Hoa Nguyên

Sáng sớm, đường phố thật là náo nhiệt, âm thanh vọng cả vào trong ngõ.Tống Minh Hoa theo sau Tống Thế Dương, không nhanh không chậm men theo tường gạch của hai nhà Dung - Tống, thành công đi ra đến đường ngõ.

Ra ngoài đường rồi, Tống Minh Hoa liền thấy đằng trước nhà mình Xương Bình Bá phủ, kế đến là một vài quán bán đồ ăn nhỏ. Tống gia cùng Dung phủ, Xương Bình Bá phủ đều ở trong một cái ngõ bé. Nàng cùng Tống Thế Dương đi được một đoạn ngắn, rất nhanh phố xá tấp nập người qua lại, hàng quán đông đúc hiện ra trước mắt.


Chỉ thấy hai bên đường lúc nhúc nhà cửa, có gánh bán bánh bao, có gánh bán kẹo hồ lô, có cả những quán ăn vỉa hè. Dương quốc đối với chợ phiên quản lí không phải rất chặt, cho phép người dân buôn bán mở chợ ở trước cửa nhà mình, hoặc ven đường, nhưng không được chiếm diện tích quá lớn, càng không được gây sự ẩu tả, ảnh hưởng mỹ quan phường phố, ảnh hưởng xe ngựa đi lại. Dương quốc dân cư đông đúc, vị trí địa lý lại cực diệu, mậu dịch thông thương cũng mở cửa, ngoài quan lại quý tộc, thương gia cũng rất là nhiều. Tống Minh Hoa nhìn khung cảnh xung quanh, trong lòng cực kỳ thỏa mãn. Nàng tuy rằng không phải không từng ra cửa, không từng đi qua khu chợ gần nhà này, nhưng mỗi lần như vậy, đều phải từ trong cửa sổ xe ngựa, qua một lớp quạt thò mặt qua nhìn. Khoan hẵng bàn đến chuyện cái quạt nó cản trở ra sao. Tống Minh Hoa có tật xấu say xe. Kiếp trước, ô tô chính là kẻ thù không đội trời chung với nàng, Tống Minh Hoa chỉ cần ngửi thấy mùi xe ô tô thôi đã có thể nôn khan hồi lâu. Kiếp này, xe ngựa còn tệ hơn cả ô tô: nó vừa đã không có hệ thống chống xóc nảy, đi đường còn gập ghềnh khổ sở (do bánh xe ngựa và chất lượng của con đường ở cổ đại thật sự kém xa hiện đại), thật là khiến Tống Minh Hoa khổ không nói nổi. Bị tra tấn cho xay xẩm mặt mày như thế, nàng còn không bị ngất xỉu đi hoặc nôn thốc nôn tháo ra xe ngựa, đã là tạ ơn thần phật, nào còn có tâm trạng ngắm nghĩa cái nỗi gì? Bởi thế, hôm nay, vừa có thể không cần đem quạt đem khăn che mặt, tự do không câu thúc, lại vừa có thể nghỉ ngơi ngắm cảnh, đúng là quá ư tuyệt diệu. Tống Minh Hoa đi theo sau Tống Thế Dương, làm bộ làm tịch nhìn bốn phía, lại mua hết đồ này đến đồ khác: bánh bao, kẹo hồ lô, bánh nướng,…

Đường đông người nhiều, bọn họ lại cẩn thận khiêm tốn, cũng không có ai đặc biệt chú ý tới Tống Minh Hoa. Chỉ có vài ánh mắt lướt qua rồi vội dời đi, hẳn là đang ngạc nhiên trước vẻ xấu xí dị dạng của nàng.

Tống Thế Dương cũng ăn một ít đồ ăn, cụ thể là một nửa. Rốt cuộc bọn họ hiện tại đang diễn vai công tử và người hầu, Tống Minh Hoa không thể mua đồ ăn ăn một mình, phải diễn thành nàng mua đồ ăn cho hắn, hắn ăn một chút, còn thừa mới thưởng cho người hầu. Tống Thế Dương có sở thích gần như là giống hệt Tống Minh Hoa, hai người vừa đi vừa ăn cũng có một phen thú vị khác. Tống Minh Hoa ăn vui sướng cực kỳ. Nàng tổng cộng ăn nửa cái bánh bao, nửa cái bánh nướng, một viên kẹo hồ lô, một bát hoành thánh thịt gà. Ăn lưng lửng bụng rồi, cả hai lại đi bộ chậm thêm một đoạn nữa (đi nhanh khi ăn no rất dễ tức bụng đau dạ dày), đến một đoạn phố phường còn đông đúc hơn.

Người ngựa chen chúc, nhân gian pháo hoa khí, cũng chỉ đến như thế này.


Tống Thế Dương vừa đi vừa thi thoảng liếc phía sau muội muội. Chủ yếu là sợ hắn đi nhanh quá, muội muội không theo kịp. Tống Minh Hoa tuy rằng hiện tại xấu đến mức tận cùng, nhưng Tống Thế Dương nhìn kiểu gì cũng ra là bảo bối muội muội của mình, cũng không ghét bỏ, tương phản, còn càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu muốn chết. Hắn nhớ lại một loạt những địa điểm bọn họ đã đánh dấu sẵn là sẽ đi qua trong buổi sáng này, yên lặng bước đi. Muội muội đi ra ngoài chơi cũng chỉ muốn ăn và mua trang sức, quần áo. Cả hai đã bàn nhau sẽ ăn một ít đồ ăn vặt ven đường, sau đó đến Túy Liên Quán ăn một bữa ăn suất thượng hạng, cuối cùng là đi Linh Lung Thất chọn xiêm y trang phục.

Đã xong hoạt động đầu tiên, bây giờ bọn họ tiến hành hoạt động thứ hai, đến Túy Liên Quán ăn một bữa.


Vì không thể cưỡi ngựa ngồi xe, bởi thế đến Túy Liên Quán cũng tốn không ít thời gian và công sức của cả hai. Giờ đang là đầu mùa Xuân, thời tiết thất thường, hôm nay may mắn không có nắng chói chang, bởi thế khi đến nơi, Tống Minh Hoa không những không cảm thấy mệt mà còn thấy rất háo hức nhìn ngó nhanh một lượt, nàng nào đã từng ăn đồ ăn ở Túy Liên Quán bao giờ? Tuy rằng đầu bếp trong Tống phủ cũng có tay nghề không tồi, nhưng so với đầu bếp có họ hàng với đầu bếp trong Ngự Thiện Phòng, hẳn là vẫn có chút chênh lệch. Túy Liên Quán là một trong số những sản nghiệp của Thành vương, tin tức về đầu bếp đằng trước hẳn là thật, không phải nói điêu. Tống Thế Dương liếc thấy muội muội hai mắt lóe sáng, cũng cảm thấy vui vẻ ở trong lòng. Huynh muội hai người đều đã đi bộ tiêu cơm, giờ đồng thời đều cảm thấy còn có thể ăn được.

Túy Liên Quán có diện tích khá lớn, ít nhất là bề rộng, to gấp đôi nhà trọ ở cách vách bên trái của nó và to gấp ba ngôi nhà ở cách vách bên phải của nó. Sáng sớm, không phải giờ ăn trưa, đã quá giờ ăn sáng, cũng vẫn có rất nhiều thực khách tiến vào ăn uống. Tống Minh Hoa là người hầu của Tống Thế Dương, theo lí mà nói nàng phải thay chủ nhân vào đặt phòng gọi món. Nhưng Tống Minh Hoa đang bị “câm”, Tống Thế Dương đành phải tự lực cánh sinh vào đặt phòng gọi món. Tống Minh Hoa giả bộ làm người hầu, cũng không dám như khi nãy ở trên đường nhìn quanh bốn phía, mà thành thật nhìn xuống đất hoặc ngắm cái ót của Tống Thế Dương. Vô nghĩa, Vì Túy Liên Quán là sản nghiệp của Thành vương điện hạ, chỗ này cũng coi như sang quý cực kỳ, không chỉ người hầu kẻ hạ trong quán đều cực hiểu quy củ, giá cũng cao cắt cổ, thực khách cũng toàn là vương tôn quý tộc, thương nhân giàu có.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận