Họa Phố

Ở nơi này, toàn bộ những “súp gà” hay lời an ủi đều là vô dụng, cho nên mọi người ngoại trừ dùng ánh mắt tràn ngập kính nể nhìn Tuyết Cách ra, cũng chẳng làm được gì khác.

Thiệu Lăng vẫn luôn giữ cho mình bình tĩnh và lý trí, cũng không để thời gian lãng phí, tiếp tục lôi kéo mọi người lần nữa trở về với vấn đề quan trọng phải đối mặt “Tiếp theo, chúng ta thảo luận làm thế nào để ứng phó với ảo ảnh. Thực tế thì chỉ cần có phương pháp hữu hiệu, Tuyết Cách cũng không nhất định sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.”

“Phải đó, nếu tất cả chúng ta ai cũng không gặp nguy hiểm, đều còn sống, vậy sang hôm sau tiến hành bầu phiếu thôi.” Vu Long phiền muội nói.

“Đó là việc về sau mới cần phải suy xét, hiện tại chỉ nói đến làm cách nào để đối phó với ảo ảnh đêm nay.” Thiệu Lăng cầm mấy tấm thẻ tháo ra từ cuộn thẻ tre, lần lượt dùng bút viết vào đó năm từ “Thính giác” “Xúc giác” “Khứu giác” “Thị giác” cùng “Vị giác”, sau đó lấy thính giác và xúc giác ra để sang một bên, cầm lên tấm thẻ ghi khứu giác đưa cho mọi người xem.

“Dựa theo sự việc đã trải qua hai đêm trước, nếu ảo ảnh lợi dụng khứu giác làm thủ đoạn mê hoặc, mọi người có tưởng tượng ra được nó sẽ như thế nào không?” Thiệu Lăng nhìn mọi người hỏi.

Mọi người nghe vậy đều lâm vào trầm tư, một lát sau thấy La Bộ giơ tay “Ảo ảnh về xúc giác là tạo ra thứ chúng ta ghê tởm nhất, vậy khứu giác có khi nào cũng là cho chúng ta ngửi mùi chúng ta ghét nhất không? Chẳng hạn như mùi cứt nè, hoặc cái mùi người ta nôn mửa sau khi uống rượu ấy, nói chung tui mà nghe mấy cái mùi như vậy ói chết luôn.”

“…Như vậy cũng chỉ nằm ở mức độ muốn ói mà thôi, chẳng lẽ chú mày ngửi thấy mùi cứt là muốn chết sao?” Vệ Đông nói “Ảo ảnh kia là muốn dùng mùi vị nhằm giết chết chúng ta! Theo tui nghĩ rất có thể chính là mấy cái loại hương vị gây ra ảo giác, như ngửi xong liền thấy ảo ảnh, cảm thấy xung quanh đâu đâu cũng là núi đao biển lửa, chỉ có một đường có thể đi ra ngoài, sau đó không còn cách nào men theo đường đó đi, cuối cùng rơi tõm xuống biển.”

“Nếu nói kiểu như vậy tới chừng vị giác lại biến chiêu như nào? Chẳng lẽ để chúng ta cảm giác như miệng đang nhai cứt?” La Bộ nói.

“…Chú mày làm ơn tránh xa cứt đái dùm anh hộ cái được không?” Vệ Đông nổi điên “Quá nhiều tiền làm nghèo nàn trí tưởng tượng chú mày sao!? Tư tưởng rộng thoáng lên! Suy nghĩ bạo gan vào!”

“Nói thiệt chứ tui thấy nếu ảo ảnh thảy tui vào hố cứt đái, tui thề là thà nhảy xuống biển chết quách đi cho rồi chứ không muốn chết trong cái hố đó đâu.” La Bộ nhỏ giọng lầu bầu.

Nào ngờ Thiệu Lăng nghe xong lại bỗng gật đầu “Nói vậy cũng không phải hoàn toàn không có lý, ảo ảnh nếu đọc được trí nhớ của chúng ta, tự nhiên biết rõ trong lòng chúng ta ghê tởm nhất bài xích nhất là cái gì, chỉ cần chọn trúng điểm yếu, liền có thể dễ dàng công phá nội tâm của chúng ta.”

