng không cần tôi theo dự án này, chỉ cần ý tưởng được thông qua tôi có thể tự do ba năm mà đi đóng phim tôi muốn.


Tôi chợt nhận ra rằng, đây là chiêu thả con tép của bà ngoại để ông ngoại vắt con tôm là tôi đây.

Trời à..

Bà ngoại bà thật là xáu có biết không, đừng có nhìn cháu nữa, cháu thật sự không chịu nổi rồi, nhưng mà có ai hiểu tôi không? Lời ông ngoại nói lại là lời dụ hoặc cỡ nào với tôi chứ? Ha ha, tôi cười hài lòng, rồi bắt đầu thao thao ý tưởng của mình.

Thật ra khi mới đến đây tôi có tìm hiểu qua địa lý của thế giới này một lần, ý tưởng này đã xuất hiện ngay từ lúc đó, kiểu như bệnh nghề nghiệp vậy, giờ đây có người hỏi tới tôi lôi ra nói mà không cần phải suy nghĩ, tuy nhiên lời nói cũng không thể diễn đạt hết ý tưởng của tôi về kế hoạch này, chỉ có thể nói qua loa đại kháiÝ tưởng của tôi có thể nói vắn tắt như sau: Ở thế giới này kinh tế rất phát triển nhưng lại chỉ tập trung chủ yếu ở những thành phố lớn, còn ở những thành phố nhỏ hoặc vùng quê nhỏ thì kinh tế lại chỉ nằm ở mức trung bình, chậm chí phải nói là kém phát triển.

Vậy nên, phần lớn người dân ở đó chỉ có thể tới những thành phố lớn để kiếm việc.

Tôi đề nghị chúng ta có thể chọn một tỉnh nhỏ nào đó có vị trí giao thông thuận tiện, nhưng kinh tế chưa phát triển, rồi bắt đầu đầu tư, quy hoạch, thu hút đầu tư khác, phát triển kinh tế, như vậy nếu thành công thì tương lai cùng đất thành này còn không nằm trong tay chúng tôi à.


Mặc dù dự án này tương đối lớn thời gian tương đối dài có thể lên đến năm năm thậm chí mười năm, nhưng đây là điều có lợi về lâu dài, thậm chí góp phần phát triển đất nước.Kiếp trước tôi từng chứng kiến nhiều bạn học phải xa quê để kiếm một công việc nuôi sống bản thân, mỗi năm chỉ có thể về nhà thăm gia đình một, hai lần.

Lúc đầu các bạn ấy đều thấy mới mẻ nhưng sau vài năm ai nấy đều muốn về quê gần người thân của mình, nhưng đâu có dễ như vậy, về quê tìm được một công việc đã khó, tìm được một công việc tốt còn khó hơn, lâu dần đây trở thành tâm nguyện, mơ ước của họ.Bây giờ nghĩ lại có chút cảm thấy thương cảm cho họ, nếu có thể tôi thực sự muốn làm gì đó cho những người như các bạn ấy, vừa có thể giúp đời sống người dân ở đó được cải thiện, vừa có thể giúp những người xa xứ được trở về, thử hỏi có ai nếu có cơ hội trở về mà không muốn chứ?Ông ngoại và ba mẹ nghe tôi nói xong rơi vào trầm tư, ngay cả anh trai đáng ghét của tôi cũng không ngoại lệ.

Ây lúc hắn nghiêm túc cũng không đáng đánh như vậy, ngược lại có chút khiến người khác an tâm, tin tưởng.Tôi còn chưa kịp hồi hộp đã nghe lệnh đặc xá của ông ngoại, không phải nói là lệnh giải phóng, không nghĩ tới chỉ với mấy lời mô phòng rách cho cái dự án không tưởng của tôi đã thu về kết quả đại thắng như vậy, nếu như tôi ngồi đàng hoàng viết cho xong dự án này không biết mọi người sẽ chấn kinh tới mức độ nào nhỉ?Tôi quay qua anh trai nhìn vẻ mặt tràn đầy khích lệ của hắn có hơi ngạc nhiên, nhưng lúc này ai còn rảnh mà quan tâm hắn chứ.

Tôi nheo mắt cười hết sức đắc ý, vẫy tay tạm biệt rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

Ha ha, tôi phải nhanh chóng về báo tin vui này với Lê Na thôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận