Họa Phố

Trong bóng đêm, vang lên tiếng quần áo cọ xát vào nhau, Lưu Ngạn Lỗi vội vàng dùng nút tai tự chế nhét vào lỗi tai, sau đó cầm lấy tay của hai người ngồi hai bên mình —— trước đó đã thống nhất là mọi người cố gắng nắm lấy tay nhau.

Tay trái là Vu Long, tay phải là Trần Hâm Ngải, nắm lấy rồi hắn mới phát giác tay của hai người họ vừa lạnh vừa ẩm, lại hơi run lên.

Trong phòng không có ánh sáng vốn dĩ đã tối đen, rồi đột nhiên lại có một vùng tối càng dày đặc càng mịt mù hơn yên lặng tràn vào, bao trùm lên tất cả mọi thứ.

Thời gian lê lết kéo đi, âm thanh nước biển vẩn đục cuộn tròn thành sóng cách bong thuyền chầm chậm từng tiếng từng tiếng truyền vào..

Ràoo—— Ràooo——

Âm thanh ấy nghe có vẻ như vang vọng xa xôi mịt mờ, trống rỗng lại vắng lặng…

Hư vô cùng tăm tối như xóa nhòa đi giới hạn của thời gian, tựa hồ như chưa qua bao lâu, lại tựa hồ như đã qua rất lâu rất lâu rồi.

Cọt kẹt… Cọt kẹt…

Cọt kẹt… cọt kẹt…

Thanh âm vang lên từ con đường nhỏ bên ngoài phòng, khe khẽ rồi lớn dần, từ xa dần dần tiếp cận, nó vang lên một cách chậm rãi từ tốn, tựa hồ như có thứ gì đó đang giẫm lên các tấm ván gỗ lót sàn thuyền.

Cọt kẹt, cọt kẹt… cọt kẹt…

Âm thanh dừng lại ngoài cửa phòng.

Một mảnh im đến lặng lan tràn trong bóng tối, tựa như có thứ gì đó đang bình tĩnh đứng ở ngoài cửa, cảm thụ mười hai con người yếu ớt bên trong phòng.

Lưu Ngạn Lỗi cảm thấy có gì đó không đúng.


Hắn rõ ràng đã nhét nút bịt lại lỗ tai, tại sao vẫn có thể nghe được âm thanh rõ ràng như vậy?

—— nút tai là vô dụng sao?

Lưu Ngạn Lỗi trong lòng kinh hoảng, hắn cố bắt mình trấn tĩnh, dùng thanh âm cực khẽ hướng sang bên phải dò xét kêu lên một tiếng “Hâm Ngải?”

“Ngạn… Ngạn Lỗi…” Giọng của Trần Hâm Ngải bởi vì quá mức sợ hãi mà run rẩy đến không thành câu “Em… em… em sợ… sợ…”

“Suỵt… sẽ không sao… sẽ không sao… đừng cử động… đừng cử động là được…” Lưu Ngạn Lỗi an ủi cô, cũng như đang an ủi chính mình, hắn nắm chặt bàn tay lạnh lẽo run cầm cập của Trần Hâm Ngải, tự nhủ với lòng hắn rất yêu cô gái này, trước kia có lẽ không phải, nhưng về sau cô gái này sẽ là người mà hắn yêu nhất, hắn sẽ bảo vệ cô ấy, sẽ tin tưởng cô ấy, tựa như những nam chính trong các bộ phim anh hùng vậy, hắn sẵn sàng bảo vệ cô ấy mà bất kể cả tính mạng của mình.

Trần Hâm Ngải cũng níu chặt lấy tay hắn, nhưng cơn run rẩy mỗi lúc một dữ dội hơn, thế nên lời nói cố nghẹn trong họng cũng bị run văng ra “Không… Không… Có cái gì đó… Không không không… Ngạn Ngạn Lỗi… Ngạn Lỗi! Ngạn Lỗi! Có cái gì! Có cái gì đó!! A—— AA——”

Trần Hâm Ngải cất cao tiếng thét xé tai, thanh âm tựa như máu thịt bị một cây búa sắc bén bổ ra, thảm thiết thê lương văng tung thóe “Cứu em —— không—— a——aa—Ngạn Lỗi——cứu em——a aa!!!!”

