Không gian ngập tràn hương coffee đậm đặc lẫn với không khí trầm ngâm bao trùm.
Người ta không khỏi phải ngoái nhìn mỗi lần đi qua khung cửa kính lớn của nhà hàng, nơi hiện hữu thân ảnh của hai nam nhân nhan sắc tuấn tú, một người cương trực có chút đào hoa. Một người lại cương nghị băng lãnh ngút trời.
- "Phác tổng, thật sự cám ơn ngài đã đồng ý gặp mặt"
Kim Taehyung thân là Tổng giám đốc, nhưng đứng trước con người cường đại này cũng có chút ứ cổ không trôi, dù đã nghe danh từ lâu, chỉ là không ngờ Phác Xán Liệt với ngoài đời lại vô cùng bá khí.
- "Kim tổng không cần khách khí, tôi chẳng là qua là muốn hiểu rõ hơn về đề nghị của anh thôi"
Phác Xán Liệt chắp tay tì xuống thành ghế, ánh mắt xám sắc bén nhìn vào con ngươi của người đối diện, dù không có sự đe doạ, nhưng như trải qua tất cả những sóng gió, tĩnh lặng đến mức người khác phải sợ hãi.
Kim Taehuyng chắp hai tay để trước mặt, từ tốn lên tiếng:
- "À...chẳng giấu gì ngài chuyện này, thật ra bên chúng tôi đã có ý muốn mở rộng đầu tư vào thị trường Trung Quốc từ lâu, nhưng hiện tại Kim thị lại chỉ lại chỉ độc một thân một mình, muốn lao mình trên thường trường khắc nghiệt như vậy, quả thật phải cần có một trụ đứng vững trãi như ngài đây"
Phác Xán Liệt âm trầm 2 giây, không khiêng nể mà cười hẳn một tiếng giễu cợt, "độc một thân một mình" nghe có vẻ có chút nực cười:
- "Kim tổng trẻ tuổi như vậy, trong nước không phải cũng rất tốt sao? Tự nhiên lại muốn một thân lao mình vào thị trường rộng lớn như Trung Quốc?"
Kim Taehuyng nhấp môi một ngụm trà, không nhanh không chậm tiếp lại lời hắn:
- "Thật ra không giấu gì Phác tổng đây, tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều về việc này, nhưng tuổi đời còn trẻ, chuyện này cũng chỉ là một sớm một chiều mà thôi!"
Phác Xán Liệt bình thản đến rợn người, một bên lông mày liễu khẽ nhếch lên, khoé miệng giương giương tự đắc.
- "Vậy ngoài đề nghị hợp tác này, anh còn có yêu cầu đặc biệt nào không?"
Kim Taehyung với cái nhếch lông nheo của Phác Xán Liệt cũng hơi trần trừ, ngập ngừng một chút, mới mở miệng:
- "LOV muốn vay mượn ngài 40% cổ phần mặt trận thương hiệu, không biết ngài đây có thể- không?"
Đôi mắt xám trong một chút ánh lên tia gian xảo, nhưng một chút lại về vẻ bất cần ảm đạm vốn có, Phác Xán Liệt nhếch môi:
- "Anh vừa nói gì?"
- "Tôi-!"
- " Kim tổng!"
Xán Liệt tiếp tục:
- "Anh chắc không phải không biết, thương trường Trung Hoa khốc liệt thế nào, tôi lại là người làm ăn lớn, bên dưới còn nhiều người làm công ăn lương, tuyệt đối không thể để công ty của mình có chuyện gì, giờ anh bảo tôi đầu tư 2/5 cổ phần vào một hố đen chưa biết là lợi hay hại, anh nghĩ tôi sẽ đồng ý không?"
- "Về chuyện này, tôi biết sẽ có phần mạo hiểm, nhưng mong ngài suy nghĩ đến sau này, LOV với khách hàng Trung cũng có rất nhiều đơn đặt hàng"
Kim Taehuyng không phải chưa nghĩ đến trường hợp này, là Xán Liệt thì lại càng không thể vội vàng, đành ra sức thuyết phục.
- "Làm sao anh khẳng định khi vào đến thị trường Trung Hoa, LOV của anh có thể cạnh tranh được với những công ty khác?"
- "Cũng vì tôi không dám tự mình ngông cuồng, nên mới nhờ đến sự giúp đỡ của ngài! Phác tổng một tay gây dựng lên sự nghiệp bây giờ chắc chắn cũng hiểu tôi của bây giờ ra sao, hơn nữa, đến nước này không thể lùi được"
Phác Xán Liệt ngả người ra sau, cười nhạt:
- "...ha ha, anh mong tôi hiểu thế nào?"
Kim Taehyung nắm chặt tay trên thành ghế, cúi đầu nhìn xuống mặt kính trong suốt, trầm mạc đôi chút rồi mới nói tiếp.
-"Tôi biết ngài chưa thể tin, chi bằng thế này, lợi nhuận của LOV thị trường Trung Hoa sẽ chia cho ngài 60/40, 40% cổ phần sẽ đứng tên ngài trong 5 năm, như vậy có được không?"
Phác Xán Liệt đưa tay lên cằm, vuốt nhẹ một cái, 40% kia vẫn đứng tên hắn, ý của tên Kim Taehuyng là nếu y có ý định ăn nhằm số lợi nhuận thu được hay cổ phiếu của LOV có thất thố, trong thời hạn 5 năm, hắn muốn rút toàn bộ số cổ phần không những không thiệt mà còn đại lợi.
Nhưng ngược lại, công ty LOV ở thị trường Trung Hoa chắc chắn sẽ phá sản, người này không sợ hắn lật mặt, lại quá mạo hiểm như vậy?
- "Kim tổng, anh biết anh sẽ không có lợi gì nếu làm vậy phải không?"
Kim Taehuyng cũng không tỏ thái độ tiêu cực, thậm chí còn mỉm cười thật tươi:
- "Vì chúng ta đều biết mình cần gì mà!"
Phác Xán Liệt nghe qua liền hiểu, con người này chắc chắn tính trước được chuyện hắn nghi ngờ, chỉ là giờ khẳng định lại chuyện hắn nghi ngờ là đúng mà thôi.
Coi như cũng có bản lĩnh!
Phác Xán Liệt mỉm cười, vươn tay về phía trước người đối diện:
- "Kim Taehuyng, rất vui được hợp tác cùng anh!"
-----------
Jeon Jungkook vừa chọn rau củ, vừa ngân nga bài hát cậu yêu thích, dạo này tâm tình khá vui nên cậu muốn nấu mấy món hầm, Kim Taehuyng lại khá thích ăn cá, chi bằng hôm nay làm một bữa thịt hầm cá rán là vẹn cả đôi đường.
- "Ưm...!"
Đi qua khu chế biến thịt, Jungkook bắt gặp liền bắt gặp một bóng lưng thiếu niên đang cố gắng với tới hộp thịt cao quá tầm với, nhìn người nọ chật vật mãi cũng với không tới, lại tự hỏi sao cậu ta không nhảy lên thì đập vào mắt cậu chính là cái bụng tròn vo sau lớp áo rộng rãi.
Jungkook theo bản năng liền chạy lại, cuống quýt:
- "Để tôi lấy cho, cậu đừng cố!"
Người nọ bất ngờ tròn mắt một chút, rồi nhìn cậu mỉm cười:
- "Ô, cám ơn cậu!"
- "Không có gì!"
Đưa hộp thịt cho người thiếu niên, Jungkook không tài nào rời mắt khỏi cái bụng của cậu ta, mặc dù biết vậy là không phải phép, nhưng cắn môi ấp úng mãi cũng không dám lên tiếng hỏi.
- "Haha, cậu muốn sờ thử không?"
Người nọ như hiểu cậu muốn gì, cười tít mắt, vốn tiếng Hàn không rõ ràng hỏi.
Jungkook ngờ ngợ một lúc, cắn môi mở to mắt nhìn cậu ta, trần trừ rồi mới nhẹ gật đầu, nín thở một nhịp, cậu xin phép rồi mới dám đặt nhẹ tay lên lớp áo căng tròn.
Jeon Jungkook với chuyện nam nhân mang thai trước đây đã từng nghe thời sự nói qua, chưa tính đến chuyện chi phí đắt đỏ, mà còn cực kì nguy hiểm, từ trước đến nay những ca thành công đều tính trên đầu ngón tay, nên rất ít người dám thử.
"Ấm quá"
Hai con mắt cậu long lanh, thật sự như không tin vào những gì mình đang cảm nhận, rồi tự nhiên có thứ gì đó từ bên trong khẽ chạm nhẹ vào lòng bàn tay cậu. tròng mắt cậu mở to lấp lánh ánh lên một tia sáng, luống cuống nói với cậu thanh niên kia.
- "Đạp, em bé đạp kìa!"
Người thanh niên bật cười thành tiếng, gật nhẹ đầu.
Jungkook bị cười có chút ngại ngùng, cuối cùng thu tay về, nắm lại để trước ngược, e dè hỏi.
- "Cậu thế này, có đau không?"
Chàng trai mỉm cười, bàn tay tuyệt đẹp khẽ chạm vào bụng mình, từ từ nói ra từ ngữ khác.
- "Haha, đương nhiên có đau chứ, nhưng cũng không đến mức tệ đâu, đúng không?"
Jeon Jungkook nhìn gương mặt người nọ, khuôn mặt tròn trĩnh trắng nõn từ trên xuống dưới chỗ nào cũng một luồng khí ấm áp như gió xuân, nhìn không có vẻ gì là bị ép buộc.
Cậu mỉm cười một chút, e lẹ cười đáp trả.
- "Ừm, thật kì diệu..."
Cậu ấy, hẳn chắc phải yêu người kia lắm...
Jeon Jung cùng người nọ trò chuyện một lúc, thế mà lại thành hợp nhau không tưởng, hi hi ha ha cùng nhau mua sắm, cậu sau đó biết người thiếu niên kiều diễm kia tên Buyn Baekhyun, trạc tuổi mình bây giờ, vỗn dĩ là người Trung, nhưng theo chồng sang đây làm ăn.
Vừa rồi muốn đi mua một ít thịt về hầm canh cho chồng, nhưng đường xá còn mới, tiếng bản xử cũng rời rạc, đi một chút liền bị lạc, may thay lại gặp được Jungkook biết tiếng Trung, giúp đỡ mình mua hàng.
Trước đây Jeon Jungkook ở đại học đã học qua khoá tiếng Trung, cứ nghĩ cả đời chẳng dùng tới, giờ không ngờ lại có dịp đem ra.
- "Jungkook, cậu mang nhiều đồ như vậy không tốt đâu, để tôi tự mang là được rồi!"
- "Tôi không sao, cậu đang như vậy, nên chú ý bản thân một chút"
Hai người tản bộ trò chuyện vui vẻ, đúng lúc lại từ phía sau có chiếc Audi đen bỗng nhiên đỗ lại, từ trong, một người đàn ông cao lớn mặc vest đen bước ra, áo tay dài che đi cánh tay vô số hình xăm, nhưng không che được những ngón bàn tay kia, khuôn mặt tuấn tú như tượng tạc, ánh mắt xám quyến rũ, từ từ tiến lại phía họ.
Trên người đàn ông toả ra âm khí vô cùng nguy hiểm, khiến Jeon Jungkook bất giác thụt lùi về phía sau vài bước
- "Ông xã!"
Buyn Baekhyun vừa thấy người hai mắt đã sáng rực, vui vẻ lon ton muốn chạy lại lại bị người nọ dang tay ôm tới.
- "Biện nhi, cẩn thận, sao em lại ra ngoài một mình thế này?"
Hắn cau mày nhẹ trách móc, không phải đã dặn Trần Minh chăm sóc cẩn thận rồi sao? Giờ lại dám để phu nhân của hắn ở đây? Có phải chê hắn quá dễ tính rồi không!
Biện Bạch Hiền bị mắng liền xụ mặt, một bộ uất ức bĩu môi vặn lại:
- "Em muốn đi mua ít thịt, về hầm cho mình thôi mà"
Phác Xán Liệt giận cũng không giận nổi, đành nhẹ cười, hôn lên má cậu một tiếng xin lỗi, vòng tay khom người đỡ lấy bảo bối, rồi ngước lên nhìn về phía Jeon Jungkook.
- "Còn đây là?"
Biện Bạch Hiền a một tiếng, rời khỏi vòng tay hắn đi đến chỗ cậu, truyền hết đồ này đống khác vào người Xán Liệt, rồi mới dõng dạc giới thiệu người.
- "Ông xã, đây là Jungkook, hồi nãy đi mua đồ chính cậu ấy là người đã giúp đỡ em đó! Mình không được bắt nạt người ta!"
Phác Xán Liệt sức dài vai rộng, một tay ôm đồ, nghiêng đầu sang một bên, bộ dạng khi nãy đáng sợ bao nhiêu, giờ lại có chút ôn hoà hơn.
Nhưng hắn cũng không để ý nhiều, đưa tay về phía cậu.
- "Cám ơn cậu!"
Jungkook cuống quýt bắt trả.
- "À không có gì đâu mà"
Trong lúc Phác Xán Liệt cất đồ vào xe, Bạch Hiền cùng cậu trò chuyện một lúc rồi cũng tạm biệt nhau.
Jungkook mỉm cười vẫy chào rồi lại tiếp tục bước đi, nhìn Buyn Baekhyun được chồng mình yêu chiều như vậy, nói thật cậu có chút ghen tị.
Thở dài.
Thật tự hỏi, đến khi nào, bản thân mới có thể hạnh phúc trọn vẹn đây?