Cổ chân Cửu Điệp đeo một chiếc lắc bạc thả xuống mấy sợi chuông tròn bé xíu phát ra tiếng đinh đang lảnh lót.
Váy của nó ngắn đến đầu gối, áo trễ vai viền họa tiết, phần tay giống như hai đóa hoa ly úp ngược vừa chạm tới khuỷu.
Người trong gánh hát cùng lắm chỉ mặc y phục mỏng nửa kín nửa hở chứ chưa lộ liễu đến thế này.
Trang phục của nữ Minh tộc dù thoáng mát nhưng váy cũng không ngắn như muội ấy.
Quân Huyền không tìm được chỗ nào kín đáo để đặt mắt lên người Cửu Điệp.
Nữ hài còn cứ khư khư cầm tay cậu, ngó nghiêng xung quanh, hỏi luôn miệng: "Cái nơi khỉ ho cò gáy này là đâu? Sao nhà của các người lại làm bằng mấy cái thanh xanh xanh kia? Đó là cây gì mà trông yếu ớt vậy? Buổi tối ngươi đi ngủ không sợ bị nhà đột ngột sập đè chết à?"
Cửu Điệp nói tiếng Tư giỏi thật.
Nhưng cái kiểu nói năng của cô bé rốt cuộc được học từ ai vậy?
Quân Huyền hít một hơi rồi quay qua mỉm cười với Cửu Điệp: "Muội là người Tây Vực nhỉ? Hẳn muội chưa từng trông thấy biển.
Muội có nghe âm thanh rì rào không? Đó là tiếng sóng vỗ đấy.
Ta dẫn muội đi xem -..."
"Hứ." Cửu Điệp buông tay cậu, chạy ra trước mặt chặn đường, thè lưỡi nói: "Đừng có hòng lừa ta.
Ta biết tỏng 'biển' chỉ là một cái hồ lớn thật lớn chứa nước muối rồi.
Đâu có gì đặc biệt chứ? Cửu Điệp ta đây không bị lừa đâu."
Quân Huyền chưng hửng 'ồ' một tiếng, cầm một cái bánh đưa cho cô bé.
Cửu Điệp liền sáng mắt nhận lấy gặm, nghe Quân Huyền ung dung hỏi tiếp: "Thế muội nghĩ biển rộng lớn đến mức nào?"
Cửu Điệp dán mắt vào đĩa bánh lượn lờ trước mặt mà vô thức lon ton chạy theo bước chân Quân Huyền, không để tâm lắm đáp: "Thì là...!rất rất rộng.
Lớn hơn tất cả những ao hồ ta từng nhìn thấy."
Quân Huyền thầm cảm thấy thú vị khi Cửu Điệp cứ như một bé cún vừa gặm thức ăn trong miệng vừa đuổi theo thức ăn.
Dải bím tóc nho nhỏ vắt ngang trán lúc lắc qua lại, âm thanh đinh đang vang lên không ngớt.
Cậu thuận tay với lấy chiếc áo đang phơi trên giá, nương theo hướng gió thả bay trùm lên đầu Cửu Điệp.
Nữ hài kêu 'a' một tiếng, lụi hụi kéo tấm áo xuống, bất ngờ trông thấy một vùng nước xanh lộng gió, mênh mang không rõ bờ cuối.
Đây là lần đầu tiên Cửu Điệp nhìn thấy biển, kinh ngạc trước chân trời phương xa như được may liền với đường viền xanh ngắt, tầng không tựa cái nắp đậy lên bể nước sóng xô ngút ngàn này.
"Oa!" Đôi mắt Cửu Điệp long lanh, tiếng sóng vỗ tràn vào hai tai, nó có thể cảm thấy gió trượt dài khắp gò má đến tận gáy khi mái tóc bị hất tung lên.
Nó ôm chiếc áo trong tay, bần thần vì ngỡ ngàng.
"Muội nghĩ sao? Có đáng để trông thấy không?" Quân Huyền bận đồ trắng, viền ở rìa ống tay áo và vạt những hoa văn gợn sóng uốn lượn nối tiếp màu lam.
Bị gió thổi bay phần phật, nó nom như sóng nước dập dềnh.
Cậu bước đến một phiến đá bằng phẳng gần mép núi, phủi phủi mấy cái rồi ngồi xuống, đưa đĩa bánh về phía Cửu Điệp: "Muội khoác tạm cái áo đó kẻo lạnh rồi tới đây vừa ngắm biển vừa ăn bánh."
Cửu Điệp chớp mắt hai cái mới phản ứng lại mà chạy đến.
Nó với hai tay bám vào mép đá, cố gắng nhảy để trèo lên nhưng vì chân ngắn nên thử năm, sáu lần đều không được, bặm môi nói: "Áo gì vướng víu quá đi.
Nè, ngươi cố ý không để người ta trèo lên phải không?"
Quân Huyền khoanh chân ngồi trên phiến đá, thong dong tựa cằm nhìn nữ hài cố nhảy thêm hai, ba bận.
Cửu Điệp bỏ cuộc vươn tay với lấy bánh nhưng lại bị người kia cầm đĩa kéo ra xa tầm với.
Nó nghển cổ ai oán nhìn Quân Huyền, lầm bầm: "Ngươi thấy ta nhỏ hơn nên bắt nạt ta...!Ngươi là kẻ xấu xa.
Kẻ xấu xa! Ta khóc cho ngươi xem!"
Nói rồi chóp mũi của nó thực sự ửng hồng, mím môi làm ra vẻ mặt chực khóc với ánh nhìn đe dọa.
"Ồ?" Quân Huyền lại chưng hửng một tiếng nữa, ký trán Cửu Điệp khiến mặt nó ngửa ra: "Muội không được ai dạy dỗ sao? Lúc nãy đã vô lễ với sư phụ của ta mà đến giờ vẫn cứ 'ta' với 'ngươi' là thế nào?
"Nãy giờ ta chẳng làm gì ảnh hưởng đến muội.
Muội tự mình leo lên không được, cũng chẳng kêu ta giúp đỡ, thì suy ra ta bắt nạt muội à?"
Cửu Điệp ngượng đỏ mặt, cãi lại: "Nh - nhưng mà ngươi cố ý kéo đĩa bánh ra xa..."
Quân Huyền nhéo chóp mũi nhỏ xinh của nó, bình thản tiếp tục: "Bánh này vốn thuộc về sư môn chúng ta, sư phụ ta chưa nói câu cho muội nên nó vẫn là của chúng ta.
Muội muốn thì phải biết lễ phép xin chứ?"
"Nhưng, nhưng mà..." Cửu Điệp đuối lý không nói lại được, xụ mặt mếu máo.
Quân Huyền không để nó kịp rơi nước mắt, dụ bằng cách lượn lờ đĩa bánh trước nó, nhẹ nhàng dỗ: "Ngoan, gọi 'ca ca'.
Gọi 'ca ca' thì cho muội ăn bánh."
"...!Ca ca." Cửu Điệp phụng phịu đấu tranh một chút mới chịu ngoan ngoãn quệt mắt gọi theo, vươn tay nói: "Ca ca ơi, giúp muội leo lên với."
Lúc này Quân Huyền mới vừa lòng giúp nó leo lên cùng hóng gió, thầm nghĩ: không thể để trẻ con ngỗ nghịch được.
Cửu Điệp hân hoan cầm lấy bánh, vừa gặm vừa nhai từng chút giống như một con sóc nhỏ, ánh mắt lấp la lấp lánh phóng ra ngoài biển khơi vời vợi.
Mái tóc hơi xoăn bồng bềnh bay bay.
Những lúc rảnh rỗi hoặc khi tập luyện mệt mỏi, Quân Huyền thường ra ngồi trên phiến đá này, ngắm biển tĩnh tâm, trong lòng nuôi cảm giác rằng: chỉ cần trầm mình xuống biển khơi mênh mang thì sẽ có thể khoan dung hết thảy sai lầm của bản thân.
Kiếm pháp của sư phụ lấy 'lặng' làm trọng tâm.
Tâm trí và thân thể càng thoải mái thì chiêu thức mới có thể điệu nghệ, mạnh mẽ như sóng nước nên việc tĩnh tâm mỗi ngày rất cần thiết.
"Cái đó đánh trúng người có đau không, ca ca ơi?" Cửu Điệp liếm mấy ngón tay dính vụn bánh, trỏ xuống những cơn sóng vỗ vào vách núi dựng đứng thắc mắc.
"Nếu muội muốn, ta có thể đưa muội ra bãi biển nghịch nước bây giờ."
"Không." Cửu Điệp lắc đầu nguây nguẩy, đôi mày thanh mảnh nhíu lại: "Muội không biết bơi.
Muội không thích nước."
"Không sao.
Ta biết bơi, ta có thể cứu muội."
"Thật chứ? Ca ca sẽ cứu muội chứ không dìm xuống nhé?"
Quân Huyền nghe vậy, sửng sốt hỏi: "Ai lại đi dìm người khác xuống nước?"
"Nhiều lắm nha." Cửu Điệp đơn thuần trả lời: "Nếu ca ca làm sai cái gì thì sẽ bị bà bà ấn đầu vào chậu nước đấy."
"'Bà bà' của muội là ai? Trông như thế nào?"
"Bà bà đeo trang sức đính nhiều đá quý, tóc tết thành cái bím dày thế này.
Bà bà là người cực kỳ xấu xa.
Bà bà mắng chửi mẹ của muội.
Khi muội sắp thở không nổi thì lông lá bá bá đã xuất hiện cắt đứt một cánh tay của bà bà." Cửu Điệp như nhận ra gì đó mà chợt nghiêm mặt: "Muội chỉ ngủ có một giấc mà sao tự nhiên bị đưa đi đến đây.
Không được.
Muội phải về với mẹ."
Nữ hài lập tức quay người bám vào mép đá định nhảy xuống.
Quân Huyền chưa kịp nói 'cẩn thận' thì nó đã vô tình đạp phải tà áo mà ngã sấp về trước.
Thật may cậu phản ứng kịp, nắm được lưng áo giữ nó lơ lửng.
Quân Huyền nhanh nhẹn trở mình nhảy xuống trước rồi thả tay để Cửu Điệp ngã lên mình, lo lắng hỏi: "Muội không sao chứ?"
Cửu Điệp xuýt xoa vung tay đánh lưng cậu, oán trách: "Áo của ca ca vướng víu quá đi.
Cắt ngắn một chút thì có sao đâu chứ?
"Chân của muội bị trầy rồi.
Ca ca mau đền đi."
Nó đá đá chân khiến cái lắc chuông vang lên lảnh lót.
"Ca ca mau đền bằng một đĩa bánh nữa đi."
Quân Huyền mới chỉ là một đứa nhóc, bị Cửu Điệp giãy suýt thì trượt tay làm nó ngã, lo đến phát bực quát: "Bây giờ muội muốn ngoan hay muốn ta ném muội xuống!"
Cửu Điệp lập tức im re, úp mặt lên vai Quân Huyền, đáp nhỏ: "Muốn ngoan..."
Quân Huyền nóng nảy thở hắt ra, xốc lại đứa trẻ trên lưng rồi chậm chạp bước đi tìm Hoa sư cô.
Cửu Điệp he hé mắt nhìn, lạ lùng phát hiện ra vành tai Quân Huyền đỏ ửng, tò mò vươn ngón tay vuốt ve.
Cậu rụt vai, lắp ba lắp bắp nói: "Muội -...!muội, là nữ.
Ta là nam.
Muội không, không, không được tự tiện chạm vào ta, ta cũng không được tự ý chạm vào muội."
"Nhưng..." Cửu Điệp cái hiểu cái không hỏi, "ca ca đang cõng muội mà? Ca ca không chạm vào muội thì làm sao cõng?"
Tai của Quân Huyền càng đỏ hơn nữa.
"Đây là trường hợp bất đắc dĩ.
Muội bị thương, lại chỉ có ta ở bên cạnh nên phải giúp đúng theo đạo đức."
"Nhưng tay ca ca đang sờ vào mông của muội đấy thôi?"
Lời này rời khỏi môi Cửu Điệp đúng lúc Thanh Đàm đi ngang qua, nhóc trừng mắt nhìn hai người chốc lát rồi không chờ sư huynh kịp giải thích đã chạy vào phòng la làng lên: "Sư phụ! Sư phụ ơi! Người ra đây xem sư huynh sờ mông con gái nhà ai kìa!"
"Thật không?" Hoa Tiên Tử vội vàng chạy ra hóng hớt, thấy hai đứa nhỏ cõng nhau liền làm bộ ôm mặt ca thán: "Ái chà chà, đồ đệ của lão yêu quái kia thật có tiền đồ! Nhỏ thế này đã bắt cóc được một thê tử bé bỏng rồi!"
Cần cổ, mặt mũi, mang tai Quân Huyền như sắp nổ tung, cậu thẹn quá la ầm lên: "Muội ấy không phải thê tử của con!"
Nói xong thì xấu hổ đến khóc luôn.
Cửu Điệp vươn tay vỗ má Quân Huyền: "Ca ca?"
Hoa Tiên Tử thấy trước giờ Quân Huyền luôn im lặng, không ngờ lần này thì khóc thật, lóng nga lóng ngóng ngồi xổm xoa xoa đầu cậu bé, vụng về dỗ: "A, ờ...!Sư cô xin lỗi.
Sư cô rất xin lỗi.
Sư cô chỉ muốn trêu con một chút thôi...!Con nín đi nha? Sư cô không cố ý mà.
Sư cô mua kẹo cho con nhé?"
"Đồ xấu xa!" Cửu Điệp đột nhiên đánh lên trán Hoa Tiên Tử: "Bà già chọc ca ca khóc là đồ xấu xa!"
"Cái con bé này?" Hoa Tiên Tử che trán, không tin được tự trỏ vào mình: "Ngươi dám nói ta già? Ngươi căng mắt nhìn xem ta già chỗ nào?"
Cửu Điệp phồng má mắng: "Bà già xấu xa!"
"Tiểu Huyền, Tiểu Huyền." Hoa Tiên Tử tức đến bật cười, nắm vai Quân Huyền nói: "Không được.
Con tuyệt đối không được lấy con nhóc chanh chua này.
Ngày mai sư cô sẽ tìm người tốt hơn cho con."
"Ta không chanh chua!" Cửu Điệp ôm cổ ca ca, lại đánh.
Quân Huyền đang nín thinh chợt lắc vai vùng khỏi tay Hoa Tiên Tử, khuỵu gối thả Cửu Điệp xuống rồi vội vàng chạy vào phòng mình, đóng sầm và khóa chặt cửa lại.
Cậu ngửa mặt nhìn trần nhà, hơi thở dồn dập, trống ngực đập thình thịch, chậm rãi trượt lưng ngồi bệt xuống mặt đất.
Cậu cuộn mình lại, vừa khóc vừa run rẩy không kiểm soát được.
Trong miệng lẩm bẩm.
"Mẹ...!mẹ ơi...!Mẹ đừng khóc nữa.
Con sẽ ngoan, con sẽ ngoan.
Lần sau con không chạm vào mẹ nữa đâu.
Xin mẹ đừng đánh con..."
Một trong chín đường chủ của Hoan Lạc cốc tên là Đồ Mi lưu lại núi Trữ Linh để cùng trông coi Cửu Điệp.
Nàng ta là người thân thiết với Cửu Điệp nhất từ khi nó được cứu về Hoan Lạc cốc.
Vừa gặp nàng, nó cũng lập tức quấn quýt đòi chải tóc, tết tóc.
Yến Sở nghe Hoa Tiên Tử xách Thanh Đàm cùng đến thú tội trêu chọc Quân Huyền liền hộc tốc đi đập cửa phòng đồ đệ.
Ông có thể nghe thấy tiếng thở dồn, đứt quãng của cậu.
Ắt hẳn là khóc đến kiệt sức rồi.
"Quân Huyền." Yến Sở gõ cửa, gọi.
"Sư...!phụ?" Giọng nói suy nhược của cậu vang lên.
"Con xin lỗi, con xin lỗi, con xin lỗi...!Con chưa mở cửa được.
Người chờ con chút -...!hức...!Chút nữa thôi.
Con s - sắp, sắp bình tĩnh lại rồi...!Con ổn.
Con chắc chắn ổn mà.
Lần này con không tự làm mình tổn thương nữa đâu..."
Nghe đến lời này, Yến Sở biến sắc, bất chấp vận chưởng phá cửa ra, trông thấy đồ đệ nhỏ đang cuộn mình dưới đất dùng một thanh đoản kiếm cắt vào bắp tay.
Khuôn mặt nó in dấu hai vệt nước mắt, ánh nhìn vừa bần thần vừa hoảng loạn.
Ông lao đến điểm huyệt nó, bóp chặt phần trên vết thương nhằm cầm máu, quát gọi: "Hoa Tiên Tử!"
"Về sau không được nói linh tinh về sư huynh nữa, hiểu -...!Cái gì!" Hoa Tiên Tử đang đè Thanh Đàm ra đánh mông giật bắn mình ném đồ đệ phóng đến, thấy tình cảnh trong phòng liền hốt hoảng: "Có chuyện gì vậy?"
Bộ râu trắng như tuyết của Yến Sở như muốn dựng đứng, ông trừng bạn già: "Bỏ quên đầu mà đến đây à?"
Hoa Tiên Tử rụt vai trừng lại, vừa bước vào vừa nói: "Giận dữ nhiều thì sẽ chết sớm đấy."
Yến Sở bế đồ đệ nhỏ lên giường, đưa cánh tay bị thương của Quân Huyền cho Hoa Tiên Tử chữa trị.
Nhờ sức cậu bé không lớn nên thương thế cũng không sâu, rắc thuốc lên cầm máu là ổn.
Quân Huyền không thể cử động, toàn thân kiệt sức nhũn như cọng bún, mờ mịt nhìn sư phụ, nước mắt lại trượt khỏi viền mi, mấp máy môi nói: "Con xin lỗi..."
Yến Sở nâng bàn tay nhăn nheo xoa xoa đỉnh đầu nó rồi vuốt xuống mắt: "Không phải lỗi của con.
Yên tâm nghỉ ngơi đi."
Hoa Tiên Tử băng bó vết thương xong thì Quân Huyền cũng đã thiếp đi.
Nàng cùng bạn già ra khỏi phòng, hỏi: "Suốt ba năm qua, ta chưa từng thấy nó như vậy, có chuyện gì với nó?"
Yến Sở đáp: "Thực ra, có một lần nó đã phản ứng thế này, khi ấy ngươi đi vắng.
Quân Huyền...!hơi chút ám ảnh với việc thân cận quá mức với phái nữ.
"Nó từng bị mẹ mình ghét bỏ đánh đập.
Nhưng cái đau lòng ở đây là...!nó vẫn yêu mẹ mình."
Ca kỹ trong gánh hát luôn dễ gặp một số sự quấy rối.
Mẹ của Quân Huyền bị cưỡng bức mà sinh ra cậu..