Thần kinh khẩn trương đến sắp sửa đứt đoạn của Lưu Ngạn Lỗi bị thanh âm cơ hồ không giống như tiếng mà con người có thể phát ra của Trần Hâm Ngải cắt đứt đoạn trong nháy mắt, hắn tựa như kẻ bị điện giật theo bản năng rụt về bàn tay đang nắm lấy tay Trần Hâm Ngải, chờ tới lúc hắn giật mình phản ứng lại muốn thò tay đi kéo lấy bạn gái mình, lại nghe thấy được Trần Hâm Ngải trong bóng tối điên cuồng phủi lấy người mình, yết hầu ré lên thảm thiết tựa như đã bị xé rách “A——aa——không—— không— cứu em với——con đỉa——con đỉa——quá trời con đỉa —— nó chui vào da thịt em rồi—— nó chui vào rồi——aaa——Ngạn Lỗi——cứu em với —— a a a a——”

Lưu Ngạn Lỗi cả người đều run lên, bàn tay vốn dĩ quơ quào trong bóng đêm muốn túm lấy tay Trần Hâm Ngải lại một lần nữa theo bản năng rụt về, cả thân thể cũng lùi ra sau chắc có vài mét —— Con đỉa!? Trên biển rộng mênh mông ở đâu ra con đỉa?! Là ảo giác sao?

Lưu Ngạn Lỗi còn đang kinh hoàng, liều mạng phân tích ở trong đầu, bỗng nghe thấy trong phòng lần lượt vang lên tiếng kinh hô của những người khác, tiếng rít gào của nữ, tiếng hô quát của nam, mỗi một thanh âm đều lộ ra sợ hãi cùng kinh hoàng, tất cả mọi người đều rối loạn cả lên, tiếng đập phủi cơ thể, tiếng lăn lộn dưới đất, thậm chí có cả tiếng bùm bùm như đang đập tường, mà giữa những âm thanh tán loạn ấy thi thoảng lại nghe được tiếng như lũ sâu bọ rắn rít đang bò trườn khiến da đầu người ta sởn lên vì sợ hãi.

Lưu Ngạn Lỗi cả người đều nghệch ra, hắn đã không thể phán đoán được tiếng mình nghe thấy có phải là ảo giác hay không, chỉ có thể liên tục không ngừng di chuyển tránh đi, phòng ngừa những người khác giẫm phải hay đụng vào.

Căn phòng họ ở vốn cũng không lớn, hắn lùi vài bước sau lưng liền đụng phải vách tường phòng, hắn dùng tay chống lấy để đỡ xê dịch người mình đi chỗ khác, nào ngờ bỗng dưng như rơi vào một đống sợi tơ mềm mại dính dớp, Lưu Ngạn Lỗi rối rít giũ đi, nhưng lại không cách nào giũ sạch, ngược lại càng giũ tơ trên tay lại càng nhiều.

—— đây là cái gì!?

Lưu Ngạn Lỗi bối rối lại sợ hãi, hắn dùng tay còn lại bốc mấy sợ tơ nhỏ kia, vừa mỏng lại dính, hai ngón tay vê nhẹ liền biến mất.


—— là…tơ nhên!?

—— góc tường có mạng nhện sao!!

Lưu Ngạn Lỗi cả người như tê cứng, từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân nháy mắt nổi lên một tầng da gà.

Thứ hắn sợ nhất, kinh tởm nhất, chính là con nhện.

Cái cảm giác sợ ấy không giống với sợ quỷ hay là sợ chết, đó là loại cảm giác bài xích đến từ sinh lý do kinh tởm, cảm giác sợ ấy không phân biệt là nam hay là nữ, rất nhiều người có cảm giác không thể chịu được hoặc là nhìn đến thứ gì đó liền cả người run lên, ví dụ như có người sợ con chuột, có người lại sợ rắn, có người sợ sâu, có người lại sợ con cóc.

Mà Lưu Ngạn Lỗi lại sợ con nhện, bất kể lớn hay nhỏ, chỉ cần nhìn đến loài sinh vật dùng mấy cái chân dài mảnh của nó bò đi thoăn thoắn, hắn liền cảm thấy cả người mình giống như vừa bị mấy cái chân dài kia bò qua, những nơi nó bò qua sẽ bắt đầu chi chít mọc ra những mụt sưng đỏ, mụt đỏ từng mảng từng mảng nổi lên đầu trắng, đầu trắng nứt vỡ, chảy ra mủ đặc, cuối cùng lũ nhện con từng đám từng đám lúc nha lúc nhúc tuôn trào ra ngoài…

Mỗi khi nhìn thấy con nhện hắn liền không nhịn được mà tưởng tượng tới hình ảnh đấy, sau đó làm bản thân tởm đến phát lợm.

Mà hiện tại hắn lại bắt đầu không khống chế được óc tưởng tượng của mình, vội nghiêng người né sang bên kia trốn tránh, hai tay điên cuồng mà chà lên quần áo, muốn chà sạch sẽ đám tơ nhện cùng lũ nhện con có thể bám vào bên trên.

Bỗng, có một đống gì đó bề ngoài xù xù đụng vào gáy sau của hắn, Lưu Ngạn Lỗi phản xạ có điều kiện vươn tay hất đi, cảm giác bàn tay như chạm vào một con nhện thật lớn, hắn liền rống to một tiếng, cả người giật nảy bắt đầu liều mạng lắc đầu.