“Nhưng là, hiện tại chúng ta không phải đang đoán xem ảo ảnh sẽ dùng thứ gì mê hoặc hay là gây hại cho chúng ta, mà là nghĩ cách hóa giải cách thức công phá nội tâm của nó.”


“Nói đơn giản một chút, chính là chúng ta phải làm thế nào biến điểm yếu ớt nhất của mình trở thành cứng rắn không thể phá vỡ, không cho ảo ảnh có bất cứ cơ hội nào đột phá vào.”

“Là con người thì ai cũng đều có điểm yếu, tôi cảm thấy đó là vấn đề khó giải.” Vu Long nói.

“Vậy ngồi chờ chết đi.” Phương Phỉ lạnh lùng tiếp lời.

Vu Long cau mày, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, không nói gì nữa.

Thiệu Lăng lại nói tiếp “Nói trắng ra thì bất kể là thính giác, khứu giác hay xúc giác, mấy thứ kia chẳng qua chỉ là ảo ảnh, nhưng lại bởi vì quá mức chân thật khiến chúng ta cảm giác như mình thật sự trải qua, cho nên mới cảm thấy khủng hoảng, thấy sợ hãi, hoặc là vì ý chí không kiên định mà bị nó mê hoặc. Ở nơi đây có một nhân tố cực kỳ quan trọng, đó là cảm giác quá mức chân thật, khiến chúng ta rất khó phớt lờ nó, rồi lại bị cám dỗ mà làm ra những hành vi sai lầm. Tôi cho rằng đây là điểm mấu chốt nhất để giải quyết vấn đề, nếu như muốn phá giải, nhất định phải tìm ra biện pháp nhận ra đâu là ảo ảnh đâu là sự thực.”

Thấy mọi người lại lần nữa chìm vào suy tư, Thiệu Lăng cũng ngừng nói, tầm mắt lần lượt đảo qua đám người trước mặt.”

Lại qua một lúc lâu, cảm thấy không thể cứ tiếp tục trì trệ mãi không có chút tiến triển nào như vậy được, Thiệu Lăng lại lên tiếng, giống như một kẻ lãnh đạo bắt đầu điểm danh “Tần bác sĩ, anh là bác sĩ, anh có biện pháp này khiến người càng thêm tập trung tinh thần, hoặc là làm cho năm giác quan trì trệ đi một chút không?”

Tần Tứ ngước mắt nhìn đối phương “Trái nghề như cách núi, vấn đề mà anh nhắc tới có lẽ chỉ có bác sĩ tâm lý mới có khả năng trợ giúp giải quyết một chút. Nhưng thực tế mà nói thì trong quá trình bác sĩ tâm lý chữ cho bệnh nhân, việc mà họ làm đa phần đều là “lắng nghe” cùng “hướng dẫn”, chứ không thể trong thời gian cực ngắn thay đổi trạng thái tâm lý của một người. Bởi nên chỉ có thể để mọi người thất vọng báo một tiếng: Muốn giải quyết vấn đề về tâm lý, phần lớn là phải tự dựa vào bản thân mình, nhưng trước mắt, rõ ràng là chúng ta không thể thay đổi trình độ hiện hữu của chính mình. Xin thứ lỗi.”

Thiệu Lăng lắc lắc tay, sau đó nhìn sang Chu Hạo Văn “Còn Chu tiên sinh?”

“Biện pháp duy nhất mà tôi nghĩ ra được, là dựa vào chính mình.” Chu Hạo Văn nói “Bất luận ảo ảnh là gì đi nữa, cứ kiên định bản tâm đừng dao động là được.”

“Ai, cái này nói thì dễ chứ làm mới là khó na…” La Bộ thở dài.

“Đúng đó…” Vệ Đông cũng thở dài một tiếng “Con người là động vật cảm tính, chỉ cần còn có cảm tính thì rất khó thoát khỏi bị ảo ảnh mê hoặc, giống như có vài người biết rất rõ ràng đối phương là kẻ lừa đảo, ban đầu ôm theo mục đích bắt kẻ lừa đảo cùng hắn vờn mồi, tới chừng cuối cùng vẫn là bị hắn lừa vào bẫy —— việc này thật sự rất khó mà tránh, trừ phi có một trái tim làm bằng sắt đá.”


Thiệu Lăng trực tiếp phớt lờ tổ hợp hai tên than thở kia, ánh mắt giống như hóa thành thực chất nhìn Mục Dịch Nhiên “Mục tiên sinh, tôi nghĩ có lẽ anh đang có lời muốn nói với mọi người.”

Từ lúc bước vào bức tranh này cho đến nay, toàn bộ vinh quang cùng nổi bật tựa hồ như hoàn toàn bị Thiệu Lăng lấn lướt, thế cho nên trong mắt mấy người mới, người nam nhân này chẳng khác gì một kẻ đóng vai quần chúng, đến ngay cả Chu Hạo Văn vốn dĩ kiệm lời cũng có lúc lên tiếng tranh cãi với người mới, mà người này cơ hồ giống như là đang “offline”, lúc nào cũng yên lặng đứng cạnh Kha Tầm, hoặc quan sát, hoặc tự hỏi.

Mà Mục Dịch Nhiên lúc này bị Thiệu Lăng giống như một kẻ lãnh đạo gọi tên mời phát biểu, cũng chẳng có một chút cảm xúc hay bất mãn nào, vẫn là giống như mọi khi, bình tĩnh thuật lại ý tưởng của mình.

“Không biết mọi người có từng xem qua một bộ phim, tên là Inception chưa.” Lời mở đầu của Mục Dịch Nhiên thoạt nghe có vẻ hơi lạc quẻ.

“Có xem!” La Bộ vội giơ ta.

Những người còn lại có người xem qua cũng có kẻ chưa xem, Mục Dịch Nhiên nói tiếp “Trong phim, nhân vật chính thường xuyên ra vào thế giới trong mơ, nhưng bởi vì thế giới ấy quá mức giống thật, rất dễ khiến người ta dần dần trở nên không phân biệt được rốt cuộc mình đang ở trong mơ hay là hiện thực, vợ của anh ta cũng là vì không phân biệt được mơ và thật mà chết đi.”

“Tình huống chúng ta đang đối mặt hiện tại có một chút điểm tương đồng với bộ phim ấy, mà nhân vật chính trong phim đã dùng một phương pháp để giải quyết vấn đề này, đó là tìm một vật mốc làm cảnh báo.”

“Vật mốc mà vai chính lựa chọn, đó là một con quay, mỗi khi anh ta bắt đầu sinh ra hoài nghi thế giới của mình rốt cuộc có phải là đang trong mơ hay không, anh ta sẽ xoay con quay, nếu con quay vẫn luôn xoay không ngừng, chứng minh anh ta vẫn đang ở thế giới trong mơ.”

“Bởi vì chỉ có trong giấc mơ, con quay mới sẽ trái với lẽ thường xoay mãi không ngừng, còn ở thế giới thật, con quay sẽ xoay được một lát rồi dần ngã xuống, đây là cách thức anh ta dùng để phân chia sự thật cùng giấc mơ.”

“Tôi nghĩ chúng ta có thể thử tham khảo phương pháp này, mỗi người chúng ta tự tìm cho mình một vật làm cảnh báo, đến lúc chúng ta bị ảo ảnh cuốn lấy, liền dùng vật cảnh báo này đánh thức chính mình, chỉ cần cố gắng đứng yên tại chỗ không di chuyển đi đâu cả, chắc chắn khả năng sống sót sẽ càng cao hơn.”

“Nhưng mọi người cần phải chú ý một chút, vật mốc cảnh báo đừng nên tùy tiện dùng cái gì đó cũng được, thứ này nhất định phải là một thứ có ý nghĩa tuyệt đối, có thể đánh thức chính mình, tạo ra tác dụng cảnh báo bản thân, có thể giúp chúng ta củng cố niềm tin của chính mình. Hơn nữa, mọi người nhất định phải tự xây dựng một loại tâm lý cho bản thân, tự nói với mình, chỉ cần còn nhìn đến hoặc là chạm được vào vật cảnh báo, thì nhất định phải tin chắc rằng khi ấy, ở bên cạnh mình toàn bộ chỉ là ảo ảnh.”


“Muốn đương đầu với tấn công tâm lý cùng đánh vào tinh thần, chỉ có duy nhất một biện pháp, đó là củng cố phòng ngự tâm lý cùng kiên định ý chí tinh thần của chính mình—— trên đây chỉ đơn thuần là đề nghị của tôi.”

Mục Dịch Nhiên nói xong liền ngưng lại, thấy nhóm mấy người mới ai nấy đều nhìn chằm chằm vào mình.

“Mấy lời vô căn cứ trong phim mà cũng dám lôi ra dùng ở đây?” Vu Long nhíu mày “Anh không thèm để ý sinh tử đến như vậy à!”

“Đúng rồi, về mặt coi trọng chuyện sinh tử này chúng tôi không bằng cậu được.” Kha Tầm thản nhiên tiếp lời “Đề nghị nêu ra rồi đấy, tiếp thu nghe theo hay không tùy các vị. Sẵn tiện nói một câu, đây không phải là lời nói vô căn cứ do phim ảnh tự bịa ra, mà là một phương pháp ám chỉ tâm lý cực kỳ hiệu quả, không thể thiếu đối với đám vận động viên thể thao chúng tôi, hơn nữa còn cực kỳ hữu dụng.”

“Nếu như cậu cần một căn cứ nào đó dẫn chứng từ đời thực, có thể tham khảo một chút về ‘nhẫn hạn chế’ hoặc là ‘vòng tay hạn chế’,” Mục Dịch Nhiên nói tiếp “Đây là vật cảnh báo tâm lý mà những người ý chí không kiên định hoặc khả năng khống chế cảm xúc kém thường mang trên người, mỗi khi ý chí lung lay hoặc là cảm xúc mất khống chế, bọn họ sẽ nhìn vào nhẫn hoặc vòng hạn chế đeo trên tay, lập tức sẽ tự động gây ra lời cảnh báo hạn chế, hoặc có thể xem như là ám chỉ tâm lý, họ sẽ ý thức được mình cần phải khống chế trạng thái tâm lý của mình, tác dụng tương đương không khác mấy so với con quay. Tôi nhắc lại lần nữa, ảo ảnh tấn công là nhằm vào tâm lý cùng tinh thần của chúng ta, mà vấn đề tâm lý chỉ có thể giải quyết bằng phương pháp tâm lý.”

Kha Tầm thản nhiên “Bởi nên đừng vì mình vô tri mà cho là vô căn cứ, trân trọng sinh mệnh của bản thân, nhưng cũng đừng quên trân trọng chỉ số thông minh của chính mình.”

Mục Dịch Nhiên tao nhã “Có lẽ cậu có thể suy xét  đến việc tự đặt cho mình một cái vòng hạn chế, sẽ rất có hiệu quả trong việc hạn chế ngôn hành của bản thân.”

Kha Tầm “Tôi không còn đề nghị nào khác.”

Mục Dịch Nhiên “Thế thôi.”

Vu Long “…”

Mọi người “…”

Vệ Đông: …Bà con ra đây mà xem, hai tên gei hùa nhau ăn hiếp người ta kìa.

Thiệu Lăng nhìn Mục Dịch Nhiên một lát, nói “Đây quả thực cũng là một biện pháp tốt, nhưng mà, ảo ảnh với ba giác quan chồng vào nhau, mức độ không thể chịu đựng cũng tăng lên gấp nhiều lần, chúng ta rất khó có thể dựa vào ý chỉ của bản thân đối kháng lại nó, như vậy phải làm sao?”


Mục Dịch Nhiên lạnh nhạt nhìn hắn “Nếu thế, thử thách lớn nhất mà chúng ta gặp phải không còn là ảo ảnh nữa, mà sẽ đến từ những người khác —— đến thời điểm ấy, kẻ nào ý chí quá bạc nhược sẽ tự bị đào thải, biện pháp duy nhất là cố gắng chịu mà thôi.”

“Nhưng theo tôi được biết,” Thiệu Lăng khẽ cười, nhìn thẳng vào mắt Mục Dịch Nhiên “Trước đó, Tần bác sĩ từng kể lại cho chúng tôi nghe về chuyện mọi người từng trải qua ở bức tranh 《 Nhân Học 》, trong đó mọi người từng gặp phải thí nghiệm tước đoạt đi các loại cảm quan, việc ấy vừa vặn trái ngược với tình hình lúc này.”

