Hoa Nở Trong Mưa - Taekook Longfic

- "Ốm?"

Min Yoongi chống tay lên hàng rào, không biểu lộ một chút cảm xúc, hắn đảo mắt qua căn phòng khách, vẫn vậy, nhưng chẳng thấy người ngồi ăn bóc quýt ăn.

Dì Lee gật đầu thở dài.

- "Đúng vậy, cũng do ta chăm lo không tốt...."

- "Hôm qua nhìn anh ta còn rất khoẻ mà"

- "Tối qua đột nhiên lên cơn sốt, nên mới vậy, có lẽ trái gió trở trời"

Min Yoongi nhìn lên gác mái tĩnh mịch, không nói thêm bất cứ lời nào, quay người vào nhà.

Thấy hắn không hỏi nhiều, dì Lee cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, điện thoại trong túi cũng rung lên bần bật, nhìn thấy tên trên màn hình điện thoại, khẽ cau mày rồi đi thẳng vào nhà nghe.

- "Chuyện gì?"

Đầu dây bên kia nghe thấy giọng nói không mấy hoà khí, có phần sinh khí nhưng không dám phát nộ, ả mềm mại như nhung, dè dặt nói:

[Chuyện là....số tiền bà gửi căn bản không đủ mua thêm vốn...có thể-?]

Chưa để ả nói hết, dì Lee hằm hằm đập mạnh tay xuống, bực mình quát.

- "Hết rồi?!! Cô có biết liều mạng mua sẽ có kết quả thế nào không!!"

Bên kia cũng không vừa [Chẳng phải chúng ta vẫn còn cách dự phòng nữa sao!! Giờ hẹn gặp hắn, chắc chắn hắn sẽ đồng ý thôi]


- "Cô!!"

[Chẳng phải rất nghĩ cho cậu ta sao? Chỉ cần Kim Taehyung kí nhượng lại tài sản, mọi chuyện êm đẹp dễ dàng....]

Bàn tay nhăn nheo bóp chặt điện thoại, đến bây giờ nhận ra bản thân mình bị lừa, đã quá trễ rồi! Hiện tại nếu không theo lao, sợ rằng cũng sẽ chẳng còn đường lui nào nữa.

Ánh mắt bà ảm đạm tẫn nứt, bất lực tột cùng.

- "Được....vậy thì liền gặp hắn đi...."

Đầu dây bên kia vô cùng thoả mãn.

Đến khi Kim Taehyung nhận được một tin nhắn gửi đến với nội dung là một bức ảnh.

Trên đó là một nóc nhà cũ kĩ với lỗ cửa thông gió đã bịt bằng tấm kính trong suốt.

Trên mặt giấy có chữ gì đó, hắn càng ngày càng phóng to.

Cho đến khi trên giấy là dòng chữ vội vã bằng bút dạ "Đừng tin Kim Sahah!!"

Đáy mắt âm trầm của hắn căng nứt ra làm hai, bàn tay nhanh chóng nhấn vào nút khẩn cấp, bàn tay hắn hằn lên gân xanh cứng như đá, giọng nói âm trầm.

- "Tìm cho tôi địa chỉ của id kia!! Ngay lập tức!"

Min Yoongi nhìn màn hình liên tục là những tin nhắn "em ấy đang ở đâu" "Mau nói địa chỉ" mà ảo não.

Không hẳn hắn không muốn nói, cơ bản với tên Kim tổng này, tìm đâu phải là khó, gmail này hắn không có dấu địa chỉ.

Chỉ sợ khi Kim Taehyung, biết lần trước năm lần bảy lượt quậy phá tanh bành cái LOV là hắn, không phải sẽ tố giác bố mẹ hắn luôn đấy chứ....

Này...chuyện này cũng liên quan đến việc cấm túc luôn đó....

Ảo não nhìn sang bàn tay đang giơ ngón cái ở ô kính gác mái đối diện.

Chí ít, cũng nên nịnh nọt vợ gã một chút, có khi lại được khoan hồng cũng nên.

Lulu căng thẳng nhìn bức thư vừa được gửi tới, cổ họng khô khốc mãi sau đó mới có thể bật nổi thành tiếng.

- "Kim tổng, cổ đông kia đã dừng mua số phiếu..."

Kim Taehyung rũ mắt, chầm chậm lên tiếng.

- ".....Nợ máu....tất trả bằng máu...."

Giá như có thể gặp em thêm một lần nữa, thật tốt....

- "Chuẩn bị xe đi, cô theo phân phó của tôi, đón người, tôi sẽ đến gặp bọn họ"

Park Lulu sắc mặt tái mét, cô đập mạnh chồng tài liệu xuống, bực mình lên tiếng.


- "Anh điên rồi! Cho dù trước đây anh liều mạng trên thương trường thế nào tôi cũng không nói! Nhưng lần này đi! Bọn họ sẽ thế nào! Anh-!!!"

Anh không thử nghĩ xem ả đàn bà đó sẽ dễ dàng để anh đến rồi thong thả ra về ư!

- "Anh....tại sao??"

Tại sao cứ phải đâm đầu vào ngõ cụt.

Tự mình chặt đứt cả đường lui của bản thân.

Người đàn ông từ từ đứng dậy, gương mặt tinh anh theo năm tháng từ khi cô làm việc ở đây đến tận bây giờ vẫn vậy, chứng kiến hắn tự đổ vỡ rồi lại tự đứng dậy.

Nói hắn không bản lĩnh, thay bằng hắn thật ra rất ngốc đi.

Kim Taehyung của một Kim thị, thương trường khốc liệt tôi luyện lên một anh tài tuấn kiệt.

Nhưng lại dùng tình yêu ngốc nghếch thuần khiết để vì một người hắn hết lòng yêu thương.

Kim Taehyung mỉm cười, vỗ vỗ lên vai cô, có lẽ nếu thực sự hắn phải chết, cũng chưa từng oán giận.

- "Không sao cả"

Băng qua bao cay nghiệt, cho dù có phải trả giá bằng cả mạng sống.

Chết?

Hắn không hề sợ.

Bởi hắn là đấng nam nhi, có cái chết nào đủ làm hắn run sợ?

Nhưng vạn nhất sợ rằng mai này trong mắt người, hình bóng của hắn đơn giản chỉ là một cành hoa bay qua sơn nguyên.

Điều duy nhất Kim Taehyung nặng lòng, lại chính bởi vì một "Jeon Jungkook" chôn nơi cuống họng, khảm sâu tâm can.


Có lẽ không phải là ngõ cụt.

Có lẽ đó là lối thoát duy nhất thôi.

Lulu nhìn bóng dáng hắn khuất dần rồi biến mất sau cánh cửa.

Chiều tàn trên cửa kính khẽ trượt xuống khung ảnh nhỏ trên bàn làm việc.

Ở đó có một người đang mỉm cười.

Nụ cười của cậu hạnh phúc biết bao nhiêu....

Phác Xán Liệt ném vỡ điện thoại, ánh mắt cay nghiệt.

- "Một ả đàn bà cũng không dám đói phó? Tên khốn đấy rốt cuộc còn muốn cái gì!"

Trần Minh ở bên cạnh im lặng không nói, với tính khí này của Phác tổng, đã không còn xa lạ, y rũ mắt , ít nhiều lên tiếng.

- "Lần này thú nhận, có thể kéo theo cả chúng ta"

- "Không đáng lo"

Hắn đã làm công việc này bao nhiêu năm, còn phải sợ mấy tai tiếng đó ư? Chỉ là tên Kim Taehyung nếu thật sự thú nhận, hắn sẽ mất trắng.

Phác Xán Liệt quay cơn dao trong tay, ánh mắt sắc bén vô cùng, hắn nhịp nhịp lên thành ghế, ngón tay co lại dựng khí vô cùng.

- "Cứ điều người đi, mất trắng còn hơn mất mạng, Tiểu Bạch cũng không muốn gã chết"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận