Họa Phố

Đêm hôm ấy có vẻ như dài lâu vô cùng.

“Chuyện Đông Tử uống say rất kỳ quái, cả cái anh chàng Dư Cực kia nữa, một người nếu đã biết tửu lượng của mình kém hẳn là sẽ không chủ động uống bia.” Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên lúc này đã tắt đèn nằm yên vị trên giường, quá nhiều việc xảy ra hôm nay khiến bọn họ cũng mất đi hưng trí mặc đồng phục “chung giường” ngủ một đêm, hiện tại đều mạnh ai nấy nằm trên giường đơn của mình.

“Ít nhất biết rõ một điều, chất cồn đối với kẻ có vết đỏ lẫn không đều là đối xử ngang hàng.” Giọng của Mục Dịch Nhiên vang lên trong đêm tối chẳng hiểu sao lại nghe thoải mái hơn so với lúc thường, làm người ta bỗng chợt nhớ đến gốc ngọc lan trắng muốt lẳng lặng nở rộ trong đêm.

“Ừm, Đông Tử không có vết đỏ, Dư Cực lại có, hai người uống rượu vào đều say.” Kha Tầm cũng không hiểu rõ được “Thôi, về sau chúng ta đừng đụng vào rượu, đề phòng vẫn tốt hơn.”

“Trên người của các người mới lần này đều có thứ gì đó làm người ta cảm thấy khó dò,” Mục Dịch Nhiên nhìn ra ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ “Chẳng hạn như Tiêu Cầm Tiên, hoặc Tô Bản Tâm—— tôi vốn tưởng Tô Bản Tâm lẽ ra nên có vết đỏ mới đúng.”

“Vì sao?”

“Không biết, chỉ là trực giác.”

“Cô gái kia hẳn là cũng có câu chuyện quá khứ,” Kha Tầm xoay người “Có dịp hỏi thăm Lion thử xem.”

“Ừ.”

“Anh có xem qua tiểu thuyết kia chưa, “Thú sắc đỏ tươi” ấy.” Kha Tầm lúc này mới phát giác hình như hai người họ chưa bao giờ cùng nhau tán gẫu về mấy việc đọc sách này.

“Chưa từng.” Mục Dịch Nhiên thẳng thắn trả lời “Chỉ mới xem qua “Kim Các Tự” cùng “Mặt nạ bộc bạch” của ông ta.”

“Ồ.” Kha Tầm khựng lại hồi lâu mới nói “Vậy ra Dịch Nhiên cũng từng xem qua quyển sách thức tỉnh kia na.”

“Mặt nạ bộc bạch” xem như là lời thức tỉnh của chính Yukio Mishima đối với xu hướng tính dục của mình, Kha Tầm từng nghe rất nhiều người trong “giới” nhắc đến nó.

“Nói thật thì anh cảm thấy “Kim Các Tự” hay hơn một chút.” Mục Dịch Nhiên nói đến đây bỗng ngưng lời, hắn phát hiện mình không cách nào nêu ra điểm hay của tác phẩm này, tựa hồ những gì hắn đã từng khẳng định đều đã biến đổi—— đẹp đến cực độ, hay đến cực hạn, cực độ cực hạn, tựa hồ như chẳng còn chút hấp dẫn nào nữa.

Mà, sâu bên trong đáy lòng của hắn, những thứ mà sự tồn tại của nó từng bé nhỏ không đáng kể như bụi bặm trần ai, không biết từ khi nào đã giăng đầy phủ kín, xuất hiện khắp nơi tựa như oxy trong không khí.

Có được một nơi có thể an thân ổn lòng, chắc đã là điều tuyệt nhất thế gian này rồi.


Cho dù nơi ấy, chỉ là trong một bức tranh.

***

Sáng sớm, tiếng chuông điện thoại chói tai đánh thức bọn họ, cái kiểu chuông điện thoại cũ xưa này thường thường có một loại chí khí như muốn xé toạc cả bầu trời.

Bên kia điện thoại vang lên giọng của Tần Tứ, trầm thấp mà cấp bách “Trí Thuần đã xảy ra chuyện.”

Kha Tầm “Chúng tôi lập tức qua ngay.”

Người bên hai phòng khác cũng chạy sang, hiển nhiên đều là bị hấp dẫn bởi tiếng chuông điện thoại ban nãy, Kha Tầm buông ống nghe xuống, đang tính nói “Chúng ta đi bệnh viện trung tâm trước”, thì bỗng dưng điện thoại lại một lần nữa phát ra tiếng chuông đinh tai nhức óc, làm cho cả bọn giật nảy mình, Kha Tầm lập tức đón nghe, bên kia vang lên thanh âm lạnh nhạt mà vô cảm xúc hệt như chủ nhân của nó “Trì Lôi chết rồi.”

Người gọi chính là Chu Hạo Văn, Kha Tầm nói “Hiểu rồi, Trí Thuần ở bệnh viện cũng xảy ra chuyện.”

Chu Hạo Văn “Triệu Yến Bảo đã gọi báo cảnh sát, đối phương nói cảnh sát hình sự cùng pháp y sẽ đến ngay lập tức.”

Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên là cảnh sát hình sự, Tiêu Cầm Tiên cùng Lion là pháp y, Vệ Đông là nhân viên phòng hộ tịch được tạm điều sang giúp đỡ, đám người họ cũng nhận được lệnh lập tức chạy tới cơ quan trinh thám Trừu Kiển.

Lúc Chử Chi Dung phân chia công việc cho họ, La Duy cũng đứng bên cạnh nghe, nếu Chử cảnh sát không bảo hắn tránh ra chỗ khác, vậy liền đứng nghe thôi chứ sao.

Chử Chi Dung hoàn toàn không để ý tới La Duy, không phải phớt lờ xem La Duy như không khí, mà là kiểu giống như… đã quá quen thuộc đối với những “người bên ngoài” như La Duy xuất hiện ở mọi lúc mọi nơi.

Vị cảnh sát dẫn dắt đám “ma mới” bọn họ là một vị pháp y hơn 40 tuổi, họ Triệu.

Triệu pháp y dáng người gầy gò lại khá kiệm lời, trên đường vẫn luôn im lặng đi theo sau đoàn người.

Một đám bảy người nhanh chóng chạy tới cơ quan trinh thám Trừu Kiển, đập vào mắt là một biệt thự có hoa viên được thiết kế độc đáo, phòng ngủ nằm ở tầng hai.

Chu Hạo Văn đã chờ sẵn trước cửa biệt thự, cũng không tỏ ra kinh ngạc khi thấy mấy vị đồng bạn mặc đồng phục cảnh sát đến đây “Là do Triệu Yến Bảo phát hiện lúc sáng nay, cô ấy gõ cửa gọi Trì Lôi ăn sáng nhưng không ai đáp lại, sau đó chúng tôi mới đẩy cửa đi vào.”


Tiêu Cầm Tiên cướp lời hỏi “Cô ấy chết thế nào?”

Tiêu Cầm Tiên mặt mày tái mét, sáng sớm sau khi nghe nói có người chết, sắc mặt cô ta đã trở nên tái ngắt như vậy.

“Nhìn bên ngoài đoán không ra nguyên nhân, Triệu Yến Bảo nói cô ấy từ bé đã mắc bệnh tim, có lẽ là tối qua tái phát.” Chu Hạo Văn dẫn mọi người đi lên lầu hai.

Nguyên cả cơ quan trinh thám được trang trí thiết kế cực cầu kỳ tỉ mỉ, màu sắc theo tông màu morandi thanh nhã lịch lãm, tràn ngập các sắc kaki trắng tuyền cùng xám quý phái.

Phòng ngủ vừa vặn có ba gian, giống như đã được sắp xếp sẵn chuẩn bị đón ba vị “công nhân” vào ở vậy.

Triệu Yến Bảo đứng trước căn phòng ngủ nằm ở giữa, ánh mắt đỏ ửng, thoạt nhìn như vừa mới khóc “Lúc phát hiện thì cơ thể cậu ấy đã lạnh ngắt rồi.”

Triệu pháp y khoác vào quần áo pháp y, dẫn theo hai “học trò” đi vào trong phòng.

Mấy người Kha Tầm tạm thời chờ bên ngoài, ngồi trên chiếc ghế sofa dài màu xám tím khá lãnh đạm.

Không biết là do có chuyện bất hạnh xảy ra, hay là do bố cục của căn nhà, bọn họ ai nấy đều cảm giác cơ thể lạnh lẽo, cái cảm giác ấy buốt rét hơn nhiều so với cái se lạnh của đầu xuân.

“Buổi tối ba người ngủ không thấy lạnh sao?” Vệ Đông cài cái nút thắt kín tới cái nút cuối cùng sát cổ, nhìn sang Triệu Yến Bảo đứng bên cạnh, cảm thấy lúc này mà mình trách móc ấm lạnh tựa hồ rất vô duyên, bèn đệm thêm một câu “Nghe nói những người có bệnh tim rất sợ lạnh.”

Chu Hạo Văn cầm remote bật mở điều hòa “Phòng Trì Lôi tối qua vẫn luôn mở điều hòa, sáng nay vẫn còn ấm.”

Mọi người nghe vậy đều trầm mặc.

Mục Dịch Nhiên hỏi Triệu Yến Bảo “Bệnh tim của cô ấy nghiêm trọng lắm sao?”

Triệu Yến Bảo cụp mắt không nhìn Mục Dịch Nhiên, chỉ nói “Sức khỏe cậu ấy từ bé đã rất kém rồi, mắc bệnh tim bẩm sinh. Trước kia cũng từng có một lần đột ngột phát bệnh, lần ấy phải tiến hành cấp cứu nữa, cuối cùng mới thoát khỏi bàn tay tử thần…”

Phát bệnh chết trong tranh… đây là lần đầu tiên đám “lão nhân” bọn họ mới thấy.


Không qua bao lâu, Triệu pháp y từ trong phòng đi ra, tháo khẩu trang cùng bao tay nói “Nguyên nhân chết là do suy tim, thời gian tử vong đại khái vào khoảng rạng sáng từ 1:00 đến 3:00.”

“Cậu ấy ra đi có đau đớn không?” Triệu Yến Bảo hỏi.

Triệu pháp y không đáp, không biết là do hắn không rõ hay là không muốn nói, chỉ bảo một câu “Xin chia buồn.”

Mọi người đều im lặng, cũng không biết nên nói cái gì, hay là phải nói thế nào để an ủi Triệu Yến Bảo.

Tiêu Cầm Tiên vẻ mặt có vẻ hồng hào hơn so với lúc nãy, có lẽ do cô ta hiểu được nguyên nhân cái chết của Trì Lôi là như thế nào, nên cảm thấy trong lòng an tâm hơn —— sinh lão bệnh tử vốn là chuyện thường ở đời, ít ra là không phải chết bởi việc gì ngoài ý muốn.

Triệu pháp y lấy từ túi công văn của mình ra một xấp tài liệu nói “Các người là thân nhân của người chết, cần phải cùng nhau ký tên vào cuối 《 Đơn kiến nghị xử lý thi thể 》này.”

Triệu Yến Bảo vẻ mặt nghi hoặc nhận lấy tài liệu kia, nhìn bên trên một đống chữ viết dày đặc, hiện cũng không có tâm trạng đâu mà đọc kỹ “Đây là có ý gì? Phiền ngài nói rõ hơn một chút được không?”

“Nói đơn giản là có muốn lấy thú hay không, việc này cần 11 người các vị biểu quyết, dựa theo quy tắc thiểu số phục tùng đa số để đạt thành ý kiến cuối cùng.” Triệu pháp y vẻ mặt thản nhiên nói, tựa như đang dặn dò công việc bình thường mà thôi.

“Lấy thú?” Triệu Yến Bảo hoài nghi mình vừa nghe lầm “Là có ý gì?”

“Trong cơ thể cô ấy có thú, có thể lấy ra, hoặc là để yên trong người cô ấy chôn cất, chúng tôi tôn trọng lựa chọn của các người.” Triệu pháp y nói.

“Trong cơ thể? Trong cơ thể cô ấy có thú?” Lần này người tỏ ra kinh hãi nhất lại là Tiêu Cầm Tiên “Ngài làm sao biết được trong cơ thể cô ấy có thú?”

“Trên thi thể cô ta đã hiện ra thú ký màu đỏ, nằm trên trán. Mới nãy không phải cô cũng thấy sao?”

Tiêu Cầm Tiên ấp úng “Mới nãy tôi không dám nhìn kỹ…”

Ngay giữa lúc mọi người còn đang kinh ngạc hoảng sợ, Mục Dịch Nhiên đã lật xem sơ qua về 《 Đơn kiến nghị xử lý thi thể 》, nói “Trong đây có đề cập tới, có thể lưu giữ thú ở lại vĩnh viễn trong cơ thể, hoặc lấy ra để người thân cất chứa làm vật kỷ niệm, hoặc có thể quyên góp hiến tặng —— Tôi muốn hỏi một chút, trong phạm vi pháp luật thì thú rốt cuộc là chỉ cái gì? Bộ phận cơ thể? Vật sở hữu? Hay là một loại thương phẩm đã được thực chất hóa?”

Triệu pháp y hỏi lại “Các người vừa đến Tâm Thành sao?”

Vệ Đông nhỏ giọng nói “Mới tới hôm qua.”

Triệu pháp y lúc này mới ra vẻ hiểu, được khẽ gật đầu “Thú là một thứ đặc thù ở Tâm Thành, nếu các người cảm thấy khó hiểu, vậy có thể tưởng tượng nó giống như… cuống rốn vậy, sau khi bà bầu sinh con ra, muốn vứt bỏ hay lưu lại cuống rốn đều cần người nhà quyết định, hoặc là do người nhà đem về, hoặc lưu lại cho bệnh viện. Không có gì đặc biệt cả, chính là đơn giản như vậy.”

Nhưng bọn họ lại không thấy việc này đơn giản chút nào, chỉ mỗi việc đồng bạn của bọn họ “trong cơ thể có thú” thôi là đã cảm thấy khó có thể chấp nhận rồi.


Triệu pháp y giống như đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình, chuẩn bị rời khỏi, lúc gần đi lại nhìn hai vị “đồng sự” cũng mặc áo blouse trắng giống mình, như thuận miệng nói “Nhiệm vụ của các người không phải là tìm đủ số thú sao? Có sẵn rồi đấy.”

“Nhưng mà…” Tiêu Cầm Tiên há miệng cả buổi cũng không nói nên lời.

“Cứ yên tâm, sau khi lấy thú ra rồi vết thương sẽ được may thẩm mỹ lại, không ảnh hưởng gì đến bề ngoài đâu,” Cảm giác như quan điểm cái nhìn của Triệu pháp y vĩnh viễn cũng không cùng tần số với bọn họ, hắn vỗ vai Lion nói “Tiếp theo sau còn nhiều việc phải làm lắm, cố lên đi.”

Lion vẻ mặt ngơ ngác hỏi lại “Trún toi… còn phải làm gì nữa?”

“Thì nghề cũ của hai người đấy.”

“Nghề cũ gì?” Lion nhún vai “Toi là thợ chụp ảnh, có thể làm được gì?”

“Thì chụp ảnh cho người chết.” Triệu pháp y sắc mặt bình tĩnh nhìn sang Tiêu Cầm Tiên đứng bên cạnh “Còn cô may quần áo cho cô ấy, thiếu nữ chưa kết hôn nhất định phải mặc quần áo xinh đẹp ra đi.”

Tiêu Cầm Tiên mặt tái mét “Tôi… tôi là thiết kế áo cưới.”

Triệu pháp y vẻ mặt thản nhiên “Đó cũng là quy định từ xưa của Tâm Thành, người chết chưa kết hôn phải mặc áo cưới ra đi, cô sẽ phụ trách may áo cưới cho cô ấy.”

“…”

Triệu pháp y dặn dò mấy việc này xong liền cầm túi công văn vội vàng rời đi.

Không ai có tâm trạng tiễn hắn, Tiêu Cầm Tiên bỗng dưng nghĩ tới cái gì, sắc mặt tái nhợt đuổi theo sau “Khoan đã, xin chờ một lát!”

Triệu pháp y dừng bước ở đại sảnh lầu một, hắn thấy được cô gái gầy gò nhỏ bé đứng trước mặt mình, trong ánh mắt nhấp nháy ánh sáng khác hẳn mới nãy “Ngài có biết thú trong cơ thể người chết sức nặng khoảng bao nhiêu không? Bao nhiêu cân? Bao nhiêu gram?”

“Này khó mà đoán lắm, ngay cả thần tiên có xuống đây cũng chưa chắc biết được,” Triệu pháp y cười lắc đầu “Nói cái ví dụ so sánh nghe hơi chói tai tí, giống như là “đổ thạch” vậy đấy, chẳng ai biết được bên trong rốt cuộc có bao nhiêu phỉ thúy.”

__________

Chú thích 

(*) Tựa gốc của các bộ tiểu thuyết được nhắc tới trong chương là Kinkakuji (金閣寺) / Kim Các Tự và Kamen no Kokuhaku (假面の告白) / Mặt nạ bộc bạch. Ai có hứng thì tìm hiểu thêm ha, ở đây tớ không bàn tới.

(*) Đổ thạch : đổ ý là bài bạc, thạch là đá, ý là đánh cược vào cục đá ý, nếu ai hay xem mấy tiểu thuyết TQ chắc cũng biết cái này, nó là 1 kiểu bài bạc mà người mua bỏ tiền mua các cục đá có khả năng chứa phỉ thúy bên trong, sau đó giải ra (giải là mở ra, mài ra ấy), nếu có đá quý ở trỏng (phỉ thúy ngọc thạch vân vân) thì xem như “đổ” thắng, bán lời tiền, còn không thì xem như mất trắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận