Jeon Jungkook nheo mắt lại, một tiếng oán trách của hắn khiến cậu bật cười.
Kim Taehyung ấy mà nói rằng cậu nhẫn tâm?
Miệng đắng ngắt, cổ họng giần giật.
- "Vậy khi tôi đau khổ trong căn nhà này!"
Trước mắt như hiện lên thân ảnh cô độc tự mình chịu đựng từng ngày, đau đớn cắn chặt môi, run rẩy hỏi:
- "Anh đã ở đâu?"
Đồng tử của hắn đen thăm thẳm, giờ như bởi vì câu nói đó mà căng thắt tựa muốn nứt ra làm hai, bàn tay nắm chặt lại, móng tay mơ hồ găm vào da thịt, chẳng mấy chốc đã nhỏ giọt rơi xuống mặt đất.
Jeon Jungkook bật cười, cậu cúi đầu, che đi mi mắt ướt áp, mỗi câu đều như tự giễu cợt chính mình, lại như thể quá đỗi bi thương.
- "Kim Taehyung....không chỉ một lần....."
Nỗi đau len lỏi trong từng vách tường, trong từng lớp giấy vẫn luôn ám ảnh tiềm thức của cậu.
Bởi vì lẽ gì một người chọn quên đi kí ức đau khổ ấy lại không thể nhận ra trái tim của bản thân đã vỡ vụn đến nhường nào.
Kim Taehyung không biết phải nói gì, hắn hiểu cảm giác thống khổ trong toà nhà rộng lớn, nên bởi vì thế hắn mới muốn bù đắp những sai lầm khốn nạn kia.
Nhưng người ấy dường như không muốn hắn, người ấy dường như muốn tuyệt tình đến thế.
Bởi vì muốn rời khỏi hắn...
Jeon Jungkook nhìn khay cơm nguội lạnh, trong mắt bỗng ảm đạm đi, cậu từ từ tiến lại gần, không thanh không sắc, cầm bát cơm lên ngắm nghía.
Sau đó lại thấy thật nực cười.
- "Tôi cũng từng nấu thật nhiều đồ ăn như thế, để anh có thể vì lẽ đó mà để ý tôi một chút...."
Nhưng thứ cậu nhận lại được là gì?
Ánh mắt chán ghét, hay là hành động thẳng tay ném đi?
Choang!
- "Tôi lầm rồi"
Tiếng bát vỡ vụn lạch cạch rơi trên nền đất, Kim Taehyung tròn mắt nhìn từng mảnh vụn tung toé bay ra, thật sâu trong lồng ngực hắn, cũng giống với tiếng vỡ kia, cứ dần dần nứt toạc, rồi rỉ máu.
Kim Taehyung thất thần ngồi xuống, bàn tay vươn tới những mảnh vụn kia, hắn cẩn thận nhặt từng miếng từng miếng cho vào lòng bàn tay.
Như thể đó không phải là một chiếc bát, mà là trái tim của hắn.
Mảnh vỡ lạnh lẽo cắt vào da thịt, máu chảy xuống nền đá, đáy mắt Jungkook khẽ biến sắc, cổ họng nghẹn lại muốn nói gì đó, nhưng đến khi hắn lững thững đứng dậy đi ra ngoài.
Cậu cũng không mở miệng nói một câu.
Kim Taehyung điên cuồng lao đầu vào công việc, bởi vì hắn sợ phải thấy gương mặt vô cảm của cậu, sợ phải thấy đôi mắt căm phẫn màu nâu.
Hắn sợ, hắn sợ tất thảy tội lỗi của chính mình.
Bởi vì hắn dơ bẩn.
Nhưng hắn vẫn muốn một gia đình.
Mà Jungkook là ngọn lửa của hắn, là ngọn lửa xua đi những đêm đen trước những tội lỗi hắn gây nên.
Hắn đã để cậu đi một lần.
Nếu để thêm một lần nữa, hắn sợ bản thân thực sự sẽ gục ngã.
Hắn từng nghĩ, có thể, hắn sẽ không bao giờ yêu Jungkook, tuổi trẻ hắn bồng bột nghịch ngợm, luôn có một cậu bạn nhẹ nhàng lặng lẽ ở bên.
Người ấy âm thầm cùng hắn phá phách, lại âm thầm cùng hắn chịu phạt.
Người ấy, đã yêu hắn từ khi còn ngây dại.
Tình cảm thuần tuý từng chút từng chút một luôn hướng về hắn mà chẳng nửa lời oán than.
Nước mắt chảy xuống gò má nâu, có thể không yêu sao?
Có thể không đau lòng sao?
Hắn làm không được....
Bởi từ chính miệng cậu nói ra, khiến hắn vô luận phủ nhận tội lỗi dơ bẩn của chính mình, một phần ba cuộc đời, hắn nhớ những khi cậu cười, thường rất ít.
Sau này khi cậu quên đi, bởi vì bảo trì nụ cười vô tư ấy, nên hắn chẳng tiếc thứ gì.
Hắn yêu nụ cười ấy.
Cũng như hắn yêu em.
Cánh cửa nặng nề két két mở ra, thư kí C tây trang nghiêm chỉnh, hai mắt như sao, hướng đến ghế bành chả tổng tài mà nói.
- "Kim tổng, cô Kim đây muốn gặp người"
Kim Taehyung nuốt đau đớn vào trong, nheo mắt quay người, bên cạnh thư kí C, một bóng dáng không thể quen thuộc hơn khiến đồng tử của hắn căng ra, lại thắt lại, đôi môi bạc màu mấp máy khô khan.
- "Jung Sarang"
Người đàn bà tóc ngắn lắc lư đi đến, trên gương mặt là nét trào phúng cùng khinh miệt, ả thản nhiên bước tới ghế trước mặt bàn hắn, bắt chéo chân ngồi xuống, không quên chào hỏi.
- "Là Kim Sahah , em họ hàng xa à"
Kim Taehyung với bộ dạng yêu nghiệt của ả lười quản, đôi mắt tiều tuỵ không che nổi chán ghét, hắn bắt tay trước ngực.
- "Sao cô thoát được?"
Hắn đã dùng tất cả những chứng cứ liên quan đến Kim gia năm đó, một lượt tống ả đàn bà tâm thần này vào trại giam, giờ đây nhìn ả lành lặn ngồi trước mặt, tất cả một chút đều một chút thêm phiền.
Kim Sahah cười cười nhìn hắn, một tay chống cằm, thản nhiên.
- "Có lẽ nhìn tôi xinh đẹp chăng?"
Kim Taehyung lười tiếp chuyện cùng ả.
Với thái độ bất cần đó, ả cũng không giận, bàn tay trên mặt bàn gõ gõ mấy lượt, qua một vài giây, mới đảo mắt, cầm lấy tấm ảnh trên bàn hắn ngắm nghía.
- "Ây da, đã tình cảm đến vậy rồi cơ à, còn hôn hôn nhau nữa"
Sau đó nheo mắt bật cười, trào phúng nói tiếp.
- "Thật là không biết đến khi Jungkook nhớ lại việc chúng ta từng ở trên giường của em họ dây dưa thì thế nào nhỉ? Nghĩ thôi đã thấy kịch tính rồi"
- "Cô-!"
Gân trên trán hắn nổi lên, Kim Taehyung tức giận đạp bàn, vươn tay giật lại tấm ảnh, đôi mắt hắn như thú hoang bảo vệ tổ ấm, trong con mắt đỏ ngầu chằng chịt những nỗi hỗn tạp cùng thống khổ.
Rất nhanh được tròng mắt của người đối diện thu gọn vào mắt.
- " Kim Taehyung à, làm thì cũng đã làm rồi, còn gì phải ngại chứ?"
Bàn tay hắn nắm lấy thành bàn đã nổi gân xanh, gương mặt anh tuấn hốc hác trắng bệch.
- "Cút ra ngoài!"
Kim Sahah đương nhiên không cút, ả nắm tay, đặt dưới cằm nhìn thẳng vào hắn, đôi môi mọng nước hé mở mang theo lời lẽ không mấy đoan chính.
- "Thôi nào, hôm nay đến cũng không phải để cãi nhau, chi bằng nói thẳng, cậu để cho tôi 30% Kim thị, tôi sẽ không động đến Jungkook, được chứ?"
- "Tại sao tôi phải dâng 30% cho cô?"
Nực cười, hắn làm cả đời, lại có người muốn là được sao?
Kim Sahah che miệng cười tủm tỉm, nếu là trước đây, Kim Taehyung sẽ thấy ả thật dịu dàng đáng yêu, còn hiện tại, thực sự, chỉ muốn một kích đá ả ra ngoài.
- "Tại vì tôi biết bí mật của cậu"
Kim Taehyung nhếch mép.
- "Cho hỏi, là loại bí mật gì"
- "Cả giới ai mà không biết Kim tổng vì một người vợ mất tích mà tưởng nhớ nhiều năm, ai cũng vì câu chuyện này mà hâm mộ Kim tổng chung tình chung nghĩa...."
Ả nhắm mắt chống cằm, gương mặt xinh đẹp toát lên dáng vẻ của một nữ nhân thanh tú đoan trang, lại không ngờ, trong miệng lưỡi lại găm dao găm độc.
- "Nhưng không biết thế nào khi họ biết Kim tổng chung tình kia bởi vì lợi nhuận mà đẩy vợ mình đến bờ vực tuyệt vọng, sau đó chiếm đoạt toàn bộ gia sản của nhà vợ thì sao nhỉ?"
Kim Taehyung nheo mắt nhìn ả, trong đáy mắt hiện lên một tia căng thẳng, rồi rất nhanh bị đàn áp mà lạnh lẽo.
- "Cô nghĩ chỉ với những lời vô căn cứ như vậy, sẽ có người tin?"
Đáp lại hắn là ánh nhìn thẳng tắp của nữ nhân.
- "Tôi đương nhiên không cần bọn họ tin"
Ngừng một chút, hất mặt về phía tấm ảnh hắn đang cầm.
- "Tôi chỉ cần cậu ta tin thôi"
Đồng tử đen láy bỗng run rẩy căng thắt, gương mặt anh tuấn từ trắng chuyển sang xanh, ả ta biết, ả ta vẫn luôn biết, Jeon Jungkook, chính là "gót chân Asin" của Kim Taehyung.
Đến bây giờ, ả cười cười, đặt một tờ giấy lên mặt bàn, trào phúng vô cùng.
- "Giờ, có thể ký chưa?"