18.
[Phiên ngoại Thiên Thanh]
Kỳ thực từ ba ngàn năm trước, lúc nàng lén lút trốn sau hòn non bộ nhìn ta tắm, ta đã muốn ăn nàng rồi.
Ngày thường, nàng ấy luôn ra vẻ tình cờ gặp ta, mỗi khi thấy nàng ấy đến, ta lúc nào cũng lục tìm trong đầu những câu chuyện vui vẻ, thú vị, chỉ đợi nàng ấy cất lời, ta sẽ lập tức kể tất cả cho nàng nghe.
Khi nàng ấy càng ngày càng đến gần hơn, tim ta cũng theo đó mà gia tăng tốc độ.
Trông ta khẩn trương như thể sắp phải bước vào trận chiến.
Ta rất lo lắng, liệu rằng nàng ấy có thích câu chuyện của ta không.
Nhưng còn nàng ấy thì sao? Còn chưa kịp đến gần ta nàng ấy đã cau mày, quay người đi nơi khác.
Tức quá đi mất!
Mỗi lần đều cho ta hy vọng, rồi lại lập tức làm ta thất vọng!
Sau này ta mới biết, nàng lén nhìn ta tắm hôm đó, chính là ngày nàng mới từ Tẩy Thủy Hà trở về.
Vừa mới đại chiến một trận, vậy mà nàng vẫn còn sức lén nhìn nam thần tiên tắm!
Ta lại càng tức hơn!
Nhưng mà điều ta tức giận không phải là việc nàng ấy lén nhìn ta tắm, mà là, lỡ như hôm đó là một nam thần tiên khác đang tắm thì sao? Liệu có phải nàng ấy cũng sẽ nhìn trộm như vậy không?
Hễ nghĩ đến việc bản đang tắm quay lưng về phía nàng ấy, mà nàng ấy vẫn có thể nhìn nhiệt tình như vậy, không biết là đang nhìn trộm ai mà còn dám nhìn nhiệt tình như vậy, ta giận đến mức đầu óc quay cuồng.
Thế là, ta liền trừng phạt nàng ấy thật nặng.
Không ngờ nàng ấy lại cấu kết với phụ hoàng trừng phạt ta, để ta đầu thai thành hoa Thanh xà!
Nàng ấy chạm vào cành lá cây hoa thì đã đành, sao lại còn phải chạm vào cả nhị hoa nữa?!
Nàng ấy có biết nhị hoa dùng để làm gì không?!
Mỗi lần nàng đưa tay lên xuống, ta lại muốn phát điên lên, nhưng ta cũng đâu có cách nào, ta như một bụi cỏ, đến nhúc nhích còn không thể... Ta chỉ có thể để nàng tùy ý chà đạp.
Chà đạp ta chà đạp lui, tự dưng ta lại cảm thấy có chút tham luyến cảm giác đó.
Chà đạp ta chà đạp lui, ta lại nhận ra nhờ sự đụng chạm của nàng ấy mà hiệu quả ruy luyện của ta đã tăng lên rất nhiều!
Ba trăm năm sau, cuối cùng ta cũng biến được thành hình dạng con người.
Chỉ cần nàng ấy được đầu thai thành con người, ta sẽ cố gắng hết sức để ta cầu hôn nàng.
Thế là ta trở thành phu quân của nữ nông dân, cô gái đánh cá, nữ hiệp, công chúa…
Thực sự điều ta mong chờ nhất chính là được trở thành phu quân thực sự của nàng ấy.
Ba ngàn năm đã trôi qua, kiếp này là kiếp cuối cùng của nàng trên trần gian.
Mà ta, tự nhiên lại bị biến thành yêu vương…
Kiếp nào nàng ấy cũng cười nhạo ta là tiểu yêu.
Sau ba nghìn năm, công pháp của ta cuối cùng cũng đủ để có thể biến thành tiên, vì vậy ta đã huyễn hóa một hòn đảo ở Vạn Yêu Cốc thành bồng lai tiên đảo.
Ngày nàng ấy cập kê, ta lại tìm thấy nàng ấy.
Nàng ấy ngốc nghếch, dễ thương, đến mức khiến trái tim ta như tan chảy.
Nhưng mà, ta biết rõ nàng ấy chỉ đang giả vờ, ta đã sớm phát hiện ra hệ đến tuổi cập kê là nàng ấy có thể lấy lại trí nhớ, nhưng vì có thể nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của nàng ấy, ta nguyện ý diễn cùng nàng ấy.
Ta đã không được ở gần nàng ấy nhiều năm như vậy rồi, vừa hay bây giờ nàng ấy lại ngốc nghếch như vậy, ta liền bắt nàng hôn hôn, sờ sờ đám hoa một chút để giải nỗi tương tư vậy.
Suy cho cùng thì đó cũng là phân thân của ta.
Ai có thể ngờ rằng nàng ấy lại cố tình bứt đám lá hoa, khiến nguyên khí của ta bị tổn hại nghiêm trọng!
Ta biết nàng ấy đã sớm âm thầm quan sát hành động của Yêu vương nên đã tìm cớ đưa nàng ấy vào Vạn Yêu Cốc, đồng thời dặn trước lũ xà yêu không được làm tổn thương nàng.
Dù sao, nàng ấy cũng phải vất vả giả vờ như không biết gì, vạn nhất đánh không lại, thực lực chân chính cũng đã bị lộ ra mất rồi.
Xà tinh rất đáng tin cậy, bọn chúng có thể làm được.
Nếu ta không còn là Yêu vương trong tương lai, ta có thể cân nhắc để hắn tiếp quản.
Trong ba ngày nàng ấy ở Vạn Quỷ cố, ta đã đi tiêu diệt tay sai của đám tả hữu hộ vệ, lại lần nữa bị tổn thương đến nguyên khí. Thân là yêu, sức chiến đấu hiện tại của ta ta hoàn toàn không thể so sánh được với khi còn là thần.
Haiya!
Tuy nhiên, chỉ cần nàng ấy hôn ta, năng lượng của ta lập tức có thể nhanh chóng phục hồi!
Thế nên bây giờ ta mới đang đang quỳ trước giường nàng ấy, muốn hôn nàng ấy quá.
Còn nàng ấy sau khi nghe được suy nghĩ của ta liền giơ ngón tay về phía ta nói:
“Trận chiến thiệt hại nặng nề quá, hôn lễ phải hoãn lại, ta cho phép chàng hôn ta một cái trước.”
Haha, thật ngây thơ.
Làm sao lại chỉ hôn một cái được?
Ta sẽ ôm nàng ấy trong tay và hôn nàng ấy suốt cả đêm.
Thật mong chờ quá đi!!
19.
Một tháng sau, ta tìm thấy một cuốn sổ nhỏ trong phòng Khanh Khanh.
Nội dung trong cuốn sổ làm ta kinh ngạc đến phát ngốc!
Bên trong viết: "Hôm nay lại là một ngày yêu Đế quân! Ta đã yêu kẻ nhỏ mọn này mấy vạn năm rồi, không biết hắn có biết hay không nữa!"
"Sao sư phụ lại đẹp như vậy? Làm người ta nhìn mãi không chán! Sư phụ xin hãy cứu con thêm ngàn lần nữa đi."
"Thiên Thanh chính là nam thần tiên nhỏ mọn nhất trong thiên hạ! Ngu xuẩn!Ngốc nghếch! Ta sẽ bóp nát hoa của hắn."
“Hôm nay lại lặng lẽ đi hôn hôn hoa Thanh xà, chàng ấy chắc chắn đã cảm nhận được đi.”
Ta nhớ lại cảnh lần đầu tiên gặp nàng ấy, đó là vào 11.000 năm trước, khi đó nàng ấy mới học cách biến thành hình người, là hình dáng của một thiếu nữ mười lăm, mười sáu ta.
Ta nhìn nàng ấy, thầm nghĩ: Vậy ra nhóc con như cái bánh bao này chính là thê tử tương lai của mình, nàng ấy dễ thương quá đi.
Ta nghĩ ta thích nàng ấy lâu hơn nàng ấy thích ta cả ngàn năm.
Lần này, cuối cùng ta cũng đã thắng!
Tám mươi năm sau, kiếp của Khanh Khanh cuối cùng cũng kết thúc, một đạo thiên lôi đã mang nàng ấy trở lại Thiên Cung.
Còn ta, vì hòa bình trong lục giới, chỉ có thể nỗ lực hết mình làm một Yêu vương.
Lại qua mười năm nữa, cuối cùng ta cũng có thể yên tâm để lại Yêu giới để đến với cho xà yêu.
Đêm đó, ta tự tay nhỏ hết đám hoa Thanh xà, cùng nó ra đi ở yêu giới.
Lúc nhắm mắt lại, ta nhớ lại lời Khanh Khanh nói, tộc phượng hoàng của nàng có thể tắm trong ánh lửa, niết bàn trùng sinh.
Mà ta, nguyện ý vì tình yêu, mượn cái c.hết làm nơi bắt đầu.
Khanh Khanh của ta, ở Thiên cung đợi ta trở về thành thân cùng nàng.
- Hoàn-