Trong nhất thời, Lưu Ngạn Lỗi cảm giác được mình cũng bắt đầu rơi vào cuồng loạn như những người khác, tiếng kêu ré thảm thiết cùng gào to không ngừng vang lên xung quanh gây ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn, quấy nhiễu sự lý trí cùng trấn định của hắn, con nhện lớn trên đầu lúc này đã bấu dính lấy da thịt hắn, nó che phủ có hơn nửa gương mặt hắn, Lưu Ngạn Lỗi thậm chí như cảm giác được hai cái càng miệng của nó đang mấp máy ngay mũi miệng của hắn, nóng lòng muốn cắm vào.

Hắn chợt nhớ đến trước kia mình có từng xem qua một quyển sách nào đó, nhắc đến loài nhện mặt người, lần đó quả thực gây cho hắn ám ảnh lớn vô cùng, nghe nói nếu cơ thể người bị loài nhện kia tiêm vào nọc độc, cơ thể họ sẽ bị co rút lại đến không thể cử động, sau đó con nhện kia sẽ tiêm vào một loại dịch tiêu hóa vào trong cơ thể họ, làm cho máu thịt ở dưới da đều biến thành chất lỏng, trong quá trình ấy kẻ kia vẫn còn sống, vẫn còn cảm giác được hết thảy mọi thứ, nhưng không cách nào cử động, chỉ có thể mở to mắt cảm thụ bản thân mình từ từ hòa tan rồi bị con nhện hút sống.

—— là thật hay giả cũng chẳng quan trọng, Lưu Ngạn Lỗi vẫn cực kỳ sợ nhện, hắn sợ bản thân mình sẽ rơi vào hoàn cảnh như vậy, mà giờ phút này con nhện đang bám trên mặt hắn, dùng tám cái chân dài của nó ra sức bấu chặt mặt hắn, Lưu Ngạn Lỗi không dám dùng tay đụng vào nó, chỉ có thể ra sức lắc mạnh đầu mình, nhưng dùng sức cỡ nào cũng không giũ nó bay đi được, hắn há miệng rống to, giống những người xung quanh vậy, như điên như dại, không ngừng không nghỉ… thét to…

Hắn cảm thấy mình điên thật rồi, trong nháy mắt thần kinh của hắn hoàn toàn sụp đổ, hắn nghe được có người rú lên, tiếng lăn lộn, bất chấp tất cả chạy ra khỏi phòng, tiếp theo đó là người thứ hai, rồi người thứ ba, tiếng bước chân nối nhau thành một mảnh, rầm rầm rầm chạy về phía cửa.

Tất cả mọi người đều chạy ra bên ngoài, Lưu Ngạn Lỗi bối rối, hắn sợ bị vứt bỏ, sợ bị bọn họ bỏ lại một mình trong căn phòng này, để mặc hắn chết đi trong thê thảm thống thiết, hắn không muốn bị bỏ lại, hắn cởi ra dây thừng cột quanh người, cả người vùng vẫy, hạ quyết tâm gom hết sức lực toàn thân lao đi ra ngoài, hất văng hai ba người chắn trước mặt hắn, thành công xông ra ngoài cửa.


Mùi nước biển nồng nặc tanh hôi nháy mắt tràn đầy khoang mũi.

Con nhện là từ đâu mà tới nhỉ?

Lưu Ngạn Lỗi nghĩ…

Cả con đỉa nửa…

Phải rồi, Trần Hâm Ngải sợ nhất là con đỉa, cái giống sâu bọ vừa xấu xí lại múp múp kia sẽ vạch da người chui vào bên trong hút máu của họ, khi thấy nó đang chui vào trong thịt, tuyệt đối không được dùng tay túm lấy nó rồi lại dùng sức muốn kéo nó ra ngoài, chỉ cần nắm chặt một chút, thân thể nó sẽ lập tức đứt đoạn, một nửa bị tay tóm lấy, nửa còn lại vẫn sẽ tiếp tục chui sâu vào bên trong thân thể, chỉ có thể dùng dép vỗ vào rìa thịt có nó, từng chút từng chút một vỗ cho nó đi ra.

Nghe bảo sau khi con đỉa chui vào người ta chẳng những hút lấy máu họ, nó còn có thể để trứng ở trong máu, sau đó một đám đỉa con sẽ dần dần được ấp trứng sinh ra, tiếp tục ở lại trong cơ thể người hút máu họ, đẻ trứng…

Lưu Ngạn Lỗi không biết việc này có thật hay không, lời này là hắn nghe Trần Hâm Ngải kể lại, bởi vì cô ấy sợ con đỉa, cũng giống như hắn sợ con nhện vậy, thế cho nên vẫn luôn nhìn chúng nó bằng ánh mắt phóng đại sự kinh dị đáng sợ.

Nhưng mà… con nhện cùng con đỉa, nó từ đâu tới?

Là ảo giác sao?

Trước khi đêm tối bao phủ, bọn họ đã nói gì ấy nhỉ?

Bất luận xảy ra cái gì đi nữa, tuyệt đối đừng rời đi chỗ của mình.

Vậy mà tại sao bọn họ đều chạy ra ngoài cửa?

Lưu Ngạn Lỗi lại nghĩ tới ngày trước khi tham gia lớp tập huấn nghề, từng giảng về tâm lý đám đông.

Khi tất cả mọi người đều sợ hãi, hắn sẽ cảm thấy sợ, thấy toàn bộ đều la hét, hắn cũng sẽ nhịn không được mà hô theo, rồi khi tất cả đều hướng ra ngoài cửa chạy tới, hắn… hắn cũng không có thời gian tự hỏi chạy theo..

Lưu Ngạn Lỗi ngẩn ngơ giơ tay lên, sờ sờ mặt mình.

Con nhện bám lấy đầu hắn không biết đã biến mất từ bao giờ, tay hắn chạm đến, toàn bộ đều là nước biển.


***

Khi Kha Tầm bật mở chức năng đèn pin của di động chiếu căn phòng sáng lên, thấy mọi người ai nấy cũng chật vật, kẻ lăn người bò nằm trên sàn, có người đầu đầy mồ hôi, có người mặt mũi toàn nước mắt, có người…tè trong quần.

Sau khi xác nhận Mục Dịch Nhiên cùng đồng bạn vẫn an toàn, Kha Tầm rút ra chân của mình đang bị La Bộ ôm lấy “Con mịa nó chú mày bộ bị són tiểu hay gì, sao lại tè dầm nữa!?”

“Sợ vãi đái…” La Bộ mặt mũi trắng bệch nằm bẹp dí dưới đất “Anh để tui thở cái cho bình tĩnh lại…”

“Kiểm kê nhân số đi.” Giọng Mục Dịch Nhiên vang lên trầm thấp, Kha Tầm vội giơ di động chiếu sáng cả phòng.

“Sáu, bảy, tám, chín..” Kha Tầm khựng lại một chút “Thiếu Lưu Ngạn Lỗi.”

Trần Hâm Ngải cả người úp rạp trên mặt đất, nghẹn ngào khóc rống.

Mọi người trầm mặc một hồi, nghe Thiệu Lăng lên tiếng nói “Chúng ta lên boong thuyền trước.”

Gió biển buổi tinh mơ thổi đến, mang theo mùi tanh mặn đặc trưng của biển, sắc trời âm u, nước biển đen sâu, không thấy có sóng lớn tuôn trào, vẫn như cũ rì rào ngàn dặm, mêng mang bao la kéo dài thăm thẳm đến cuối chân trời, tựa như khắp cả trời đất chỉ có duy nhất một mảnh biển khơi tựa như bãi nước lặng, cùng với mười một con người trên một chiếc thuyền lớn.

Mọi người đưa mắt đánh giá lẫn nhau, thấy đa phần mọi người đều mặt mày tiều tụy, tựa như vừa trải qua tra tấn dã man.

“Được rồi, chúng ta nói một chút về những việc đã xảy ra tối qua đi.” Thiệu Lăng mở ra mảnh thẻ tre dùng làm ghi chép ngày hôm qua, nhấc bút lên “Tôi nói trước về bản thân mình, tối qua xung quanh vẫn là tối đen như vậy, không thể nhìn thấy cái gì, nhưng có thể nghe được âm thanh cũng có được cảm giác. Tôi cảm giác được… Ừm, hi vọng các vị nghe thấy sẽ không cảm thấy ghê tởm buồn nôn—— tôi cảm giác được trứng gián, đại khái là… số lượng hàng trăm thậm chí hàng ngàn, chúng nó từ trên đầu tóc cùng trong quần áo của tôi tuôn trào ra, sau đó vỡ tung, phun ra vô số bầy gián lí nhí bám lên đầy người tôi…”

“Oẹ——” Vệ Đông cùng La Bộ đều ói ra.

“Thế tức là, ảo giác tối hôm qua đều là những thứ chúng ta cảm thấy ghê tởm nhất?” Chu Hạo Văn bỗng thốt lên.

“Ảo giác mà Hạo Văn gặp phải là cái gì?” Tần Tứ thuận miệng hỏi.

“Sờ phải mặt lũ châu chấu cùng bọ ngựa.” Chu Hạo Văn vẻ mặt vẫn lạnh lùng đáp.

Tần Tứ “…” Ghê tởm cái thứ gì kỳ quái vậy nè?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận