Trời xanh, mây trắng, gió thổi hiu hiu, tôi rất muốn nói hôm nay thời tiết thật đẹp, nhưng cứ nhìn xấp tiền trên tay là tôi thật sự không thể mở miệng nổi, cứ như bị ai đó cấm khẩu vậy.
Thật ra, lúc này việc tôi muốn làm nhất là ngẩng cổ lên trời mà hét to: Trời ơi..
xấu hổ quá.
Thật sự kể từ lúc tôi đến với thế giới này, chưa từng có chuyện gì khiến tôi cảm thấy muốn chui xuống lỗ như chuyện ngày hôm nay, kể cả lúc tiếp nhận sự thật thân thể này vì trai mà nhảy lầu tự sát cũng chỉ cười cho qua, chưa từng có cảm xúc gì, ấy vậy mà..Phong bì có thể mua luôn vai nữ thứ số một.Câu nói này cứ như ma chú nhảy nhót trong đầu, khiến tôi mỗi lần nghĩ tới lại nhớ đến giây phút bản thân quẫn bách kia, thật sự là..
không lời để nói.
Phong bì có thể mua luôn vai nữ thứ số một nhưng tôi lại chật vật dậy sớm, xếp hàng chỉ để đi thử vai diễn của nữ phụ số n nào đó không có tên trong bảng xếp hạng.
Đừng nói đến bây giờ tôi là Trịnh Kiều Vi, cho dù có là tôi kiếp trước cũng sẽ không bao giờ để loại chuyện này xảy ra nha.
Nguyên nhân là gì, nguyên nhân chỉ vì kiếp này quá phú mà thôi, tiền nhiều quá nên không biết tiêu như thế nào cho hết hay gì? Tôi thật sự muốn tự mình đánh bản thân mình vài cái.Thật ngốc nghếch.Quá xấu hổ, quá buồn cười rồi.Lê Na ngồi bên cạnh tôi im lặng một cách lạ lùng, tôi còn không biết lý do tại sao cô ấy lại quay mặt ra ngoài ngắm cảnh? Tại sao bình thường nói nhiều là vậy mà lúc này lại không nói gì? Còn không phải cô ấy đang bận nhịn cười sao? Cứ nhìn bờ vai đang run rẩy của cô ấy đi.
Chính xác mà nói, tôi đã thành trò cười rồi? Đến cả trợ lý của tôi còn như vậy, người khác mà biết thì họ sẽ nói tôi ngu ngốc đến mức nào chứ?Tôi mang theo vẻ mặt sầu thảm đi vào nhà, bà nội đang ngồi uống trà trong phòng khách lớn nhìn thấy cũng phải phát hoảng, vội đứng dậy đỡ tôi ngồi lên ghế:- Có chuyện gì thế này, ai bắt nạt con.Đúng là các bậc tiền bối đang kính, nhìn thấy con cháu trong nhà mà khác thường một chút là y như rằng bên ngoài bị bắt nạt rồi.
Nhưng khổ nỗi, nghe bà nội quan tâm xong, nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của bà, không hiểu sao tôi thấy ấm ức vô cùng, nước mắt cứ vậy mà rơi tí tách, rất muốn kể khổ nha.- Cả thế giới đều muốn bắt nạt con.Lần này ngay cả chính bản thân tôi cũng thấy quẫn luôn rồi, tôi mới năm tuổi hay sao mà còn bắt chước trò làm nũng này chứ? Nhưng thật là tôi cảm giác cả thế giới đang bắt nạt mình.Bà nội nghe tôi nói vậy, không biết hiểu thành gì còn chưa chờ tôi tố cáo thế giới này bắt nạt tôi thế nào đã nổi giận đùng đùng, gọi Lê Na đến hỏi chuyện.
Lê Na ấy à trước mặt tôi có thể làm đủ trò này kia, nhưng trước mặt bà nội tôi? Ha..
cũng chỉ có thể như chuột nhỏ gặp mèo lớn thôi.Tuy nhiên, sau khi bà nội nghe Lê Na thuật lại chuyện xong..
Tôi mới thật sự, thật sự hiểu thế nào mới đúng là nghĩa của câu: Cả thế giới đang bắt nạt mình.
Bà nội thế nhưng lại cười to thế kia? Thơ ấu là tiểu thư danh gia vọng tộc.
Trung niên là một phu nhân cao quý.
Giờ đây là một lão thái thái uy nghi, ấy vậy mà có thể cười đến mức như thế này? Còn chuyện gì có thể nực cười hơn nữa sao?Bà nội sau khi cười một tràng dài thật thỏa mãn mới dần bình tĩnh lại, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của tôi khiến bản thân tôi suýt thật sự cho rằng mình đúng là một đứa trẻ thật.- Cháu của bà đáng yêu quá.Đáng yêu? Tôi kinh ngạc nhìn bà.
Là đáng yêu chứ không phải là ngu ngốc à?Tôi đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi, cuộc đời bạch phú mỹ này..
quá bạch, quá phú, quá mỹ rồi.
Thật không thể chống đỡ nổi nữa.Tôi chán nản cả người vô lực lếch về phòng.
Bình thường ban ngày tôi đều ở nhà lớn, mọi người đều đi làm cả ngày.
Ở nhà lớn coi như là đông đúc nhất, ít nhất còn có bà nội để nói chuyện.
Thỉnh thoảng còn góp một chân vào sòng bài của mấy vị lão thái thái.
Nhưng hôm nay cho dù thật sự là không muốn di chuyển cũng muốn về nhà nhỏ của gia đình tôi, về căn phòng ấm áp của mình.
Tôi muốn trốn khỏi thế giới đầy hiểm ác này, một người ngây thơ lương thiện như tôi một lúc chưa thể tiếp nhận được hiện thực khắc nghiệt này, phải về phòng tự mình liếm láp vết thương thôi.Còn một vấn đề nữa, người thiếu niên trong phòng casting hôm nay, nhan sắc thực sự không tệ, nhưng nụ cười đó..
Tôi thật hy vọng từ nay về sau, vĩnh viễn cũng không phải gặp lại anh ta nữa, một lần cũng không.I want to be alone, đừng ai làm phiền tôi lúc này, cứ để tôi một mình liếm lám vết thương đi.
Tôi quyết định đi ngủ, ngủ cho quên hết sự đời.
Hy vọng sau khi thức dậy liền phát hiện A..
hóa ra mọi thứ chỉ là một giấc mơ.
Nhưng mà thực tế phũ phàng lắm.
Thật khốn, tôi muốn chửi thề nha.
Tôi mang bụng đói đi ngủ, rồi bị cơn đói tấn công tỉnh dậy, ấy vậy mà vừa mở mắtra đã thấy điện thoại mình đang đổ chuông, có biết là ai gọi không? Chính là người mà trước khi đi ngủ tôi đã ước cả cuộc đời này sẽ không bao giờ có bất kỳ một liên hệ nào với hắn ta nữa.
Tôi mà biết đó là hắn ta cũng sẽ không bao giờ bắt máy.
Tôi lại cho các bạn đoán nha, có ai biết hắn ta đã nói gì không? Là thế này nè;- A xin chào, cho hỏi có phải em gái phong bì không?Tổ sư hắn chứ! Ai là em gái hắn, còn là em gái phòng bì? Hắn ta chính là cố ý.
Lúc sáng tôi đã nói rất rõ ràng rằng: Có bất kỳ việc gì hãy liên lạc với trợ lý của tôi, xem xem đây không phải cố ý sao? Hắn ta là cố ý trêu ghẹo tôi.Lần đầu tiên trong hai kiếp tôi có xúc động muốn thuê lính đánh thuê san bằng nhà của ai đó ngay lúc này..