“Khi ấy biện pháp đối phó của mọi người là chủ động khiến bản thân hôn mê, sau khi mất đi ý thức sẽ không cảm nhận được đau đớn do bị tước đoạt cảm quan gây ra.”

“Vậy, ở bức tranh mà tình huống đúng lúc trái ngược này, chúng ta liệu có thể thử dùng biện pháp tương tự như vậy hay không? Sau khi hôn mê mất đi ý thức, các cảm quan cũng sẽ không còn nhạy cảm như lúc tỉnh táo, nhờ vào đó mà tránh thoát được cái chết. Ý của anh thế nào?”

“Nếu ảo ảnh không tạo cho chúng ta cảm giác đau đớn hoặc khó chịu quá mức mãnh liệt, có thể thử dùng phương pháp này một lần cũng được.” Mục Dịch Nhiên bình tĩnh đáp “Nhưng, anh cần phải suy xét một vấn đề, một người trong trạng thái vừa từ hôn mê tỉnh lại sẽ càng bị lừa phỉnh gạt gẫm hơn so với một người vẫn luôn giữ trạng thái tỉnh táo. Chúng ta nhất định phải xét đến khả năng sẽ bị ảo ảnh đánh thức từ cơn hôn mê, giữa đường tỉnh lại liệu có thể ngay lập tức đối mặt với ảo ảnh hay không? Liệu có bảo đảm bản thân kịp thời tập trung tinh thần đối phó với các tình huống đột phát không? Cá nhân tôi thấy, duy trì trạng thái đề phòng cảnh giác vẫn tốt hơn là phòng ngự lâm thời.”

“Vậy, nếu kết hợp cả phương pháp hôn mê cùng vật mốc thì sao?” Thiệu Lăng vẫn nhìn Mục Dịch Nhiên nói tiếp “Lỡ như bất hạnh tỉnh lại từ cơn mê, lập tức dùng vật mốc để cảnh báo chính mình, tôi thì ngược lại, cho rằng biện pháp này ổn thỏa có hiệu quả hơn so với việc từ đầu tới đuôi vẫn luôn chịu đựng ảo giác tra tấn.”

“Dù sao nếu vẫn luôn phải đối kháng với nó, sớm muộn gì cũng khiến chi tình thần tích tụ áp lực lớn vô cùng, làm bản thân có cảm giác mệt mỏi đuối sức, còn giữa chừng tỉnh lại ít nhất thì thể lực vẫn sung túc dồi dạo, cũng tương đương rút ngắn thời gian chịu đựng tra tấn, cơ hội thành công cũng sẽ lớn hơn.”

“Không biết các vị có ý kiến hay là đề nghị gì đối với việc này không?”

Lần này hắn không chỉ nhằm riêng Mục Dịch Nhiên hỏi nữa, mà là chuyển mắt nhìn những người khác.

“Tôi đồng ý cách của anh.” Vu Long trước hết tỏ thái độ, rõ ràng hắn tin tưởng vị “lãnh đạo” Thiệu Lăng này hơn.

“Thế còn hỏi nhiều làm gì nữa,” Vệ Đông nói “Mỗi người tự chọn cho mình phương pháp mình muốn là xong.”

Mọi người không ai có gì dị nghị, đều đứng dậy đi ra ngoài tìm kiếm vật mốc cảnh báo cho mình.

“Chú mày tuyển cách nào?” Vệ Đông hỏi La Bộ ngồi ở bên cạnh mình.

La Bộ suy tư thật lâu, mới mặt mày sầu khổ nói “Tuy là tui tin cách của anh rể nhà tui hơn, nhưng mà nói thiệt chớ… hai cách này vẫn là còn tùy người mà có hiệu quả, giống cái loại ý chí không vững như tui, tự thấy mình chắc không thể nào chống đỡ cả đêm đâu, cho nên tui quyết định chọn cách của Thiệu ca, sau đó lại nghĩ thêm một biện pháp đề phòng nữa…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận