Từng vạt nắng chiếu xuống khu vườn nhỏ . Những tia nắng con nhảy nhót đậu trên những tán lá và xuyên qua những kẽ hở chiếu thẳng xuống mặt đất tạo nên những đốm nhỏ li ti trông rất đẹp mắt . Một làn gió nhẹ lướt qua làm cành cây đung đưa nhè nhẹ , những đốm nhỏấy cũng vì vậy mà thoắt ẩn , thoắt hiện . Người nhìn cũng cảm thấy rất thú vị , rất sinh động . Đột nhiên trong khu vườn vắng lặng ấy vang lên tiếng hát khe khẽ của một cô gái nhỏ .
Cô bé vừa hát , vừa cầm chiếc giỏ nhảy nhót tung tăng theo nhịp hát . Tiếng hát trong trẻo , véo von như tiếng chim sơn ca của cô bé và không ai khác chính là Nguyệt Kiến .
Ở một nơi nào đó xung quanh đây , người nào đó càng chìm sâu vào giấc ngủ.
Nguyệt Kiến cởi đôi giầy màu hồng lộ ra đôi bàn chân nhỏ xinh xắn . Cô nhún nhẹ chân “ Phóc” đôi bàn tay nhỏ đã bám vào một cành cây , cô đu đưa người lộn ba vòng ( giống như phim kiếm hiệp í nhờ ) cô đã đứng vững trên cành cây . Khi nhìn thấy những quả táo đỏ mọng , ánh mắt cô ánh lên sự vui vẻ . Cô tiếp tục hái những quả táo to cho vào giỏ không may một quả táo trượt khỏi bàn tay cô và rơi xuống.
“ Bốp” nghe tiếng rơi lạ Nguyệt Kiến bất giác cúi xuống nhìn bỗng thấy một chàng trai đang đứng sững nhìn mình . Giật mình Tiểu Kiến trượt chân ngã xuống:
“ A” . Nguyệt Kiến nhắm chặt mắt lại cắn răng chịu đựng cơn đâu sắp ập đến .
“ Phịch”
“ Ơ , sao không có cảm giác gì nhỉ ?” . Sau rất lâu cô mới định hình lại là hình như nãy giờ không có cảm giác .
Cô tự hỏi lòng mình và từ từ mở mắt ra . Đập vào mắt cô là khuôn mặt tuấn tú , đôi mắt không chút cảm xúc đang đứng nhìn cô như nhìn một sinh vật lạ . Không biết từ khi nào đôi mắt cô cũng dán chặt vào anh ta . Chỉ đến khi anh ta cất tiếng nói cô mới sực tỉnh .
“ Em có sao không ?” Chàng trai hỏi cô .
" A" - Nguyệt Kiến bất ngờ kêu lên làm anh chàng đẹp trai dã man kia giật mình không may rụt cánh tay đang đỡ cô bế lại . Thế là .....
" Rầm , uỵch , á....." - Một loạt âm thanh dữ dội vang lên tạo thành một bản hòa tấu rất đặc sắc .
" Hix , đau quá à !" - Vừa xoa xoa cái mông nhỏ bị ngã đau ê ẩm Tiểu Kiến vừa xuýt xoa . Bỗng một bàn tay thon dài , đẹp đẽ hiện ra trước mặt cô bé . Nhìn theo cánh tay , đôi mắt chạm đến khuôn mặt của ai kia , Tiểu Kiến lại bị đứng hình lượt hai .
Một vầng hào quang sáng chói tỏa ra từ thân thể chàng trai làm đôi mắt to tròn của cô hơi nheo lại nhưng cũng không thể nhìn đi chỗ khác được .
Trước mặt cô giờ đây là hình ảnh một chàng hoàng tử đội vương miện với khuôn mặt thì miễn chê ( giống các soái đấy ) , ngũ quan thì tuấn tú , đôi lông mày đậm hiện rõ vẻ kiên định , mái tóc bồng bềnh như làn sóng đang quỳ xuống trước mặt cô chìa đôi bàn tay cao quý để cô nắm lấy và hai người sẽ có môt mối tình đẹp , một cuộc sống hạnh phúc trong cũng điện . Đôi mắt hoàng tửẩn chứa sự lạnh lùng nhưng nụ cười lại tươi tắn như thiên thần mang đến sựấm áp cho loài người .
( Đối thoại 1 giữa nhân vật và tác giả ------> Tên :Con trai
Tác giả : " Này , này , Nguyệt Kiến , ngươi cũng là đồ mê trai chẳng khác sắc nữ tụi ta . Xì ..."
Nguyệt Kiến : " Ta mê , ta mê , ngươi làm gì ta , ta muốn lấy hắn nữa cơ . Hứ."
Tác giả : " Vậy thì mang sính lễ đến đây , ngươi nên nhớ nó là con trai ta đấy. "
Nguyệt Kiến : " Ngươi không gả ? Ta sẽ 'làm thịt' hết soái của ngươi nha . OK chứ ." * Đắc ý*
Tác giả : " Không , ta gả , ta gả * Quỳ xuống van xin* con trai đó ta không cần nữa , không cần nữa ." * Xách dép chạy như bay * (-_-)
Vũ Phong nhà ta từ đâu chui ra (=_=) : Sao ngươi nhẫn tâm vậy chứ ?
Tác giả + Mẹ + Sắc nữ : * Ngoái đầu nhìn lại* Ngươi cũng không bằng các soái của ta . Sorry nha , tên ta là Soái Ca Ca mà đâu phải Vũ Phong Ca Ca đâu . *Biến mất * )